Tru Tiên Nhất Mộng

Chương 18: Bắt đầu học tập




Chương 18: Bắt đầu học tập
Vạn Kiếm Linh đứng khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn Tâm An, đôi mắt long lanh hiện rõ vẻ đắc ý:
- Huynh đúng là tệ thật đấy. Đến cả những thứ cơ bản cũng không biết.
Tâm An cười gượng, dù trong lòng có chút xấu hổ nhưng vẫn bình tĩnh lắng nghe. Cậu biết rõ mình thiếu sót ở đâu, và học hỏi là cách duy nhất để tiến bộ.
- Được rồi, để muội dạy huynh vậy.
Vạn Kiếm Linh hắng giọng, sau đó điều chỉnh tư thế, hai chân mở rộng, một tay đặt trước, một tay thủ sau.
- Huynh nhìn kỹ đây, đây là bài quyền cơ bản nhất. Trước tiên, huynh phải nắm chắc tư thế đứng đã.
Tâm An nhìn theo động tác gọn gàng dứt khoát của Vạn Kiếm Linh, sau đó cố gắng bắt chước.
- Đúng rồi, hai chân rộng bằng vai, đầu gối hơi cong... nhưng mà đừng có căng cứng như vậy, thả lỏng một chút.
- Đúng đúng. Bây giờ, huynh thử đánh ra một quyền xem nào.
Tâm An hít một hơi, sau đó dồn lực vào nắm đấm, đánh ra theo cách mà mình hiểu.
- Vụt!
- Không được không được.
Vạn Kiếm Linh nhanh chóng lắc đầu, chạy lại chỉnh tay Tâm An:
- Huynh đánh như vậy chẳng có lực gì cả. Quyền phải xuất phát từ hông, không phải từ cánh tay. Nhìn muội này.
Nói rồi, Vạn Kiếm Linh dậm chân, vặn eo, một quyền vung ra dứt khoát, khiến không khí xung quanh phát ra một tiếng "vụt" nhỏ. Tâm An liền tập trung tinh thần nhìn theo.
- Hiểu chưa? Đánh lại nào.
Tâm An gật đầu, lần này điều chỉnh lại tư thế, cố gắng làm theo lời Vạn Kiếm Linh. Tuy so với ban đầu đã tốt hơn, nhưng Vạn Kiếm Linh vẫn nhíu mày.
- Vẫn chưa đúng, huynh quá cứng nhắc, động tác cần phải linh hoạt hơn.
Nói rồi, nàng lùi ra sau hai bước, tư thế hạ thấp, hai chân ổn định như cây cổ thụ, rồi tung ra một quyền mạnh mẽ nhưng vô cùng uyển chuyển.

