Chương 20: Nửa năm
Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa, thoáng chốc đã nửa năm kể từ ngày Tâm An bắt đầu tu luyện tại Tổ Sư Từ Đường.
Trong khoảng thời gian này, Đạo Huyền Chân Nhân cũng đôi lần ghé qua, hỏi thăm tình hình của Tâm An, sau đó trò chuyện riêng với Vạn Kiếm Nhất. Mỗi lần như vậy, Tâm An đều có thể cảm nhận được một loại khí tức vô hình giữa hai người, tựa hồ như họ đang nói những điều rất quan trọng, nhưng cậu lại không thể hiểu được.
Sau nửa năm khổ luyện, Tâm An và Vạn Kiếm Linh đều thay đổi ít nhiều.
Tâm An cao thêm một chút, cơ thể rắn rỏi hơn, ánh mắt cũng sâu lắng và trầm ổn hơn trước.
Còn Vạn Kiếm Linh, từ một bé gái tinh nghịch, nàng dần trở nên duyên dáng hơn, đôi mắt trong veo như suối, đường nét khuôn mặt càng ngày càng hài hòa, dù mới chỉ gần mười một tuổi, nhưng đã thấy được bóng dáng của một tuyệt sắc tiên tử trong tương lai.
Hiện tại là mùa đông trên Thông Thiên Phong. Cả vùng núi bao phủ trong tuyết trắng, những tán cây cao cũng được phủ lên một lớp tuyết mỏng, gió lạnh thổi qua mang theo hơi thở rét buốt của trời đông.
Thế nhưng, do thể chất cường hãn sau quá trình tu luyện, cả Tâm An và Vạn Kiếm Linh chỉ khoác thêm một lớp áo dày bên ngoài, cũng không hề cảm thấy quá lạnh.
Từ Tổ Sư Từ Đường, phóng tầm mắt nhìn ra xa, từng đợt tuyết trắng như phủ kín cả bầu trời, trải dài đến tận chân trời, không thấy điểm cuối. Những hàng tùng bách cao lớn đứng sừng sững giữa trời đông, tuyết đọng trên cành, khi gió nhẹ thổi qua liền rơi xuống như những bông hoa tuyết lả tả.
Phía xa, đỉnh Thông Thiên Phong mờ ảo trong sương tuyết, tựa như một chốn bồng lai tiên cảnh, tách biệt khỏi trần thế phàm tục. Ánh nắng mặt trời mỏng manh chiếu xuống, phản chiếu lên lớp tuyết trắng tạo ra một thứ ánh sáng lung linh huyền ảo, khiến cả không gian như được bao phủ trong một tấm lụa bạc rực rỡ.
Khung cảnh ấy đẹp đến mức khiến người ta lặng người, như thể chỉ cần chạm vào cũng sẽ tan biến đi mất.
Tâm An đứng lặng, ánh mắt hơi trầm xuống, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó tả. Trước đây, cuộc sống ở Thảo Miếu Thôn tuy đơn giản nhưng ấm áp. Khi cậu còn nhỏ, mỗi mùa đông đến, nhà nhà đều đóng kín cửa, chỉ có đám trẻ con tụ tập lại, nô đùa trên những con đường phủ đầy tuyết.
Nhưng rồi… biến cố xảy ra, tất cả chỉ còn lại tro tàn và đau thương. Tuyết trắng vẫn rơi như ngày nào, nhưng người xưa đã không còn…
Nghĩ đến đây, trong lòng Tâm An không khỏi có chút bùi ngùi, nhưng rất nhanh, cậu hít sâu một hơi, ánh mắt dần trở nên kiên định hơn.
Trong lòng Tâm An, bỗng dâng một loại hào tình vạn trượng dâng trào, như thể tuyết trắng này không thể vùi lấp được quyết tâm của cậu, mà ngược lại, chính nó càng mài giũa ý chí của cậu thêm sắc bén.
Trái ngược với sự trầm lặng của Tâm An, Vạn Kiếm Linh hoàn toàn hòa mình vào thiên nhiên. Nàng nhảy nhót tung tăng trên nền tuyết, để lại những dấu chân nhỏ xíu xinh xắn. Chiếc áo choàng trắng bồng bềnh theo từng động tác, mái tóc dài bay nhẹ theo gió, mỗi bước chân nàng đều uyển chuyển như một tiểu tiên nữ đang múa giữa trời đông.
