Chương 17: Vạn Kiếm Linh cường hãn
Bước chân chậm rãi trên con đường lát đá, Tâm An trở về phòng của mình. Lúc này, trăng đã lên cao, ánh sáng bạc nhàn nhạt phủ xuống khắp đỉnh Thông Thiên Phong, tạo nên một cảnh sắc huyền ảo khó tả. Những tán cây đung đưa nhẹ nhàng trong gió, bóng trăng xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống mặt đất những vệt sáng loang lổ, lung linh như những dải lụa mềm mại uốn lượn.
Tâm An dừng lại một chút, ngẩng đầu lên ngắm bầu trời đêm thăm thẳm. Ngàn vạn vì tinh tú lấp lánh, ánh sáng của chúng vừa xa xôi vừa gần gũi, như thể đang thì thầm kể về những câu chuyện từ thuở hồng hoang.
Cuộc trò chuyện vừa rồi với Vạn Kiếm Linh vẫn còn vương vấn trong tâm trí.
Vạn Kiếm Linh hồn nhiên, tinh nghịch nhưng cũng mang một nét thuần khiết hiếm thấy. Nụ cười tươi tắn, đôi mắt sáng rỡ của nàng như ánh mặt trời ấm áp, mang đến cho Tâm An một cảm giác thân thuộc kỳ lạ, giống như một người em gái bé nhỏ nhà bên.
Từ khi lên núi tu hành, cuộc sống của Tâm An luôn xoay quanh việc tu luyện, nhập định, vận công, gần như không có mấy cơ hội để chuyện trò thoải mái với ai. Các sư huynh, sư tỷ trên Thông Thiên Phong phần lớn đều chăm chú vào tu luyện, rất ít khi giao tiếp với nhau nếu không có lý do chính đáng.
Thế nên, sự xuất hiện của Vạn Kiếm Linh như một cơn gió mới, nhẹ nhàng mà bất ngờ, khiến cuộc sống vốn dĩ khô khan của cậu thêm phần sinh động. Tâm An khẽ thở dài, nhẹ nhàng bước qua cánh cửa gỗ, trở về phòng.
Đêm trên Thông Thiên Phong tĩnh mịch vô cùng, chỉ có tiếng gió lướt qua những tán trúc, mang theo hương đêm thanh lạnh, vấn vít khắp không gian.
Bình minh vừa ló dạng, những tia nắng đầu tiên len lỏi qua tầng mây, chiếu xuống đỉnh Thông Thiên Phong, nhuộm lên cảnh vật một lớp ánh sáng vàng óng như phủ lên đó một lớp bụi tiên huyền ảo. Sương mù mỏng manh vẫn còn vấn vít giữa không trung, khẽ lượn lờ quanh các bậc đá dẫn vào Tổ Sư Từ Đường, tựa như những dải lụa trắng mềm mại của trời đất.
Tâm An bước đi trên con đường lát đá xanh rêu phong, dưới chân vẫn còn đọng lại hơi ẩm của đêm. Không khí buổi sáng mát lạnh phả lên da thịt, mang theo mùi hương thanh khiết của núi rừng. Trên cao, vài cánh chim sớm sải cánh lượn quanh mái ngói lưu ly của Tổ Sư Từ Đường, hót lên những khúc ca chào ngày mới.
So với ngày hôm qua, nơi đây vẫn tĩnh lặng, vẫn uy nghiêm như cũ, nhưng có một điều khác biệt. Hôm nay, có người đang đứng chờ cậu.
Trước cửa Tổ Sư Từ Đường, ngay dưới bậc thềm đá, một bóng dáng nhỏ nhắn đứng đó, đôi mắt long lanh ánh lên vẻ chờ mong.
Vạn Kiếm Linh xinh đẹp tựa búp bê, mái tóc dài được buộc gọn sau lưng bằng một dải lụa trắng đơn giản. Nàng mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, tay áo rộng che đi đôi bàn tay nhỏ xíu, cả người toát lên vẻ lanh lợi, hoạt bát.
