Đến trường mẫu giáo, cô giáo đã đưa Đóa Đóa ra ngoài.
"Mẹ ơi, sao mẹ lại đến đón con sớm thế ạ?" Đóa Đóa nhào vào lòng tôi hỏi.
"Vì mẹ nhớ bé cưng của mẹ mà." Đã hai năm rồi, khi một lần nữa ôm được cơ thể nhỏ bé của con gái, tôi không kìm được nước mắt.
"Mẹ bé ơi, mẹ bé làm sao vậy ạ?" Cô giáo lo lắng hỏi.
Tôi bế Đóa Đóa lên: "Tôi không sao, cảm ơn cô Châu, chúng tôi đi trước đây, cô giữ gìn sức khỏe."
Tuy tôi biết tận thế sắp đến nhưng tôi không thể nói cho bất kỳ ai biết, chỉ có thể nói một câu giữ gìn sức khỏe.
Trên đường về, tôi không lãng phí từng phút từng giây, dùng hết các ứng dụng giao đồ ăn và đặt hàng, những loại rau dễ hỏng và thực phẩm đông lạnh đều không nằm trong phạm vi cân nhắc của tôi, vì sau khi tận thế bắt đầu sẽ rất nhanh mất điện, những loại thực phẩm này không thể bảo quản được.
Giò chả, thực phẩm đóng gói chân không, thịt xông khói, củ cải, khoai tây, rong biển là những thứ có thể bảo quản lâu dài.
Tôi không chọn hình thức giao hàng tận cửa, mà yêu cầu họ để ở cổng khu dân cư, lượng người như vậy sẽ không gây nghi ngờ, sau này khi xảy ra khủng hoảng lương thực chắc chắn sẽ không tránh khỏi tình trạng cướp bóc.
Về đến nhà, mẹ chồng cũng xách hai túi gạo, mì và một thùng dầu về, mệt mỏi đến mức phải chống nạnh: "Lam Lam, con xem thế này đã đủ chưa?"
Không đủ, còn lâu mới đủ, phải tiếp tục mua nữa.
"Mẹ ở nhà trông Đóa Đóa, con ra ngoài một chuyến." Tôi tìm chiếc xe đẩy đi chợ rồi ra khỏi cửa.
Bây giờ mới là 9:45, tôi phải tranh thủ thời gian.