NHÌN EM NGON GHÊ
Hoàn cảnh ở núi Hồn Tịch tệ hơn núi Thanh Khâu nhiều.
Khác với Thanh Khâu xanh tươi tràn đầy sức sống, cây cối xanh um như mùa xuân, núi Hồn Tịch lại khô cằn, đất đai trơ trụi, khô khốc vàng vọt, bước đi trên đó cũng thấy gồ ghề khó chịu. Cây cối ở đây phần lớn trụi lá, nếu có lá thì cũng nhỏ xíu, rõ ràng là để giảm thiểu sự bốc hơi nước.
Tuy nhìn từ mặt nào, núi Hồn Tịch đều không phải nơi thích hợp để sinh sống, nhưng vừa đặt chân đến đây, Tô Đoạn lại bất ngờ cảm thấy... Thoải mái.
Mà thật ra cũng không bất ngờ lắm.
Điều này liên quan đến âm khí mà cậu vô tình hấp thu từ hạn bạt. Dù sau này đã ăn thịt lỏa ngư để cân bằng thể chất, nhưng hạn bạt vốn là loài yêu quái thích hạn hán, cảm thấy dễ chịu ở những nơi khô ráo thế này là chuyện bình thường.
Huống chi trong "Sơn Hải Kinh", mối liên hệ giữa hạn bạt và phì di rất chặt chẽ.
Hạn bạt là thiên tai trời sinh, mang theo buff hạn hán. Nơi nào nó xuất hiện thì nơi đó không thoát khỏi nạn hạn hán. Mà trong "Sơn Hải Kinh", khi nhắc đến phì di cũng có một câu tương tự: Ở đâu có phì di sáu chân bốn cánh, khắp trời đất hạn hán.
Nghe qua thì phì di có vẻ là họ hàng với hạn bạt, cả hai đều gây ra hạn hán. Nhưng nếu tìm hiểu kỹ, hai loài yêu quái này lại hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Hạn bạt gây hạn hán nhờ vào năng lực bẩm sinh. Trong truyền thuyết, hạn bạt từng có tên khác là Thiên Nữ Bạt, từng phụng sự dưới trướng Huỳnh Đế. Trong trận chiến giữa Hoàng Đế và Xi Vưu, nó lập được công lao to lớn. Sau này vì mất đi thần lực nên mới lưu lại nhân gian. Dù thế nào cũng là yêu quái có thân thế hiển hách.
Còn phì di thì khác. Là một loài quái xà nhỏ bé, thậm chí không nổi bật trong giới yêu quái chốn nhân gian, nó không có năng lực hô mưa gọi gió như hạn bạt. Sở dĩ nó được coi là điềm báo hạn hán là do thói quen sinh sống tại những vùng khô hạn và khả năng cảm nhận cực kỳ nhạy bén hơi thở của hạn bạt. Mỗi khi hạn bạt sắp xuất hiện, phì di luôn có thể tìm ra vị trí của nó, lâu dần bị hiểu lầm rằng chính nó mang đến hạn hán.
Vậy nên, thay vì nói phì di gây hạn hán, có lẽ nói nó là fan cuồng số một của hạn bạt thì đúng hơn. Suốt ngày chỉ biết ôm đùi người ta thôi.
🌻🌻🌻
Cho cáo con trong lòng uống chút nước, Tô Đoạn mở bản đồ hệ thống, tiêu tốn một ít điểm kinh nghiệm để mua đạo cụ định vị yêu quái. Sau khi sử dụng, trên bản đồ nhanh chóng hiện ra vô số chấm đỏ, mỗi chấm đỏ đại diện cho một con Phi Di.
Xem ra núi này có rất nhiều phì di, đủ để làm nguồn thức ăn trong thời gian dài, Tô Đoạn nghĩ bụng.
Chỉ cần thịt không có độc, yêu quái ăn yêu quái khác không phải là chuyện gì lạ, dẫu sao thứ ăn vào là sức mạnh chứa trong cơ thể yêu quái chứ không phải máu thịt. Hai điều duy nhất cần lo là ăn quá nhiều có gây khó tiêu hay không, hoặc mùi vị của loài đó có làm người ta chán ngấy hay không mà thôi.
