Hai người náo loạn một hồi như mấy đứa nhóc đánh nhau, cuối cùng cũng nhớ đến bát mì trứng lòng đào bị bỏ quên.
Lạc Tinh lẩm bẩm: "Làm sao bây giờ, dính bết lại thế này thì ăn sao được, hỏng hết trình độ nấu nướng của em rồi."
Chung Niên Sơ dùng đũa đảo mì: "Không sao, anh cũng không đòi hỏi cao ở em."
"..."
Lạc Tinh hừ hừ hai tiếng, trực giác thấy lời này của Chung Niên Sơ như đang chê bai mình. Cậu ngồi xuống bên cạnh anh, chống cằm nhìn anh ăn.
Chung Niên Sơ gắp một đũa mì, đột nhiên nói: "Em không nấu cho em à?"
Lạc Tinh vỗ trán: "Em quên mất." Sáng sớm, đầu óc cậu chỉ có Chung Niên Sơ đang bệnh, theo thói quen, cậu chỉ làm một bát cho anh.
Chung Niên Sơ nói: "Há miệng ra."
Lạc Tinh không suy nghĩ nhiều, liền "a" một tiếng há to miệng, ngay giây tiếp theo đã bị Chung Niên Sơ nhét đầy một miệng mì.
Cậu nhai vài cái, mơ hồ nói: "Không có độc, nhưng mà khó ăn thật."
"Vậy à?" Chung Niên Sơ cũng ăn một miếng, "Anh thấy cũng không tệ lắm."
Chung Niên Sơ vừa nói vừa bón cho Lạc Tinh thêm một miếng, rồi tự mình lại ăn một miếng. Chẳng mấy chốc, bát mì đã vơi đi một nửa.
Anh gắp miếng trứng ốp la lên, đưa đến trước mặt Lạc Tinh.
Lạc Tinh không ăn, chỉ nhìn chằm chằm miếng trứng gà trắng bóng vài giây rồi nói: "Chung Niên Sơ, anh nghiện đút em ăn rồi đúng không?"
Chung Niên Sơ gật đầu: "Ừ, mau ăn đi."
Lạc Tinh: "..."
Trứng là trứng lòng đào, Lạc Tinh cắn một miếng không để ý, lòng đỏ chảy xuống môi dưới, nhanh như chớp sắp nhỏ giọt xuống cổ áo.
Chung Niên Sơ nhanh tay đưa ngón tay lau môi Lạc Tinh, chạm vào đầu lưỡi vừa thò ra của cậu, khiến cậu giật mình thon thót.
"Má ơi, anh làm gì đó?"
"Giở trò lưu manh." Anh giật mình vì hành động vô thức của mình nhưng cũng thản nhiên đáp.
Khăn giấy ở ngay bên cạnh, Chung Niên Sơ không lau tay vội, đầu ngón tay anh vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại vừa rồi, giống hệt như anh tưởng tượng, thậm chí còn tuyệt vời hơn.
"Muốn giở trò lưu manh à? Được thôi." Lạc Tinh d.ạng ch.ân dựa vào lưng ghế, vỗ vỗ bụng nói, "Nhào vô đi, gan anh lớn thì nhào vô đây."
Lạc Tinh mặc chiếc áo len cổ chữ V màu nâu, vạt áo không dài, động tác thoải mái càng làm lộ ra vùng bụng phẳng lì, lấp lánh như ngọc trong ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ.
Vẻ mặt ngông nghênh này của Lạc Tinh, Chung Niên Sơ đã nhìn từ bé đến lớn; chỉ cần Lạc Tinh muốn, cậu có thể khoe bất cứ lúc nào, dù sao cậu cũng biết anh tuyệt đối không làm gì được cậu.
Nhưng lúc này, Chung Niên Sơ đột nhiên muốn nhìn vẻ mặt này biến sắc, tốt nhất là ngạc nhiên, kinh ngạc tột độ, rồi...
Anh không dám nghĩ tiếp, vì anh đang nghĩ quá nhiều.
Đối mặt với vẻ mặt khiêu khích của Lạc Tinh, Chung Niên Sơ cúi đầu ăn hết nửa quả trứng còn lại, rồi mới ngước mắt lên nói: "Tiểu Tinh, em biết mình rất cần được dạy dỗ không?"