Hai má ửng hồng, đôi mắt long lanh sáng rực, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mùa đông:
- Tâm An. Mau lại đây. Nhìn này, Ta đắp được một con tiểu tuyết hồ.
Vạn Kiếm Linh cười khanh khách, tay cầm nắm tuyết, đắp thành hình một con hồ ly nhỏ, rồi lại quay sang nhìn Tâm An, ánh mắt chờ mong.
Khung cảnh này đẹp đến mức khiến Tâm An cũng không khỏi cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười.
Ở nơi cao vời vợi này, trong một mùa đông lạnh lẽo và mênh mông, có một nữ hài tử nhỏ nhắn, đang nở rộ như một đóa tuyết liên giữa trời tuyết trắng.
Nhìn sang Tâm An, vẫn là dáng vẻ điềm tĩnh, trầm ổn như mọi khi, đôi mắt bình thản, tựa như không có chuyện gì có thể khiến cậu dao động.
- Tâm An, ngươi thực sự là một ông già.
Nghĩ vậy, khóe môi nàng khẽ nhếch lên, đột nhiên cúi xuống chộp lấy một nắm tuyết, ném mạnh về phía Tâm An.
- Vút.
Nhưng... trong chớp mắt, Tâm An nghiêng đầu nhẹ nhàng tránh được. Vạn Kiếm Linh đối với vậy không hề ngạc nhiên, ngay sau đó lại nhặt thêm một nắm tuyết khác, liên tiếp ném về phía Tâm An.
-Vút! Vút! Vút!
Từng nắm tuyết bay v·út trong không trung, vẽ ra những đường cong tuyệt đẹp. Nhưng Tâm An vẫn nhẹ nhàng tránh né từng đợt t·ấn c·ông, thậm chí khóe môi còn hơi nhếch lên một nụ cười thản nhiên.
Vạn Kiếm Linh thấy vậy, liền cười khanh khách, thân hình bật lên giữa trời tuyết, tung người lướt nhanh về phía Tâm An. Thân hình nàng linh hoạt tựa bướm lượn giữa trời đông, mỗi bước chân đều không để lại dấu vết trên tuyết.
- Xem chiêu.
Tâm An căng thẳng tập trung, cậu vừa định lùi một bước tránh đi, thì bàn tay nhỏ nhắn của Vạn Kiếm Linh đã nhanh như chớp đánh tới!
- Bốp.
Tâm An vội bắt chéo tay lên đỡ, nhưng lực đạo của nàng mạnh hơn cậu nghĩ, thân thể cậu bị chấn động lùi lại hai bước, để lại dấu chân kéo dài trên nền tuyết trắng.
- Tốt.
Vạn Kiếm Linh cười tán thưởng, nhưng đôi mắt lấp lánh chiến ý vẫn không rời khỏi Tâm An. Không cho cậu có cơ hội điều chỉnh, nàng vọt lên một lần nữa, mũi chân khẽ chạm mặt tuyết, thân hình nhẹ như én lướt, tung ra một cước quét ngang nhanh như tia chớp!
- Vù.
Cơn gió rét buốt xé qua mặt Tâm An, nhưng cậu đã nhanh chóng lùi lại, đồng thời nghiêng người né tránh. Vạn Kiếm Linh không bất ngờ, ngay khi bàn chân vừa chạm đất, nàng xoay người, mượn lực phản lại, lợi dụng trọng tâm thấp, tung ra một chưởng sắc bén nhắm thẳng vào vai Tâm An.
Tâm An không lùi nữa, cậu hạ thấp trọng tâm, hai tay đan vào nhau chống đỡ, ngay khoảnh khắc chưởng kình của Vạn Kiếm Linh ập tới, cậu xoay tròn cơ thể, dùng sức bật ra sau, kéo giãn khoảng cách.
- Bụp.
Tuyết tung lên thành một vệt trắng dài, Tâm An đáp xuống vững vàng như tùng bách, ánh mắt trầm tĩnh như mặt hồ không gợn sóng. Lúc này, tuyết bắt đầu rơi nhẹ, từng bông tuyết nhỏ lặng lẽ đáp xuống vai áo và mái tóc của hai người, nhưng không ai để ý đến.
- Lại tiếp tục đi, Tâm An.
Lời còn chưa dứt, Vạn Kiếm Linh đã hóa thành một cơn lốc trắng, lao về phía trước với tốc độ nhanh hơn trước đó gấp đôi. Tâm An tập trung cao độ, không lùi lại như trước, mà nghiêng người sang một bên, đồng thời tung một cước phản kích chính xác.