Mà Lâm Trắng Trắng là một con non không kén ăn. Trước đây nó đã theo Tô Đoạn đi qua bao nhiêu vùng, ăn không ít cá khô mà chẳng hề phàn nàn. Chỉ Tô Đoạn đưa đến miệng thì sẽ ngoan ngoãn há miệng a ùm một cái cắn lấy đuôi cá.
Song Tô Đoạn không nỡ để nhóc con này mãi ăn một loại thức ăn. Giờ đây họ định cư ở núi Hồn Tịch, cậu có thể làm món ăn đa dạng hơn một chút.
Sau khi dựng xong lều và bố trí đạo cụ bảo hộ, Tô Đoạn mệt bở hơi tai đổ mồ hôi lấm tấm trên trán, bèn lấy một con cá khô ra nấu súp, dự ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi mới đi bắt phì di.
Cá khô làm từ thịt văn diêu ngư vẫn giữ được vị ngon vốn có. Bỏ vào nồi chẳng bao lâu thì nước đã ục ục chuyển sang màu trắng sữa, tỏa ra hương thơm chua chua ngọt ngọt lan xa theo gió.
Lâm Trắng Trắng cuộn mình trong chiếc ổ nhỏ làm từ bộ quần áo cũ đã giặt sạch, vừa nhìn Tô Đoạn nấu súp, vừa nghịch quả bóng lông.
Vẫn là món đồ chơi Tô Đoạn tặng nó.
Dù rất trân quý món quà này, nhưng bóng lông chỉ là đồ vật bình thường. Qua thời gian chơi đùa, không ít chỗ trên quả bóng đã rụng lông, chỗ dài chỗ ngắn, lớp lông mịn mượt ban đầu sau khi giặt vài lần cũng trở nên thô ráp hơn, trông không còn đáng yêu như lúc đầu nữa.
Nhưng Lâm Trắng Trắng lại chẳng hề vì thế mà ghét bỏ nó.
Trong thế giới của con non không chia đẹp xấu quá rõ. Nó vốn không yêu thích quả bóng này vì vẻ ngoài của nó, mà chỉ bởi vì quả bóng lông này là do người tóc đen tặng nên mới vô cùng quý trọng.
Nhìn một sợi lông trắng của quả bóng vô tình bị móng vuốt của mình kéo rụng, mặt lông xù của Lâm Trắng Trắng nghiêm túc, đôi tai cụp xuống, rồi đẩy quả bóng về phía mép ổ, để quả bóng mỏng manh này nghỉ ngơi một lát.
Sau đó, nó chạy đến bên cạnh người tóc đen, ngồi xuống cùng cậu ngắm chiếc nồi nhỏ đang bốc hơi nghi ngút.
Tô Đoạn cúi người bế nó lên.
Có lẽ vì dinh dưỡng đầy đủ, Lâm Trắng Trắng thay lông rất nhanh. Chỉ mới nửa tháng mà lớp lông tơ mỏng manh gần như biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một bộ lông mới trắng như tuyết, mượt mà hơn bất kỳ thứ gì. Dưới ánh nắng, bộ lông như phát sáng bóng bẩy và óng ả. Đưa tay vuốt nhẹ là có thể lướt mượt mà từ đỉnh đầu đến tận chóp đuôi.
Cộng thêm chiếc mõm thon nhọn thanh tú, đôi tai ngắn có chùm lông dài nhú lên ở đỉnh tai, và một cặp mắt xanh thẳm hơn cả bầu trời, sau khi Lâm Trắng Trắng thay lông trông còn đẹp hơn cả những con thú nhồi bông đặt trong tủ kính.
Nói ra thì vì bộ lông này mới mọc nên thân thể của nó vẫn nhỏ, trông hơi non nớt chưa mất hết. Bộ lông mềm mại và bông xốp hơn cả những con cáo trưởng thành.
Nhất là cái đuôi đã tiến hóa, trông chẳng khác nào một khối kẹo bông to, tựa như hơi nhấn vào là sẽ rơi vào một cái bẫy mềm mại ngọt ngào.