- Huynh phải hiểu, quyền pháp không chỉ có lực mà còn phải có tiết tấu! Không thể cứ vung tay loạn xạ được.
Tâm An nghe vậy, lại tiếp tục thử, lần này cố gắng giữ cho vai thả lỏng, đồng thời tập trung vào việc truyền lực từ eo ra tay. Một quyền đánh ra, mang theo âm thanh vang dội hơn trước. Vạn Kiếm Linh mỉm cười, gật đầu hài lòng.
- Được rồi, tiến bộ không tệ. Nhưng mà...
Nàng khoanh tay, nheo mắt nhìn Tâm An đầy tinh quái:
- Huynh phải lặp lại ít nhất 100 lần nữa.
Tâm An sững người, há miệng định nói gì đó nhưng khi thấy ánh mắt nghiêm túc của Vạn Kiếm Linh, cậu chỉ có thể cười khổ gật đầu.
- Được rồi... Huynh sẽ luyện tiếp.
Và thế là, dưới ánh mắt quan sát nghiêm khắc của Vạn Kiếm Linh, Tâm An bắt đầu lặp lại từng động tác, từng quyền, từng bước chân… từng chút một, dần dần cảm nhận được sự cải thiện trong từng đòn đánh.
Mặt trời lên đến đỉnh đầu, ánh nắng gay gắt chiếu xuống khiến mồ hôi trên trán Tâm An không ngừng chảy. Nhưng cậu không hề dừng lại, kiên trì hoàn thành đủ 100 lần như lời Vạn Kiếm Linh yêu cầu.
- Bốp!
Cú đấm cuối cùng đánh ra, tạo nên một tiếng vang dội trong không khí. Tâm An thở dốc, hai tay nặng trĩu vì luyện tập liên tục. Phía xa, Vạn Kiếm Linh cũng không hề nhàn rỗi. Nàng đứng giữa sân, thanh kiếm bạc trong tay tỏa ra hàn khí lạnh lẽo.
- Vụt! Vụt! Vụt!
Từng chiêu kiếm xuất ra lưu loát mà sắc bén, thân pháp nhanh nhẹn như linh xà, mỗi nhát kiếm đều mang theo lực đạo chuẩn xác.
Tâm An nhìn sang, trong lòng không khỏi thán phục. Rõ ràng Vạn Kiếm Linh tu luyện rất nghiêm túc, kiếm pháp của nàng không chỉ mạnh mà còn vô cùng toàn diện, mỗi đường kiếm đều có sự phối hợp hoàn mỹ giữa thân pháp và lực đạo.
Sau khi luyện tập xong, Tâm An tưởng rằng có thể nghỉ ngơi, nhưng Vạn Kiếm Linh lại tiến đến, hai tay chống hông, nhìn cậu bằng ánh mắt tinh quái.
- Đến giờ nấu cơm rồi.
Sau đó nàng nói:
- Trước đây chỉ có muội và gia gia, tất nhiên muội phải nấu rồi. Nhưng bây giờ có huynh, đương nhiên phải chia sẻ công việc rồi.
Hai người đi đến dòng suối ở gần đó. Dòng nước trong vắt chảy róc rách qua những tảng đá lớn, phản chiếu ánh sáng mặt trời lấp lánh. Tâm An cúi xuống, dùng gáo múc nước đổ đầy hai thùng gỗ lớn. Nhưng khi vừa mới gánh lên vai, một giọng nói vui vẻ nhưng đầy ý đồ vang lên bên cạnh:
- Nhân tiện, muội dạy huynh bộ pháp luôn nhé.

Tâm An ngơ ngác, chưa kịp hiểu ý thì Vạn Kiếm Linh đã chỉ tay về con đường dốc gập ghềnh trước mặt.
- Nhiệm vụ của huynh là vừa gánh nước vừa luyện bộ pháp, không được để rơi nước.
Sau đó nghiêm túc nói:
- Bộ pháp mà gia gia dạy muội chính là cách di chuyển linh hoạt, thăng bằng vững chắc. Nếu huynh đi mà để nước rơi, chứng tỏ huynh chưa đủ khống chế thân pháp.
Tâm An cắn răng, cố gắng giữ thăng bằng, cẩn thận nhấc chân bước đi.
- Ào!
Vừa bước được một bước, nước đã sóng sánh tràn ra ngoài.
- Không được rồi, huynh đi sai rồi. Phải nhẹ nhàng, bước ngắn thôi.
Dưới ánh nắng chói chang, hai thùng nước lớn đầy ắp được gánh trên vai Tâm An. Gáy cậu ướt đẫm mồ hôi, hai tay ghì chặt đòn gánh, từng bước chân đi trên con đường dốc đá gồ ghề.
Phía trước, Vạn Kiếm Linh chắp tay sau lưng, thong thả đi lùi, vừa quan sát vừa nhắc nhở:
- Nhẹ nhàng, đừng dùng sức quá nhiều! Chỉ cần hơi nghiêng người sai góc độ, nước sẽ tràn ra ngay.
Tâm An cắn răng tập trung, cố gắng giữ thăng bằng từng chút một. Nhưng vừa đi được vài bước, nước trong thùng đã sóng sánh tràn ra, rơi xuống đất tạo thành vệt nước dài.
- Ái chà, mới đi một chút mà nước đã đổ hơn nửa.
Vạn Kiếm Linh cười khúc khích, nhưng ngay sau đó giọng nói trở nên nghiêm túc:
- Huynh phải học cách kiểm soát trọng tâm! Không chỉ bộ pháp mà ngay cả hô hấp cũng quan trọng. Khi nhấc chân lên, đừng giật cục, phải nhẹ nhàng như lướt trên mặt đất.
Tâm An gật đầu, hít sâu một hơi rồi tiếp tục thử lại. Bộ pháp của Vạn Kiếm Linh chú trọng vào sự linh hoạt và ổn định, điều khiển cơ thể như một chiếc lá trôi trên dòng nước. Vạn Kiếm Linh trước đây cũng từng bị gia gia bắt gánh nước mỗi ngày, nếu đổ quá nhiều nước sẽ b·ị b·ắt luyện lại từ đầu.
- Bộ pháp không chỉ để di chuyển nhanh, mà còn giúp huynh giữ thăng bằng trong chiến đấu. Nếu ngay cả bước đi cũng không vững, sau này làm sao có thể đứng vững trước kiếm của cường địch?
Lời dạy của Vạn Kiếm Nhất ngày trước vang lên trong tâm trí Vạn Kiếm Linh, khiến nàng càng thêm nghiêm túc trong việc hướng dẫn Tâm An.