Vừa thấy Tâm An xuất hiện, nàng mở to mắt, nụ cười rạng rỡ lập tức nở trên gương mặt non nớt.
- Huynh đến rồi.
Nàng nhanh chóng chạy đến, giọng nói lanh lảnh như chuông bạc. Tâm An hơi sững người một chút, không ngờ lại có người đứng chờ mình từ sớm như vậy.
- Muội chờ ta sao?
Tâm An ngạc nhiên hỏi. Vạn Kiếm Linh chớp chớp mắt, cười hì hì:
- Đúng vậy. Gia gia nói sáng nay huynh sẽ đến sớm, muội đã cá là huynh đến trước khi mặt trời lên hẳn, quả nhiên đúng như vậy.
Tâm An bật cười:
- Muội cá với ai?
- Tự cá với chính mình.
Vạn Kiếm Linh đắc ý nói, sau đó lại tò mò nhìn cậu:
- Sáng nay huynh có ngủ ngon không? Hôm qua huynh có nghĩ đến ta không?
Câu hỏi bất ngờ này khiến Tâm An khẽ sững lại một chút, không biết trả lời thế nào. Thấy vậy, Vạn Kiếm Linh lại cười rộ lên, vẻ mặt tinh nghịch vô cùng:
- Muội chỉ đùa thôi mà! Nhìn huynh nghiêm túc quá kìa.
Tâm An bất đắc dĩ lắc đầu, cảm giác cô bé này rất nghịch ngợm, nhưng cũng rất dễ gần. Trò chuyện một lát, Vạn Kiếm Linh lại chạy nhảy xung quanh, dáng vẻ vui vẻ như một chú chim nhỏ tung tăng trong nắng sớm.
- Mau vào đi thôi.
Vạn Kiếm Linh vừa chạy lên bậc thềm vừa quay đầu lại gọi.
- Gia gia đang đợi huynh kìa.
Tâm An hít sâu một hơi, bước lên bậc thềm đá, tiến vào Tổ Sư Từ Đường.
Bước qua cánh cửa gỗ cổ kính, Tâm An tiến vào Tổ Sư Từ Đường. Bên trong vẫn mang vẻ tĩnh mịch uy nghiêm như ngày hôm qua, ánh sáng yếu ớt từ những trường minh đăng leo lét hắt lên từng pho tượng tổ sư, khiến không gian thêm phần trang nghiêm, thâm trầm.
Ở chính giữa gian điện rộng lớn, trước bàn thờ tổ sư, Vạn Kiếm Nhất vẫn ngồi đó, bóng lưng gầy gò, đôi mắt nhắm hờ tựa như đang tĩnh tọa. Dưới chân ông, một lư hương cổ chậm rãi toả ra từng làn khói mỏng, mùi đàn hương thanh tịnh khẽ vấn vít trong không khí.
Tâm An chỉnh lại y phục, sau đó cúi đầu hành lễ:
- Đệ tử Tâm An bái kiến tiền bối.
Vạn Kiếm Nhất không mở mắt ngay, chỉ lặng yên một lúc, rồi mới từ từ lên tiếng, giọng ông trầm ổn nhưng không mất đi vẻ uy nghi:
- Ngươi đến sớm lắm, rất tốt.
Bên cạnh, Vạn Kiếm Linh đứng khoanh tay, đôi mắt to tròn chăm chú quan sát Tâm An, khóe môi khẽ cong lên. Vạn Kiếm Nhất lúc này mới mở mắt, ánh nhìn sâu thẳm quét qua Tâm An một lượt, sau đó nhẹ giọng nói:
- Hôm qua, ta để ngươi đứng tấn ba canh giờ, ngươi có cảm thấy mệt mỏi không?