Nhưng vì Lâm Trắng Trắng vẫn còn nhỏ, nên chiếc kẹo bông này cũng không to lắm. Một bàn tay Tô Đoạn cũng có thể dễ dàng nắm được phần to nhất.
Cậu vuốt viên kẹo bông này trên xuống, rồi lại vuốt ngược từ dưới lên, lặp đi lặp lại, chẳng hề biết kiềm chế.
Cái đuôi nhạy cảm bị vuốt đi vuốt lại, ngay cả chóp đuôi cũng thường bị ghé thăm. Chủ của khối kẹo bông bị vuốt đến nỗi muốn nhảy khỏi lòng ngực Tô Đoạn, nhưng lo móng vuốt của mình có thể làm đau làn da yếu ớt của người tóc đen, nó đành cuộn mình lại, chân co rụt vào, khẽ rên ư ử như sắp bị vuốt bay cả linh hồn.
Tô Đoạn cool ngầu ngó lơ. Đến lúc không kiềm chế được nữa còn táo bạo chen tay vào giữa hai chân co rúm của Lâm Trắng Trắng, sờ một cái lên cái bụng nhỏ mềm mại của nó.
Lâm Bạch Bạch: ...
Lâm Bạch Bạch: ưng ưng ưng...
Tô Đoạn sờ đuôi cáo nhỏ hết sức đã tay, cậu cảm thấy mình hạnh phúc đến mức suýt nữa thì rầm rì lên giống nó.
Không biết qua bao lâu, mãi đến khi chiếc nồi bên cạnh phát ra tiếng sôi ùng ục báo hiệu cá đã chín, Tô Đoạn mới chịu buông tay dẫu trong lòng vẫn chưa đã thèm.
Lâm Trắng Trắng nhảy khỏi tay cậu, đuôi vẫn còn rối tung sau lần sờ mó, rồi nó lao về ổ nhỏ của mình lôi quả bóng lông yêu quý ra ôm vào lòng.
Trái tim nhỏ bé của nó vẫn đập rộn ràng, cảm giác cái đuôi bị vuốt dường như vẫn chưa tan biến.
Người tóc đen này thật kỳ quặc! Dù được vuốt đuôi là chuyện rất thoải mái, nhưng bị vuốt quá nhiều sẽ sinh ra cảm giác kỳ lạ, làm toàn thân nó muốn xù lông lên!
Nó cẩn thận ôm đuôi mình, dùng lưỡi liếm lại cho gọn gàng. Trong lòng cáo con thì nhỏ giọng lẩm bẩm.
Chỉ vài phút sau, tiếng gọi trong trẻo của người tóc đen đã vang lên: "Trắng Trắng, lại đây ăn cơm nào."
Con non không để bụng chuyện cũ - hoặc nó chỉ không để bụng với con người tóc đen. Nghe thấy biệt danh cậu đặt cho mình, Lâm Trắng Trắng bèn thả cái đuôi đã chỉnh chu, giấu kỹ quả bóng lông, đứng dậy lắc mình vài cái để rũ bỏ vài sợi lông tơ còn sót lại, rồi lon ton chạy về phía cậu.
Người tóc đen đã múc sẵn cá và nước súp ra bát.
Nước súp trắng đục, tỏa ra hương vị chua ngọt của cà chua, bên trên còn rắc thêm hành lá xanh mướt, trông cực kỳ hấp dẫn.
Lâm Trắng Trắng chúi đầu vào liếm sụp soạt.
Đầu tiên là uống sạch nước súp, sau đó mới cắn miếng cá dưới đáy bát, nhai nhóp nhép.
Thịt cá lỏa ngư mềm mịn, sau khi được ướp và bảo quản kỹ càng, thịt cá càng hơi dai dai, lại chẳng có xương nhỏ, chỉ còn xương sống lớn nên ăn vào rất dễ dàng.
Hàm răng nhỏ nhắn sắc bén của cáo con đã mọc đầy đủ. Dù miệng nó không to, nhưng tốc độ ăn uống lại rất cao. Hai phút sau đã ăn sạch cả chén cá, không để sót một cọng hành lá.