Lần này, Tâm An cẩn thận điều chỉnh tư thế, không dùng sức quá mạnh vào chân, mà để thân thể tự động điều chỉnh theo nhịp bước.
- Đúng rồi, cứ như vậy. Đừng gấp, cứ để cơ thể tự thích nghi với nhịp điệu.
Nước trong thùng dần ổn định hơn. Vạn Kiếm Linh gật đầu hài lòng, nụ cười thoáng hiện trên môi. Dưới ánh nắng trưa hè, từng bước chân của Tâm An trở nên vững vàng hơn, nước trong thùng vẫn dao động nhưng không còn tràn ra nhiều như trước.
Tiếp theo, dưới bóng râm bên hiên nhà bếp, một đống củi được xếp ngay ngắn, bên cạnh là một con dao chặt củi trông vô cùng kỳ lạ. Tâm An nhận lấy con dao, nhưng vừa nhìn qua, cậu không khỏi nhíu mày:
- Sao lại không có lưỡi dao?
Bề mặt của dao bằng phẳng, không có lấy một chút sắc bén, nhìn qua chẳng khác gì một thanh gỗ. Vạn Kiếm Linh khoanh tay đứng một bên, cười cười nhìn cậu, giọng điệu mang theo chút đắc ý:
- Gia gia từng nói, chặt củi cũng có thể luyện kiếm. Nếu chỉ dựa vào sức mạnh, thì chỉ có thể làm vỡ vụn, chứ không thể bổ củi một cách chuẩn xác. Dao này gọi là 'Vô Phong Dao' chuyên dùng để luyện lực đạo và kiểm soát kiếm.
- Luyện kiếm từ chặt củi?
Tâm An cảm thấy có chút mơ hồ, nhưng vẫn cầm dao lên, đặt một khúc gỗ lên thớt, sau đó giơ cao dao rồi bổ mạnh xuống.
- Bịch!
Dưới sức mạnh của cậu, thanh củi không bị bổ làm hai, mà vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, bay tứ tung khắp nơi.
Vạn Kiếm Linh thấy vậy bật cười:
- Đây không phải cách chặt củi đúng đâu.
Tâm An gãi đầu, trong lòng không khỏi bối rối. Vạn Kiếm Linh lại gần, sau đó tiến lên, nhặt một thanh củi khác, đặt ngay ngắn trên thớt gỗ.
- Chặt củi không phải là dùng sức mạnh thô bạo, mà là phải nắm bắt đúng điểm yếu nhất của thanh củi, sau đó bổ xuống với lực vừa đủ! Nếu dùng lực quá mạnh hoặc sai vị trí, thì củi sẽ bị nát vụn thay vì bị chẻ ra một cách gọn gàng.
Nói rồi, nàng nhấc Vô Phong Đao lên, đặt hai ngón tay lên thanh củi, khẽ chạm vào vân gỗ một lúc như đang tìm kiếm điều gì đó. Sau vài giây, nàng nhẹ nhàng giơ đao lên rồi bổ xuống.
- Cạch!
Thanh củi tách ra làm hai một cách hoàn hảo, không hề có dấu hiệu vỡ vụn hay sứt mẻ. Tâm An tròn mắt kinh ngạc.
- Rõ ràng muội cũng không dùng nhiều sức, tại sao lại có thể chặt ra gọn gàng như vậy?
- Đây là kiểm soát lực đạo. Cũng giống như việc vung kiếm, nếu huynh chỉ biết dùng sức mà không có kỹ xảo, thì dù có cầm thần binh lợi khí trong tay cũng vô dụng.
- Luyện kiếm trước hết phải học cách điều khiển lực đạo trong từng động tác nhỏ nhất.
Tâm An chậm rãi gật đầu, cảm thấy bài học này thực sự rất sâu sắc.
- Được rồi, bây giờ huynh thử lại xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.