Lạc Tinh chỉ hơi ngốc nghếch ở một số mặt, nhưng cậu không phải kẻ ngốc. Cậu nhanh chóng phát hiện ra Chung Niên Sơ thực ra đã khỏe từ lâu, sáng nay anh cố tình giả vờ yếu đuối thôi.
Bị vạch trần nói dối không thương tiếc, Chung Niên Sơ đành phải thừa nhận, rồi bị Lạc Tinh sai bảo như ông tướng cả buổi sáng.
Đến trưa, Lạc Tinh và Chung Niên Sơ cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, chờ ba mẹ tan làm, nhưng lại nhận được cuộc gọi từ mẹ.
"Tinh Tinh à, mai nhà máy có lãnh đạo đến kiểm tra, mẹ với ba con hôm nay không về đâu, con với Tiểu Sơ..."
Vài phút sau, Lạc Tinh cúp điện thoại, nhìn Chung Niên Sơ ba giây, rồi nhảy cẫng lên ôm vai anh: "Tuyệt quá anh ơi, ba mẹ không về!"
Chung Niên Sơ không hiểu chuyện này gì có gì đáng cười: "Vui thế cơ à?"
Lạc Tinh nhìn anh như nhìn kẻ ngốc: "Anh ngốc à, ba mẹ không về thì hai ta có thể tha hồ tận hưởng thế giới hai người rồi."
Cậu nói rồi mở ứng dụng đặt đồ ăn, kéo Chung Niên Sơ cùng chọn món, đặt xong mới phát hiện chưa đặt đồ uống.
Chung Niên Sơ nói: "Ra siêu thị đầu ngõ mua đi."
Lạc Tinh nói: "Không cần đâu, nhà mình vẫn còn đồ. Anh muốn uống nước chanh hay sữa bò? Ôi, giá mà nhà mình có bia thì tốt."
Chung Niên Sơ cạn lời: "Em còn dám uống bia rượu à?"
Nhớ lại lần ở Thất Tịnh Sơn, hai vại bia đã khiến Lạc Tinh say khướt, như một chú chim sẻ nhỏ bay nhảy quanh đỉnh núi, líu lo không ngừng.
Chưa kể cậu còn trêu chọc Lý Hoa và đám bạn, rồi quay sang trêu Chung Niên Sơ, khiến anh bực đến mức tin tức tố cũng trào ra. Hôm sau, mọi người đều cầu xin cậu đừng bao giờ uống rượu nữa.
Lạc Tinh không biết tự lượng sức mình, nói: "Ở nhà thì có sao đâu, say thì chỉ làm phiền mình anh. Anh đường đường là đại ma vương Tam Trung, không lẽ không trị được em?"
Chung Niên Sơ không trả lời, nhưng trong lòng anh chắc chắn rằng mình không thể trị được Lạc Tinh.
Lạc Tinh cúi người mở tủ lạnh tìm đồ uống, vô tình để lộ ra một góc lưng trắng nõn. Da cậu từ bé đã đẹp, 17 tuổi vẫn mịn màng như chưa từng trải qua mưa gió.
Đồ uống bị Tống Anh Hồng để tận trong cùng, Lạc Tinh với tay lấy, động tác quá lớn khiến cậu không hề hay biết áo mình đã bị kéo lên. Vạt lưng Lạc Tinh dần lộ ra một hõm lưng nhạt màu, kéo dài vào trong. Chung Niên Sơ không nhịn được nhìn sâu hơn, nhưng bị lớp vải che mất tầm mắt.
Lần đầu tiên, anh cảm thấy quần áo của Lạc Tinh thật vướng víu.
"Anh ơi, anh đang nhìn gì á?"
Lạc Tinh vừa quay đầu lại thì thấy Chung Niên Sơ đang nhìn chằm chằm xuống dưới. Cậu nhìn theo ánh mắt anh nhưng không thấy gì cả.
Cậu hồn nhiên ôm chai Coca hai lít đứng dậy: "Lười tìm nước trái cây quá, uống nước ngọt luôn cho nhanh."
Chung Niên Sơ "ừ" một tiếng, giật lấy chai Coca trên tay Lạc Tinh, không nói không rằng quay người đi vào phòng khách.
Anh đang chột dạ. Ánh mắt Lạc Tinh quá đỗi thuần khiết vô hại. Lúc đặt chai Coca xuống bàn, anh chống tay lên bàn, không nhịn được thầm mắng: "Chung Niên Sơ, mày đúng là không bằng cầm thú."