Mà đây là vì người tóc đen đang ở trước mặt, nên nó còn cố gắng giữ chút hình tượng.
Lâm Trắng Trắng ăn khỏe, ăn hết một chén, rồi hai chén, không bao lâu, cả nồi súp cá đã bị nó đánh chén sạch sẽ, ngay cả chút súp còn sót lại trong chén của Tô Đoạn cũng bị nó liếm sạch không còn giọt nào.
Dù ăn nhiều như vậy, cái bụng nhỏ của nó chỉ hơi phồng lên một chút. Sờ vào vẫn mềm mại, khiến người ta không hiểu rốt cuộc nó đã nhét cả nồi cá vào đâu.
... Hình như sức ăn lại tăng lên rồi.
Tô Đoạn sờ bụng nhỏ của Lâm Trắng Trắng, suy nghĩ xem có nên nấu thêm một con cá nữa không.
Nhưng chưa kịp lấy cá khô từ kho hệ thống, hệ thống bỗng lên tiếng nhắc nhở.
[Một yêu quái đang theo dõi đã tiến đến khoảng cách dưới 50 mét! Xin ký chủ chú ý!]
Tô Đoạn hơi sững lại, mới nhận ra yêu quái đang theo dõi mà hệ thống nói đến chính là phì di.
Để dễ dàng bắt nguyên liệu nấu ăn, cậu đã mua một đạo cụ theo dõi phì di trong khu vực từ cửa hàng hệ thống. Dụng cụ này rất tiện lợi, khi mục tiêu đến gần sẽ tự động nhắc nhở.
Nhưng tại sao lại báo động ngay lúc này?
Chẳng lẽ vì phát hiện ra có kẻ xâm nhập, nên muốn đuổi họ đi?
Nếu vậy thì tiện thể bắt một con ăn cũng được.
Kiểu yêu quái như phì di giỏi bám yêu khác, sức mạnh của nó thì có hạn, mua bừa một đạo cụ trong cửa hàng cũng có thể đánh chết nó. Dù nó thuộc hệ tấn công nhưng Tô Đoạn không lo lắm. Cậu bình tĩnh mua vài món đạo cụ, rồi mới mở bản đồ kiểm tra.
Trên bản đồ, một chấm đỏ nhỏ đang di chuyển rất gần đến vị trí của cậu. Nó càng lúc càng tiến sát, đến khi gần chạm mặt mới dừng lại...
Tô Đoạn cảnh giác ngẩng đầu, nhìn quanh. Cuối cùng trông thấy một bóng hình thoáng qua trên một cái cây trụi lá cách đó không xa.
Dù bóng dáng ấy cố gắng ẩn mình, nhưng vì cái cây quá trơ trụi, nên một khúc thân thể phủ đầy vảy giống như thân rắn vẫn lộ ra.
Lâm Trắng Trắng đang liếm móng rửa mặt bỗng nhận ra gì đó, hơi dừng lại, ngẩng phắt đầu, hai tai dựng đứng, đồng tử co rút thành một đường thẳng, nhìn chằm chặp vào cái bóng kỳ lạ trên cây. Đôi mắt vốn mềm mại khi đối diện Tô Đoạn giờ đây chỉ còn lại sự lạnh lùng và cảnh giác của loài thú.
Là hậu duệ của Cửu Vĩ Hồ - một giống loài chiếm giữ vị trí thống trị trên núi Thanh Khâu - bẩm sinh Lâm Trắng Trắng đã mạnh mẽ hơn nhiều yêu quái khác.
Cổ Hoang là nơi lấy thực lực làm thước đo. Những giống loài có thể trở thành chủ một ngọn núi đều có danh tiếng lẫy lừng ở Cổ Hoang hay cả nhân gian.
Sức mạnh của kẻ thống trị đã được khắc sâu vào huyết quản của nó qua từng thế hệ. Dù còn nhỏ, lông vừa mọc đều, ngoại hình nhìn như một con thú cưng yếu ớt, nhưng khí thế tỏa ra khi nó cố ý đe dọa cũng đủ khiến bất kỳ yêu quái trưởng thành nào không dám xem thường.
