Tôi ôm Đóa Đóa đứng trên sân thượng nhìn cảnh tượng đó, trong làn khói mù mịt, Đóa Đóa hỏi tôi: "Mẹ ơi, bố có đến cứu chúng ta không?"
Tôi gật đầu, mặc dù Lục Trinh không có ở đó, anh ấy đang ở nơi nguy hiểm hơn, tôi chỉ muốn cho Đóa Đóa tràn đầy hy vọng.
Dù sao thì chúng tôi vẫn còn một năm để chờ đợi.
Ngày thứ bảy của tận thế, cả gas cũng không còn.
Sáng sớm, tôi bị tiếng xe ô tô chạy đánh thức, vén rèm cửa nhìn ra ngoài thì thấy một chiếc xe ô tô màu đen cán qua zombie mở đường đến cửa siêu thị.
Trên xe có một người đàn ông mặc đồ bảo hộ nghiêm ngặt chạy vào siêu thị, một lát sau anh ta ôm mấy hộp sữa bột chạy ra, tốc độ của anh ta rất nhanh, giống như một vận động viên chạy nước rút nhưng những con zombie nghe thấy tiếng động đã bao vây và nhấn chìm anh ta...
Khi đàn zombie tản đi, trên mặt đất chỉ còn lại mấy hộp sữa bột dính máu.
Người lớn có thể chịu đựng được đói nhưng trẻ con thì không, con cái là m.á.u mủ của cha mẹ, mà con cái muốn sống thì cha mẹ dù biết có thể c h ế t cũng sẵn sàng mạo hiểm.
Nhiều người cũng giống như tôi, chứng kiến cảnh tượng người đàn ông đó, rất nhiều người muốn đến siêu thị lấy thức ăn đã từ bỏ ý định.
"May mà kiếp trước em biến thành zombie sớm." Tống Nguyên cảm thán.
Tôi đáp: "Kiếp này thì mơ đi nha."
Đột nhiên, một tiếng động cơ vang lên gần đó, tôi lập tức kéo Tống Nguyên về phòng.
Máy bay không người lái bay lượn trên khu chung cư, có lẽ là đang quan sát tình hình khu chung cư, nó bay một vòng rồi bay đi.
Tôi nhìn theo hướng nó hạ cánh, chính là khu chung cư của chúng tôi.
Đêm nay tôi không ngủ được, tôi cảm thấy sắp có chuyện không hay xảy ra.