Tâm An ngẩng đầu, đáp lại bằng giọng điềm tĩnh:
- Đệ tử không cảm thấy quá mệt, chỉ là có chút đau nhức do đứng một chỗ quá lâu, nhưng vẫn trong khả năng chịu đựng.
Vạn Kiếm Nhất khẽ gật đầu, ánh mắt ông dường như lộ ra một tia hài lòng.
- Tốt, hôm nay vẫn như cũ, đứng tấn một canh giờ. Sau đó, ngươi sẽ cùng Linh nhi tỉ thí một chút.
Nghe đến đây, Vạn Kiếm Linh lập tức mở to mắt, vẻ mặt hưng phấn rõ ràng.
- Thật sao gia gia? Hôm nay con được so đấu với Tâm An?
- Đúng vậy.
Vạn Kiếm Nhất gật đầu, ánh mắt thoáng ý cười khi nhìn nàng.
- Nhưng đừng có lười biếng, trước đó vẫn phải cùng hắn đứng tấn.
Vạn Kiếm Linh lập tức xị mặt, lẩm bẩm:
- Lại đứng tấn... Mệt muốn c·hết.
Tâm An nhìn nàng, không nhịn được mỉm cười.
- Muội không thích đứng tấn sao?
Vạn Kiếm Linh bĩu môi, giọng điệu có chút bất mãn:
- Chán c·hết! Đứng yên không động đậy cả một canh giờ, còn chẳng bằng luyện kiếm vui hơn.
Vạn Kiếm Nhất hừ nhẹ một tiếng:
- Ngươi nghĩ luyện kiếm thì không cần căn cơ sao? Không có căn cơ vững chắc, kiếm pháp có nhanh, có mạnh đến đâu cũng chỉ là trò mèo.
Vạn Kiếm Linh lập tức im bặt, chu môi không dám nói thêm gì nữa. Tâm An thì không phản đối điều gì, chỉ lặng lẽ bước ra sân, điều chỉnh tư thế rồi bắt đầu đứng tấn.
Vạn Kiếm Linh dù trong lòng không cam, nhưng cũng không dám trái lời gia gia, đành miễn cưỡng đứng tấn theo. Dưới ánh nắng ban mai, hai bóng dáng nhỏ nhắn, một nam một nữ, lặng lẽ kiên trì trong tư thế vững vàng.
Sau một canh giờ đứng tấn, Tâm An và Vạn Kiếm Linh đều cảm nhận rõ ràng khí huyết trong cơ thể lưu thông mạnh mẽ hơn. Dưới sự theo dõi của Vạn Kiếm Nhất, cả hai nhanh chóng vào vị trí, chuẩn bị tỉ thí.
Vạn Kiếm Nhất không nói gì nhiều, chỉ nhàn nhạt phất tay:
- Bắt đầu đi.
Vừa dứt lời, Vạn Kiếm Linh đã lao lên như một cơn gió lốc. Tâm An chưa kịp phản ứng thì đã thấy nàng bùng nổ tốc độ, thân hình nhỏ nhắn nhưng linh hoạt vô cùng, tựa như một con báo con dũng mãnh.
- Xem chiêu.
Giọng nàng trong trẻo vang lên, đồng thời một cước thẳng tắp đá về phía eo của Tâm An. Tâm An kinh ngạc, không ngờ tốc độ của nàng lại nhanh như vậy.
- Bốp!
Một cước trúng đích, Tâm An lùi lại hai bước, cảm giác hơi đau nhức lan tỏa nơi bị đá trúng. Nhưng thân thể cậu đã rèn luyện qua hai tầng Thái Cực Huyền Thanh Đạo, cùng Đại Phạn Bàn Nhược, căn cơ vững chắc, thân thể khoẻ mạnh, cứng rắn. Cú đá này chỉ hơi đau nhức thôi.
- Ồ?
Tâm An ngẩng đầu nhìn Vạn Kiếm Linh, trong mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên.