Sau một khoảng lặng nghẹt thở, có lẽ nhận ra việc ẩn nấp không còn ý nghĩa, bóng dáng sau thân cây chậm rãi lộ diện.
Đó là một con rắn với hình dáng kỳ dị. Thân nó phủ kín lớp vảy dày đặc, lưng màu đỏ máu, bụng trắng tinh, xen lẫn các hoa văn uốn lượn. Màu sắc tươi sáng này theo lẽ thường dễ khiến người ta liên tưởng đến nọc độc chết người.
Nhưng cũng không giống tưởng tượng lắm, vì nói tích cực thì con rắn này... Chỉ có diện mạo là giống rắn thôi.
Cái đầu rắn lè lưỡi ra, từ phần sau đầu, sau lưng mọc một đôi cánh đỏ như của dơi, cơ thể nó từ gốc cánh chia làm hai, kéo dài thành hai thân riêng biệt. Dưới mỗi thân mọc ra ba chiếc vuốt giống chân gà, và một chiếc cánh nữa.
Một đầu, hai thân, sáu chân và bốn cánh. Mỗi đặc điểm đều trùng khớp phì di.
Tuy diện mạo của phì di trông bình thường hơn những yêu quái có đầu và thân người khác trong Sơn Hải Kinh. Nhưng cấu tạo cơ thể như một sản phẩm đột biến của gà rán KFC vẫn khiến Tô Đoạn cảm thấy mắt bị tổn thương.
Nhưng tốt cái là... Ăn chắc sẽ đáng giá hơn!
Một con rắn nhưng có thể nấu được nhiều món: vừa làm súp rắn vừa tận dụng luôn phần cánh và đùi như ăn gà nướng!
Phì di dựng mình trên thân cây, giằng co với Lâm Trắng Trắng đang hung dữ. Dù giữ thái độ đề phòng, nhưng chẳng hiểu sao nó không làm gì cả, mà chỉ liếc nhìn Tô Đoạn bằng ánh mắt khó hiểu.
Tô Đoạn ngơ ngác: ???
Tô Đoạn chưa kịp nghĩ kỹ phì di đang muốn biểu đạt điều gì thì Lâm Trắng Trắng như bị cái nhìn này chọc giận, nó hạ thấp vai, toàn thân căng cứng, rồi lao vút đi như một mũi tên, cái đuôi bông xù vung lên, trong ánh mắt ngỡ ngàng của Tô Đoạn, móng vuốt nhanh chóng leo lên cây.
Cáo cũng biết trèo cây à...?
Sau một thoáng kinh ngạc, suy nghĩ trống rỗng, cậu hoàn hồn lấy ra đạo cụ từ cửa hàng hệ thống.
Phì di vừa mới giang cánh định bay trốn thì đột nhiên rơi "bịch" xuống cành cây, bị Lâm Trắng Trắng chộp ngay vào điểm yếu ở bảy tấc, thân thể và cánh bị đè lại.
- Kỹ năng săn mồi vốn đã ăn sâu vào dòng máu của loài săn mồi thượng đẳng. Dù đây là lần đầu tiên thực hành, Lâm Trắng Trắng vẫn thành thạo như đã luyện tập cả trăm lần.
Cả hai thân, sáu chân và bốn cánh của phì di giãy giụa dữ dội hòng cắn ngược lại Cửu Vĩ Hồ đang đè mình, nhưng vì góc độ nên cũng chỉ khiến Lâm Trắng Trắng rụng mất vài sợi lông.
Khi toàn bộ cơ thể phì di trở nên mềm nhũn, Lâm Trắng Trắng mới kiêu hãnh ngậm con mồi dài hơn mình vài lần, nhảy xuống đất, ngẩng cao đầu chạy đến bên Tô Đoạn.
- Nó vừa cắn chết con rắn xấu xí dám nhòm ngó con người của nó đấy.
Nó hé miệng, con phì di đã chết hẳn mềm nhũn đập xuống đất. Tô Đoạn cẩn thận nhặt bằng một cành cây và cho vào chiếc chậu chuẩn bị sẵn.
