Tu Tiên Chi Thượng

Chương 2: Vân Sơn Trấn




Chương 2: Vân Sơn Trấn
Trong thoáng chốc, tiếng khóc nức nở vang lên khắp sơn trấn, cảnh cha ôm con, chồng ôm vợ tràn ngập trong mắt mọi người.
"Nếu trời cao đã muốn hủy diệt nơi này, ta thân là mệnh quan triều đình, cũng nên ở lại bồi tán cùng bọn họ."
Hô lão nhân khẽ thở dài, sau đó phân phó thuộc hạ, giúp được bao nhiêu người chạy khỏi thì giúp.
Nhưng giọng nói Hô lão nhân vừa lặng xuống chưa được bao lâu, khoảng cách của thiên thạch đã nằm trong gang tấc, khiến mọi người nhịn không được mà quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt ai nấy đều mang theo vẻ tuyệt vọng.
Trong lúc mọi người nghĩ mọi thứ đã chấm hết, không ngờ dị biến lại bất ngờ xảy ra.
Không nghĩ khối thiên thạch kia lại không có rơi xuống sơn trấn, mà bay xẹt qua cả cánh rừng rộng lớn, sau đó mất hút ở đường chân trời.
Một màn này để cho lão nhân đứng trên tường thành có phần bất ngờ, sau đó mỉm cười một cái, hồi lâu mới xoay người rời đi.
Trong khoảnh khắc đó, tại sơn trấn, sau một hồi yên lặng chờ đợi, t·iếng n·ổ kinh thiên như mọi người tưởng tượng lại không có xảy ra, để cho ai nấy đều ngơ ngẩn một lúc lâu.
Mọi người không nghĩ, khối thiên thạch kia cứ thế mà biến mất, cứ như đã tan biến vào hư không, không để lại chút dấu vết nào.
Điều này làm mọi người có chút nghi hoặc, bất quá nguy hiểm đã qua đi nên không ai để ý tới nữa.
"Ha ha, trời cao có mắt, tổ tiên có mắt, chúng ta được an toàn, an toàn rồi, ha ha ha. . ."
Tiếng cười vang vọng cả sơn trấn, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Khối thiên thạch kia lớn như thế, nếu rơi xuống cái sơn trấn nhỏ bé này thì mọi thứ coi như xong.
Bây giờ trên mặt ai nấy đều mang theo nụ cười, bởi vì vừa nãy, khối thiên thạch chỉ cách đầu bọn họ có trăm trượng, chỉ một chút nữa là mọi thứ đã tan thành mây khói.

Trong lúc mọi người đang tươi cười, ánh sáng trên bầu trời bỗng nhiên vụt tắt, để cho đêm tối lập tức chiếm lại uy quyền, khiến khắp nơi lâm vào bóng tối tĩnh mịch.
"Xẹt xẹt, ầm. . ."
Ánh sáng vừa mất, trên bầu trời lóe lên vài đường lôi điện, sau đó lôi điện như mạng nhện bao phủ cả màn đêm.
Sau một lúc, tiếng "lách tách" từ những chiếc lá truyền tới, sau đó là một trận mưa phô thiên cái địa.
Mọi người nhanh chóng vào nhà trú mưa, cứ thế tránh được một kiếp, để cho ai nấy đều được an giấc ngon lành.
Thoáng cái mười năm đã trôi qua, mặc dù mọi người vẫn còn nhớ một trận kinh hoàng năm đó, thế nhưng không ai nguyện ý rời khỏi cố hương.
Bởi vì những t·hiên t·ai hủy diệt như thế, cách ngàn năm mới xảy ra một lần, cho nên mọi người có thể an ổn sống thêm ngàn năm nữa.
Vì vậy mọi chuyện cũng theo năm tháng mà mai một, dần dần không còn ai nhắc tới.
Lúc này trời đã lờ mờ sáng, sương sớm lượn lờ đem mấy ngọn núi xung quanh ẩn giấu vào trong, làm cảnh vật càng thêm mờ ảo.
Mặc dù mặt trời vừa mới nhô lên, nhưng khắp nơi đã nhộn nhịp tiếng người qua lại.
Cùng lúc đó, tại bãi đất trống phía nam, một đám trẻ đang tụ tập để chờ đợi những tia nắng đầu tiên của ngày mới.
Một số khác thì đứng khua tay múa mép với nhau, trên từng khuôn mặt non nớt đều lộ ra những nụ cười tươi rói đầy sức sống.
Lần này, đứng trước đám trẻ là một người trung niên mặt đầy nghiêm túc, nhìn bộ dáng, dường như đang chỉ điểm cái gì đó cho bọn chúng.
Nhưng đám trẻ nào có nghe?!