- Muội mạnh hơn ta nghĩ đấy.
Vạn Kiếm Linh nhếch môi cười đắc ý, mái tóc đen khẽ bay trong gió, đôi mắt sáng rực như vì sao nhỏ.
- Đương nhiên rồi, muội rất mạnh đó.
Phía xa, Vạn Kiếm Nhất lặng lẽ quan sát, ông cũng vô cùng ngạc nhiên trước thân thể của Tâm An. Vừa rồi Linh Nhi tuy không dùng toàn lực nhưng lực đạo cũng là không nhỏ rồi, vậy mà cậu thiếu niên kia có vẻ không hề hấn gì. Sức mạnh thân thể thật đáng sợ.
Vạn Kiếm Linh thấy Tâm An không sao ánh mắt nàng sáng rực, tiếp tục chớp động thân hình lao lên.
- Muội chưa xong đâu.
Tâm An cố gắng điều chỉnh lại tư thế, muốn phản công, nhưng một điều quan trọng cậu không nhận ra, cậu chưa từng tu luyện võ kỹ.
Dù thân thể cậu đã cực kỳ mạnh mẽ, nhưng không có chiêu thức, không có kỹ xảo chiến đấu. Trong khi đó, Vạn Kiếm Linh từ nhỏ đã sống trong Tổ Sư Từ Đường, ngày ngày được chỉ dạy võ học, chiến đấu đối với nàng không hề xa lạ.
Bởi vậy dù muốn phản công cậu cũng không biết bắt đầu từ đâu, bởi vì Vạn Kiếm Linh quá nhanh.
- Cẩn thận
Chỉ trong chớp mắt, Vạn Kiếm Linh xoay người tung một đòn quét chân.
- Bộp!
Tâm An chưa kịp phản ứng, cả người bị quật ngã xuống đất. Tâm An kinh ngạc, trong lòng vừa mới định đứng dậy, thì Vạn Kiếm Linh đã áp sát, hai tay nàng vận kình, một quyền nhanh như cắt hướng thẳng vào ngực cậu.
- Bụp!
Tâm An lại b·ị đ·ánh bật ra xa, lăn mấy vòng trên mặt đất.
- Nhanh quá.
Tâm An ngã ngồi xuống, cả một vùng ngực vùng ngực đau nhức, lần này Vạn Kiếm Linh đã dùng nhiều lực hơn những vẫn chưa phải toàn lực. Nếu không, cậu đã không chỉ đau nhức đơn giản như vậy.
Tâm An không nghĩ tới Vạn Kiếm Linh lại cường đại như vậy. Cả quá trình chưa đầy ba chiêu, Tâm An đã bại trận
- Hì hì!
Vạn Kiếm Linh chống nạnh cười tươi, khuôn mặt vừa đắc ý vừa có chút nghịch ngợm:
- Tâm An ca ca, huynh yếu quá nha. Không ngờ mới mấy chiêu đã thua rồi.
Tâm An hơi xấu hổ, nhưng cậu không giận, ngược lại rất nhanh nhận ra vấn đề.
- Ta không phải yếu... mà là chưa từng tu luyện võ kỹ bao giờ.
Vạn Kiếm Nhất từ nãy vẫn trầm ngâm quan sát, lúc này khẽ gật đầu nói:
-Thân thể của cậu vô cùng mạnh, nhưng lại không có bất kỳ kinh nghiệm chiến đấu nào. Sau này hãy theo Linh Nhi tu luyện, đến khi nào có thể thủ hoà hoặc chiến thắng mới thôi. Linh Nhi con hãy chỉ đạo hắn tu luyện.
Vạn Kiếm Linh nghe vậy liền vui vẻ đáp ứng "Vâng" một tiếng. Vạn Kiếm Nhất nói rồi liền đi trở lại vào từ đường, chỉ ra lệnh để hai đứa trẻ tự luyện tập với nhau.