Vì cắn chết con phì di nên Lâm Trắng Trắng bị dính đầy máu lên miệng và chân. Máu đỏ tươi nổi bật trên bộ lông trắng như tuyết của nó, tuy không phải máu của Lâm Trắng Trắng nhưng vẫn khiến Tô Đoạn nhìn mà chói mắt.
Cậu dùng nước và một chiếc áo cũ để lau sạch cho nó, rồi mới quay sang xử lý xác phì di.
Cáo con nhà cậu vẫn chưa ăn no mà, con phì di này tự tìm tới thì Lâm Trắng Trắng không cần ăn súp cá nữa, vừa hay cải thiện món ăn cho nó luôn.
Yêu quái cậu ăn trước đó đều khá ngon, mong là phì di này cũng không làm cậu thất vọng.
Tô Đoạn mang bao tay bảo hộ chuyên nghiệp, cẩn thận xách con đuôi rắn trơn tuồn tuột lên lắc lắc.
... Phần đuôi, móng vuốt và cánh lộn xộn bên dưới cũng rung rinh theo, trông thảm không nỡ nhìn thẳng.
Đây là lần đầu tiên cậu đối mặt với xác rắn, còn là rắn biến dị trông kỳ cục nữa cơ, tuy không sợ nhưng xử lý nguyên liệu có kết cấu kỳ lạ này là một thách thức lớn với cậu. Có hệ thống hướng dẫn chuyên nghiệp thì Tô Đoạn vẫn xử lý rất chậm.
Lâm Bạch Bạch ngồi xổm bên cạnh, vừa tao nhã rửa lại miệng và móng vuốt, vừa chăm chú xem Tô Đoạn xử lý nguyên liệu.
Tô Đoạn vừa làm vừa tán gẫu với hệ thống: "Hệ thống, sao tự dưng con phì di này chạy đến đây vậy?"
Dù sao cũng là khoai tây có con non, cậu không quên lo xa, hỏi liên tiếp: "Nó xem chúng ta là con mồi à? Nếu vậy, liệu chúng ta có bị cả bầy phì di bao vây không?"
Dù một con phì di chẳng phải mối đe dọa, hai con cũng không thành vấn đề, ba con thì hơi tốn sức nhưng vẫn xử lý được. Nhưng nếu hàng chục, thậm chí hàng trăm con kéo đến thì lại là chuyện khác.
Chiến thuật biển người dù bỉ ổi nhưng đã chứng minh hiệu quả từ xưa đến nay.
Hệ thống im lặng vài giây, mới cất giọng điện tử cứng nhắc: "Chuyện là sau khi phân tích, hệ thống nhận thấy có lẽ con phì di này không phải đến để kiếm ăn."
Tô Đoạn: "?"
Hệ thống giải thích: "Vì trên người ký chủ có mùi của hạn bạt, mà do thuộc tính của phì di tương hợp với Hạn Bạt, tu luyện gần Hạn Bạt sẽ có lợi cho nó. Bẩm sinh phì di sẽ bị đuổi theo dấu vết của hạn bạt. Có lẽ con phì di này là con nhạy bén nhất trong bầy, ngửi thấy mùi trên người ký chủ nên mới nhầm ký chủ là hạn bạt."
Tô Đoạn: "..." Sao cậu quên mất chuyện này được nhỉ?
Thì ra con phì di này chạy tới là để ôm đùi cậu... Thế mà cậu lại coi nó là đồ ăn, còn định cho vào nồi nấu canh. Cái hiểu lầm này xấu hổ quá đi thôi!
Động tác tách cánh rắn của Tô Đoạn không tự chủ được mà khựng lại.
Nhìn con phì di đã bị mổ phanh, nội tạng lộ hết cả ra và được sắp xếp gọn gàng, Tô Đoạn bỗng thấy chột dạ. Một lúc sau, cậu nhỏ giọng tự nhủ: "Lỡ đánh chết rồi, chịu thôi. Không thể lãng phí được, đành đem đi nấu canh vậy."