Mặc kệ cho người kia nói sao thì nói, bọn trẻ vẫn nô đùa với nhau, một mực không chút quan tâm, để cho người nọ có chút c·hết lặng.
Nhìn cảnh này, người trung niên không khỏi đưa tay vuốt chán, sau đó thở dài rồi ngồi xuống gốc cây, lấy bầu rượu ra nhấm nháp.
Được một lúc thì đường lớn dần dần xuất hiện mấy chục nông phu đang dẫn trâu ra đồng, bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, vừa vui đùa, vừa hát liêu nghiêu cho đồng bạn nghe.
Theo tiếng hát liêu nghiêu của đám nông phu, cách đó không xa là một căn y quán đơn sơ đầy cổ kính.
Nhìn bề ngoài, y quán này không có gì đặc biệt, đồ đạc cũ kỹ, thiếu thốn vô cùng.
Nhưng những người đi ngang đều không dám lớn tiếng, thái độ lại cung kính đến lạ thường.
Người khác nhìn vào chắc chắn sẽ lấy làm lạ, vì ở những y quán khác, đa phần sẽ không có sự tình tương tự như thế này.
Tuy nhiên, người dân tại sơn trấn đã sớm quen với việc này, mà bộ dáng cung kính kia là xuất phát từ nội tâm, chứ không phải làm màu cho người khác thấy.
Giờ phút này, trong sân là mấy chục cái sạp thuốc được mang ra từ sớm, chỉ cần bước vào, liền ngửi thấy mùi dược liệu nồng nặc.
Xung quanh y quán là mấy vườn thảo dược xanh tươi mươn mướt, nhìn vào đủ thấy tay nghề của người này không kém chút nào.
Qua một lúc lâu, những tia nắng đầu tiên của ngày mới đã xuất hiện, chúng len lỏi theo những khe hở của chiếc lá, rồi chiếu thẳng xuống mặt đất, tạo thành những cột nắng sáng ngời.
Lúc này, ở phía xa của con hẻm, bỗng dưng xuất hiện hai cái bóng đang từ từ bước tới.
Tới khi bọn họ đến gần, mới nhìn ra đây là một người phụ nữ đang dẫn theo đứa con của mình.
Đến trước y quán, mặc dù cửa không có đóng, nhưng người phụ nữ vẫn tiến đến một bên, đưa tay gõ nhẹ lên cánh cửa, thấp giọng gọi vọng vào trong:

"Nguyên Thần Y, ngài có ở nhà không?"
Nghe thanh âm có chút quen tai này, thiếu niên mặc y phục vàng ố mang theo vẻ nghi hoặc tiến ra ngoài quan sát.
"Nguyên lai là Vương đại thẩm! Không biết người tìm sư phụ để làm gì?"
Vừa bước tới cửa, thiếu niên đã nhận ra hai người này, hắn liền mỉm cười hỏi thăm.
"Hóa ra là tiểu thần y nhà ngươi, vậy Nguyên Thần Y không có ở nhà rồi?"
Phát hiện người bước ra không phải vị Nguyên Thần Y kia, Vương đại thẩm không có thất vọng, trái ngược càng thêm tươi cười.
"Vương đại thẩm đoán không sai, sư phụ đã lên núi hái thảo dược từ hai ngày trước, nếu đại thẩm tới sớm hơn một chút, nói không chừng sẽ gặp được lão nhân gia ngài. Bất quá, có phải đại thẩm tới đây là để chữa bệnh cho nhóc A Ngưu này?"
Vừa nói, thiếu niên vừa dừng ánh mắt trên người đứa trẻ, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ nghi hoặc.
Có điều, nghe thiếu niên nói Nguyên Lão đã lên núi hái thảo dược từ hai ngày trước, đại thẩm cũng không lấy lầm lạ.
Vì đây là sự tình thường xuyên xảy ra ở y quán này, cứ cách một đoạn thời gian, hai thầy trò bọn họ lại lên núi tìm thảo dược quý hiếm như vậy đấy.
"Ánh mắt tiểu thần y nhà ngươi cũng không tệ, ta tới đây là để chữa bệnh cho con trai ta. Nếu Nguyên Thần Y không có ở nhà, vậy làm phiền ngươi một lúc." Vương đại thẩm nhẹ gật đầu, trên mặt dần dần thu liễm nụ cười.
Thiếu niên nghe vậy, ánh mắt lần nữa đánh giá đứa trẻ trước mặt.
Hắn thấy vẻ mặt đứa trẻ này xanh xao nhợt nhạt, mí mắt cụp xuống như thiếu sức sống, nhưng tinh thần vẫn còn tươi tỉnh, chứng tỏ bệnh tình không nặng lắm.
Hơn nữa, hiện tại còn xuất hiện tình trạng mưa trái mùa, cho nên trong đầu đã đoán được một phần nguyên nhân.
"Vương đại thẩm, có phải nhóc A Ngưu đã tắm mưa vào ngày hôm qua không?" Thiếu niên đặt tay lên trán nhóc A Ngưu, thuận miệng hỏi thăm một câu.
"Đúng vậy, hôm qua ta không có ở nhà nên tiểu tử thúi này lén chạy ra ngoài tắm mưa cùng đám trẻ khác. Lúc về, ta phát hiện A Ngưu có triệu chứng như sợ gió, toàn thân mệt mỏi, thường xuyên hắc hơi, đoán chừng là bị trúng phong hàn rồi."
Vương đại thẩm đưa mắt nhìn con trai mình, sau đó lắc đầu chứ không la mắng, vì chuyện đã qua rồi, la mắng còn có ích gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.