Trùng Sinh Thời Tận Thế_ Tôi Dẫn Theo Cả Nhà Đi Tìm Đường Sống

Chương 4:




Mặc dù họ chỉ tò mò nhưng trong tận thế, sự chú ý như vậy có thể gây nguy hiểm đến tính mạng.

Trong tận thế, thứ đáng sợ nhất không phải zombie, mà chính là lòng người.

"Em đi công tác một thời gian, gia đình ở nhà không biết mua đồ nên em tích trữ nhiều một chút." Tôi tùy tiện bịa ra một lý do.

Anh bảo vệ không hỏi thêm nữa, tôi biết mình phải đổi siêu thị, ra vào bằng một cổng khác của khu dân cư.

Tôi gọi Tống Nguyên cùng lái xe đến một siêu thị xa hơn một chút, đến nơi tôi bảo Tống Nguyên đi đỗ xe, còn tôi thì trực tiếp đến khu quần áo.

Đồ lót, quần lót, tất là những vật dụng cá nhân, tôi lấy bao nhiêu cũng không thấy đủ, một khi mất nước thì rất khó giặt quần áo, cứ dự trữ nhiều là được.

 

Còn có áo khoác chống nước, tôi lấy mỗi cỡ một bộ theo kích thước của mọi người, năm thứ hai sau tận thế, khí hậu bất thường, hầu như ngày nào cũng mưa, lỡ như đến lúc đó mọi người hết thức ăn thì phải ra ngoài tìm vật tư.

Đèn pin năng lượng mặt trời, pin các loại, tôi đều tích trữ hết, nếu có tấm pin năng lượng mặt trời thì càng tốt nhưng siêu thị này không có.

Nhiên liệu là thứ cần thiết nhất, sau tận thế không bao lâu thì khí đốt sẽ bị ngừng cung cấp, chỉ có thể dùng những loại nhiên liệu đóng hộp dạng rắn để nấu ăn.

Băng vệ sinh tôi cũng lấy đủ dùng một năm, kem đánh răng, bàn chải đánh răng cũng không thể thiếu, những vật dụng vệ sinh cá nhân cơ bản này nếu không chuẩn bị đầy đủ, một khi mắc bệnh sẽ rất khó chịu.

Khi Tống Nguyên tìm đến tôi thì thấy ba chiếc xe đẩy chất đầy đồ, cậu ta trợn mắt nhìn tôi: "Chị, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tôi liếc nhìn đồng hồ: "Hai tiếng rưỡi nữa em sẽ biết."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.