Chương 19: Khổ luyện
Tâm An không còn hấp tấp như trước, lần này cậu cẩn thận đặt tay lên thanh củi, nhẹ nhàng vuốt dọc theo từng vân gỗ.
- Phải tìm điểm yếu của thanh củi...
- Không được dùng sức quá mạnh...
Hơi thở của Tân An chậm lại, ánh mắt trở nên tập trung hơn. Sau vài giây quan sát, cậu giơ dao lên, lần này không vung mạnh như trước, mà điều chỉnh góc độ, để con dao rơi xuống một cách tự nhiên theo đường vân gỗ.
- Cạch!
Thanh củi bị chẻ ra, tuy chưa hoàn hảo như của Vạn Kiếm Linh, nhưng đã không còn bị vỡ vụn như lúc đầu. Vạn Kiếm Linh khẽ gật đầu hài lòng, mỉm cười nói:
- Không tệ. Nếu huynh tiếp tục luyện tập, chắc chắn sẽ ngày càng thuần thục hơn.
Vạn Kiếm Nhất đứng trong từ đường nhìn ra gật gật đầu thầm nhủ:
- Rất nhanh đã lĩnh hội được yếu quyết, rất tốt. Thiên phú, tâm tính, ngộ tính của tiểu tử này đều hơn người rất nhiều. Thật không biết tên kia làm sao tìm được một quái vật như này.
Tâm An ở ngoài hiên không hề biết đến Vạn Kiếm Nhất đang âm thầm quan sát, cậu tiếp tục thử lại nhiều lần. Dần dần, từng khúc củi bị chẻ ra ngày một gọn gàng hơn, lực đạo của cậu cũng bắt đầu được kiểm soát tốt hơn.
Sau khi hoàn thành bài tập chặt củi, một đống củi được xếp ngay ngắn bên cạnh bếp lò. Tâm An phủi tay, thở ra một hơi nhẹ nhõm:
- Cuối cùng cũng xong.
Bên trong gian bếp nhỏ, ánh lửa bập bùng cháy, tỏa ra hơi ấm giữa không gian tĩnh lặng. Tâm An cẩn thận nhóm lửa, còn Vạn Kiếm Linh thì lăng xăng giúp đỡ. Nhìn cô bé nhanh nhẹn xắn tay áo, bưng thúng rau đi rửa, Tâm An bất giác nở nụ cười.
- Tiểu Linh, muội không sợ dầu mỡ dính lên tay à?
Vạn Kiếm Linh bĩu môi, đôi mắt lấp lánh đầy kiêu ngạo:
- Gia gia nói, muốn mạnh mẽ thì phải biết tự lập. Lúc trước, ta toàn tự nấu ăn cho gia gia đấy. Không tin huynh cứ hỏi người xem.
Nói xong, nàng hất cằm, hai tay chống nạnh, trông cực kỳ đáng yêu. Tâm An nghe vậy bật cười. Vạn Kiếm Linh xách thúng rau, đứng lên kiễng chân để lấy nước trong vại lớn. Sau đó, nàng tỉ mỉ rửa từng cọng rau, động tác nhanh nhẹn nhưng vẫn rất cẩn thận.
Thấy vậy, Tâm An gật đầu hài lòng:
- Tiểu Linh, muội làm rất khéo tay.
Vạn Kiếm Linh cười hì hì, đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết.
- Tất nhiên rồi.
Sau khi rửa sạch rau, nàng chuyển qua bóc tỏi, thái hành, từng động tác mượt mà, không hề vụng về.
Trong khi đó, Tâm An đổ gạo vào nồi, dùng nước vo kỹ rồi đổ vừa đủ, sau đó đặt lên bếp, canh lửa thật đều.
- Cơm phải nấu bằng lửa nhỏ thì mới chín đều, không bị khô mà cũng không bị nhão.
Vạn Kiếm Linh gật gù:
- Huynh biết nhiều thật đó. Gia gia chỉ dạy ta cách luyện kiếm, chứ không dạy nấu ăn cẩn thận như huynh đâu.
Sau khi nồi cơm tỏa ra hương thơm phảng phất, Tâm An bắt đầu bật bếp chảo, đổ dầu vào để xào rau.
- Tiểu Linh, muội cầm giúp ta cái thìa gỗ kia.
- Đây nè.
Vạn Kiếm Linh nhanh chóng đưa tới, mắt nhìn chằm chằm vào chảo rau đang xào xèo xèo, đầy háo hức.
- A! Thơm quá, sao nhìn hấp dẫn vậy. Cho muội một miếng.
- Chờ chút đi, sắp xong rồi.