- Bịch.
Vạn Kiếm Linh vừa kịp xoay người, đôi chân lướt nhẹ trên nền tuyết, vẽ ra một vòng cung hoàn mỹ để tránh đi cú đá. Trong khoảnh khắc né tránh, nàng bật ngược lên cao, thân ảnh bay lượn như hạc trắng, rồi bất ngờ đảo người lao xuống với một cước mạnh mẽ.
Tâm An giật mình, cậu không kịp né, chỉ có thể giơ hai tay lên đỡ.
- Bốp.
Cả người Tâm An bị ép lún xuống nền tuyết, tuy không đến b·ị t·hương nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng cơn chấn động lan từ cánh tay xuống đến tận bàn chân. Sau đó, một cước nhanh chóng đặt sát cổ cậu. Vạn Kiếm Linh cười rạng rỡ, thu chân lại, nhìn Tâm An đang chống tay đứng dậy.
- Thua rồi.
Tâm An không tỏ ra bất mãn, mà bật cười khẽ, phủi tuyết trên vai, đôi mắt trong trẻo hiện lên một sảng khoái. Mặc dù nửa năm qua cậu tiến bộ thần tốc nhưng so với Vạn Kiếm Linh thì chưa đủ. Mặc dù bị thua nhưng là thua tâm phục khẩu phục.
Tuyết vẫn rơi, từng bông tuyết nhỏ lặng lẽ đáp xuống mái tóc và bờ vai của hai thiếu niên.
Tâm An chậm rãi đứng dậy, phủi nhẹ lớp tuyết vương trên áo. Trận chiến vừa rồi khiến cơ thể cậu có chút đau nhức, nhưng ánh mắt lại không hề có chút nào thất vọng. Trái lại, trong đôi mắt sâu thẳm ấy, chỉ có sự kiên định và quyết tâm.
Vạn Kiếm Linh đứng trước mặt cậu, nụ cười dịu dàng như ánh nắng giữa trời đông giá rét. Dường như đã quá quen với kết quả này, nàng không hề tỏ ra kiêu ngạo hay trêu chọc, chỉ nhẹ nhàng nói:
- Hôm nay huynh tiến bộ hơn nhiều rồi, cứ tiếp tục như vậy, sẽ có ngày đánh bại ta.
Tâm An khẽ mỉm cười, không đáp lại nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Hai người không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ song hành, từng bước từng bước đi về phía Tổ Sư Từ Đường. Dưới ánh hoàng hôn nhạt nhòa, bóng hai người trải dài trên nền tuyết trắng, như thể họ đã trở thành một phần của khung cảnh này.
Gió đông thổi qua, mang theo hơi lạnh thấu xương, nhưng cả hai chỉ khoác thêm một lớp áo ngoài đơn giản, dáng người thẳng tắp không chút run rẩy, hiển nhiên nhờ vào thể chất cường hãn từ tu luyện mà họ không hề e ngại thời tiết khắc nghiệt.
Tuyết rơi dày hơn, phủ kín cả lối đi, nhưng lại không ngăn được bước chân kiên định của hai thiếu niên. Tâm An đi bên cạnh, vẫn giữ phong thái điềm tĩnh, ít nói, trong khi Vạn Kiếm Linh lại nhí nhảnh như một cánh chim nhỏ, thỉnh thoảng còn giơ tay đón những bông tuyết rơi xuống, đôi mắt trong veo phản chiếu ánh sáng lung linh như những vì sao trên bầu trời đêm.
Giữa khung cảnh trắng xóa mờ ảo, nếu có ai vô tình bắt gặp, chắc chắn sẽ nghĩ rằng họ chính là một đôi kim đồng ngọc nữ bước ra từ trong tranh, nhẹ nhàng mà thanh tao, hài hòa mà tự nhiên.
Không cần những lời hoa mỹ, không cần những hành động quá mức thân thiết.
Chỉ cần cùng nhau trải qua từng ngày, cùng nhau tu luyện, cùng nhau trưởng thành… Như vậy đã đủ để trở thành một đoạn nhân duyên đẹp đẽ nhất trong thanh xuân.
Bước chân chậm rãi, hai bóng người dần khuất sau lớp tuyết trắng phủ đầy… nhưng dấu chân của họ vẫn còn đó, in hằn trên nền tuyết lạnh lẽo, như một minh chứng cho quãng thời gian vô ưu vô lo này.