Tư Nguyên - Thiên Cách

Chương 15:




Nhìn không giống như có bệnh gì cả.

Cố Lân nhướng mày nhìn tôi, gương mặt lạnh lùng: "Dự phòng."

"Chỉ vậy thôi sao?" Tôi không hiểu lắm.

Ban ngày người trung gian rõ ràng nói.

Cố Lân cần mộ đó hơn tôi.

Nếu chỉ là dự phòng, đâu đến mức cố chấp như vậy?

"Anh cũng chú ý đến phong thủy của mộ?"

 

Phong thủy của mộ đó là tôi tìm thầy kết hợp với ngày sinh tháng đẻ của tôi mà tính toán.

Không phù hợp với tất cả mọi người.

"Không," Cố Lân nhẹ nhàng băng lại vết thương, giọng nói nhẹ nhàng, "Bên cạnh mộ đó, chôn bố mẹ tôi."

Gương mặt tôi cứng đờ, bất ngờ không kịp phản ứng.

Nhiều lần mở miệng, nhưng không biết nói gì.

Cố Lân cười khi thấy phản ứng của tôi.

Giọng anh nhẹ nhàng, không có gì buồn bã:

"Vụ cháy trung tâm thương mại chấn động cả thành phố bảy năm trước, họ đều ở trong đó."

"Để... chọn quà cho tôi khi trở thành lính cứu hỏa."

"Gần đây, tôi cũng suýt ch//ết trong nhiệm vụ chữa cháy."

"Lúc đó tôi nghĩ, nếu sống sót, sẽ mua một ngôi mộ bên cạnh bố mẹ."

"Để nếu có ngày nào gặp chuyện không may, không kịp chuẩn bị."

"Rồi, tôi gặp em."

Nói xong, Cố Lân đứng dậy, lấy ra mấy con thú nhồi bông từ tủ bên cạnh.

Xếp chúng thành hàng bên cạnh giường tôi.

"Các lính gác đã được sắp xếp."

"Yên tâm ngủ đi."

Con thỏ nhồi bông cuối cùng được đặt bên gối của tôi.

Cố Lân vỗ nhẹ lên đầu nó: "Phong em làm vệ sĩ hoàng gia."

Tôi không nhịn được cười.

Đôi tay dài, trắng trẻo của anh đặt lên đầu tôi.

Nhẹ nhàng xoa tóc tôi.

Cố Lân nhìn vào mắt tôi, gương mặt dịu dàng và tập trung:

"Lục Tư Nguyên được vớt từ biển."

"Cố gắng sống tiếp nhé."

Nước mắt trào dâng trong mắt tôi.

Mắt tôi đỏ hoe.

Tôi nhanh chóng quay đầu lại, nhìn con thỏ ngốc nghếch bên gối.

Cười nhẹ nhàng:

"Hẹn gặp lại, vệ sĩ hoàng gia của tôi."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.