Tâm An khéo léo đảo rau, mùi hương lan tỏa khắp căn bếp, khiến bụng của cả hai réo lên vì đói. Không lâu sau, thức ăn được bày ra đĩa. Một phần rau xào xanh mướt, một phần canh củ cải đơn giản nhưng thanh ngọt, thêm một đĩa trứng chiên vàng ươm.
Vạn Kiếm Linh nhìn thành quả, mặt mày hớn hở:
- Nhìn ngon ghê. Đúng là huynh biết nấu ăn thật.
- Được rồi, chúng ta bưng ra ngoài đi. Không khéo tiền bối đói rồi.
Vạn Kiếm Linh vội vàng xách khay, hí hửng chạy ra ngoài, miệng còn hát líu lo.
- Gia gia ơi. Cơm sắp dọn ra rồi.
Tâm An nhìn theo bóng dáng vui tươi của cô bé, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp lạ thường. Có lẽ, ở nơi này, cậu đã tìm thấy một chút gì đó giống như gia đình…
Khi thức ăn đã được dọn ra bàn, ba người cùng nhau quây quần ngồi xuống. Gian nhà nhỏ giữa hậu sơn vốn luôn yên tĩnh, hôm nay lại ấm áp lạ thường.
Tâm An cẩn thận múc cơm, trước tiên dâng bát đầu tiên cho Vạn Kiếm Nhất, sau đó mới lấy cho mình và Vạn Kiếm Linh. Vạn Kiếm Nhất vẫn giữ vẻ mặt đạm mạc, không biểu lộ gì nhiều chỉ gật đầu nhẹ khi nhận lấy bát cơm từ Tâm An.
Vạn Kiếm Linh vừa ăn, vừa bắt đầu huyên thuyên, giọng nói trong trẻo như chuông bạc, ánh mắt lấp lánh vui vẻ:
- Gia gia, gia gia có biết không? Lúc huynh ấy gánh nước, nhìn vụng về lắm nha.
Cô bé vừa nói, vừa bật cười khúc khích, bắt chước dáng đi chao đảo của Tâm An lúc đầu, khiến cho Tâm An chỉ biết cười khổ.
- Nhưng mà nực cười nhất vẫn là lúc huynh ấy chặt củi nha.
Vạn Kiếm Linh che miệng cười khúc khích, đôi mắt sáng long lanh đầy tinh nghịch:
- Gia gia, người không biết, lúc huynh ấy thấy con dao không có lưỡi, huynh ấy ngẩn ra một lúc. Sau đó dùng hết sức mà bổ xuống, kết quả... ha ha ha
Cô bé nói xong, hớn hở gắp thêm một miếng đồ ăn, vẻ mặt rất đắc ý. Vạn Kiếm Nhất nghe vậy chỉ gật đầu, đạm bạc không nói gì.
Bữa cơm tiếp tục trôi qua trong không khí vừa vui vẻ vừa gần gũi. Tâm An ăn uống nghiêm túc, còn Vạn Kiếm Linh thì không ngừng nói chuyện, lúc thì kể về việc tập luyện sáng nay, lúc lại tranh thủ chọc ghẹo Tâm An.
Bên ngoài, ánh nắng chiều dần buông xuống, hắt vào gian nhà nhỏ một màu vàng ấm áp. Trong lòng Tâm An cũng dần cảm thấy một chút thoải mái. Sau bữa cơm trưa, mặt trời đã lên cao, ánh nắng buông xuống nhuộm vàng từng góc sân nhỏ phía sau Tổ Sư Từ Đường. Tâm An và Vạn Kiếm Linh không nghỉ ngơi lâu mà lập tức bắt đầu tu luyện.
Không gian nơi này rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua những tán cây cổ thụ, lâu lâu vang lên tiếng chim rừng hót líu lo. Hai người ngồi xếp bằng đối diện nhau, hít sâu một hơi, điều chỉnh lại hơi thở, bắt đầu vận chuyển công pháp Thái Cực Huyền Thanh Đạo.
Tâm An vừa vận chuyển công pháp, vừa lén đánh giá Vạn Kiếm Linh. Cô bé nhắm mắt, thần sắc nghiêm túc, từng luồng linh khí từ thiên địa chậm rãi hội tụ, bị hấp thụ vào cơ thể nàng theo từng nhịp hô hấp. Tâm An vẫn nhớ lời ban nãy của nàng:
- Muội đã luyện Thái Cực Huyền Thanh Đạo từ năm sáu tuổi, đến giờ mới được tầng ba thôi. Nếu huynh cố gắng hơn, sớm muộn cũng sẽ đuổi kịp.
Mới tu luyện chưa được bốn năm mà đã được ba tầng mà căn cơ đặc biệt vững chắc. Hiển nhiên cũng là một thiên tài. Thời gian dần trôi, cả hai đều chìm vào trạng thái tu luyện, linh khí trong thiên địa chậm rãi chảy vào cơ thể họ, rèn luyện kinh mạch, củng cố nền tảng.
Ánh nắng dần dịu lại, từ vàng rực chuyển sang một màu cam ấm áp. Bóng cây cổ thụ trải dài, hòa cùng với sắc trời hoàng hôn. Khi mặt trời đã gần chạm đến đỉnh núi xa xa, Vạn Kiếm Nhất từ trong từ đường bước ra, ánh mắt bình thản lướt qua hai đứa trẻ, khẽ gật đầu hài lòng.
Một lát sau, Vạn Kiếm Linh mở mắt trước, hít sâu một hơi, vươn vai một cái rồi nhìn sang Tâm An nói:
- Huynh nghỉ một chút đi, sắp đến lúc gánh nước nấu cơm rồi.
Tâm An cũng chậm rãi thu công, linh lực vận hành trong cơ thể ổn định hơn một chút so với buổi sáng. Tuy chưa đột phá tầng ba, nhưng cậu cảm nhận được bản thân đã tiến bộ.
Lúc này, sắc trời đã dần tối, gió thổi nhẹ nhàng mang theo hơi thở mát mẻ của buổi hoàng hôn.
Vạn Kiếm Linh hớn hở đứng dậy, kéo tay Tâm An đi về phía dòng suối. Tâm An quen thuộc vác hai thùng nước lớn, cố gắng giữ thăng bằng vừa đi vừa luyện bộ pháp, không để nước tràn ra ngoài. Sau một ngày rèn luyện, cậu đã có thể bước đi vững vàng hơn, không còn nghiêng ngả như sáng nay nữa.
Vạn Kiếm Linh thấy vậy, hơi mím môi cười, trong lòng cảm thấy rất hài lòng. Hai người vừa đi vừa tiến hành trò chuyện, Vạn Kiếm Linh muốn Tâm An tiếp tục kể những câu chuyện lý thú bên ngoài. Hai người vừa đi vừa chuyện trò rất vui vẻ.
Sau khi gánh nước xong, Tân An lại bắt đầu chặt củi. Lần này, cậu đã chú ý hơn, tuy chưa thể chẻ một khúc củi hoàn hảo như Vạn Kiếm Linh, nhưng ít nhất cũng không còn làm nát vụn nữa. Sau khoảng nửa canh giờ, củi đã chẻ đủ. Hai người cùng nhau gom củi, mang vào bếp, bắt đầu nấu cơm.
Tâm An nhóm lửa, Vạn Kiếm Linh rửa rau, thỉnh thoảng lại trò chuyện rôm rả. Bữa tối diễn ra trong không khí ấm áp và vui vẻ. Dưới ánh đèn dầu le lói, ba người quây quần bên bàn ăn. Bữa cơm đơn giản, chỉ có rau rừng, thịt khô và một nồi cơm nóng hổi, nhưng lại rất ấm cũng.
Sau bữa ăn, Tâm An liền chào tạm biệt Vạn Kiếm Nhất và Vạn Kiếm Linh, rời khỏi Tổ Sư Từ Đường, trở về gian phòng của mình ở Thông Thiên Phong. Đêm đã khuya, ánh trăng rọi xuống những tầng mây lơ lửng, khiến cảnh vật trở nên huyền ảo như trong mộng.
Gió đêm thổi qua khe núi, mang theo hơi lạnh nhè nhẹ, làm cho Tâm An cảm thấy tỉnh táo hơn.
Ngồi xuống bên bậc thềm, Tâm An hồi tưởng lại một ngày hôm nay, từ lúc rèn luyện buổi sáng, tỉ thí với Vạn Kiếm Linh, gánh nước, chặt củi, đến buổi chiều tu luyện cùng nhau… Mỗi một việc tuy nhỏ nhưng lại mang đến cho cuộc sống đơn điệu của cậu thêm màu sắc. Đặc biệt là sự hồn nhiên, ngây thơ xen lẫn chút nghịch ngơm của Vạn Kiếm Linh khiến cho Tâm An như có thêm người em gái vậy.
Nghĩ đến đây, môi Tâm An khẽ nở một nụ cười, tâm trạng bình yên lạ thường. Dưới bầu trời sao lấp lánh, một ngày khổ luyện khép lại, nhưng cũng là một khởi đầu mới đầy hy vọng.