Tướng Công Nhà Tỷ Tỷ

Chương 43: Chương 43




 
 
Túc Vương liền đưa tay muốn vén khăn che mặt của Tiết Nhạn. Tiết Nhạn lo sợ thân phận bại lộ, trong lúc nguy cấp, vội vàng đánh vào tay Túc Vương, đôi mắt thoáng chút giận dỗi, nói: "Nô gia quen biết Ninh Vương điện hạ, ngài ấy cũng phong lưu như ngài, mỗi lần đến Lan Quế phường, đều gọi nô gia hầu hạ, say rượu rồi thì ngủ lại trong phòng của nô gia."
 
Vốn dĩ Túc Vương chỉ thuận miệng thăm dò, hắn luôn cảm thấy đôi mắt này có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ rõ đã gặp ở đâu, không khỏi sinh nghi. Nhưng Ninh Vương trong miệng nàng ta bất quá chỉ là một khách làng chơi bình thường trong thanh lâu, nào phải Ninh Vương chân chính.
 
Ninh Vương chinh chiến sa trường nhiều năm, mang theo sát khí, đừng nói phong lưu, căn bản là lãnh đạm khó gần, ngày thường chỉ biết múa đao múa thương, đối với chuyện phong nguyệt tuyệt nhiên không đụng đến. Hắn chưa từng nghe nói Ninh Vương đến Lan Quế phường, càng không có chuyện ngủ lại trong phòng kỹ nữ thanh lâu.
 
"Nàng căn bản không quen biết Ninh Vương, toàn nói hươu nói vượn."
 
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy cằm Tiết Nhạn, cười đùa: "Nhưng mà loại như nàng, bản vương thích."
 
Trong mắt hắn, nữ tử này bất quá chỉ là một kỹ nữ thanh lâu bình thường, cử chỉ điệu bộ đều là cố ý câu dẫn, không có chiêu trò gì cao minh.
 
Hoá ra trước khi Tiết Nhạn giả trang vũ cơ vào nơi này, đã sớm nghe ngóng được sở thích của vị quý nhân thần bí này, học với Thuý Hồng vài thói quen nhỏ của kỹ nữ thanh lâu, chính là để tránh bị vạch trần. Nếu như lúc nãy nàng phủ nhận không quen biết Ninh Vương, ngược lại sẽ khiến Túc Vương nghi ngờ, chi bằng cứ nói bừa, nói Ninh Vương là kẻ háo sắc, như vậy mới có thể đánh lạc hướng.
 
Dù sao ai ai cũng biết Ninh Vương nổi danh chiến thần, khó gần, không gần nữ sắc.
 
May mắn là Túc Vương không nghi ngờ, nàng thầm thở phào nhẹ nhõm.
 
Lại khi miệng Túc Vương tiến tới gần, nàng liền đẩy hắn ra.
 
Nàng nhanh chóng đứng dậy, ngồi đối diện với Túc Vương, dải lụa trên cánh tay vô tình lướt qua mặt Túc Vương, lại thêm một chiêu e ấp làm màu, tên Túc Vương háo sắc liền không kìm được nữa, nắm lấy dải lụa của nàng, đưa lên mũi ngửi, nói: "Thơm quá."
 
Tiết Nhạn nhìn bộ dạng dâm đãng của Túc Vương khi nhìn chằm chằm vào nàng, cảm thấy buồn nôn.
 
Nàng cố nén khó chịu, nói: "Nghe nói Ninh Vương là chiến thần của Đại Yến, nhiều năm trước nô gia từng thấy Ninh Vương cưỡi ngựa xuất chinh, quả nhiên anh vũ bất phàm, khí vũ hiên ngang, anh hùng như vậy, nô gia tự nhiên là ngưỡng mộ không thôi. Ninh Vương và điện hạ là huynh đệ, ngày nào đó Túc Vương điện hạ cùng ngài ấy đến Lan Quế phường ngồi chơi, nô gia cũng được ngắm nhìn ngài ấy kỹ hơn, kính ngài ấy một chén rượu."
 
Nhắc đến Ninh Vương, quả nhiên Túc Vương không vui, nhíu mày.
 
Tiết Nhạn lại nói: "Trong số các vị hoàng tử của đương kim thánh thượng, Ninh Vương có danh vọng cao nhất trong dân chúng. Thậm chí nô gia còn nghe được không ít lời đồn về ngài ấy, đều nói ngài ấy là chân thần trên trời chuyển thế, giáng xuống Đại Yến để phù hộ cho bá tánh Đại Yến."
 
"Im miệng!" Túc Vương đột nhiên kích động đứng dậy, hung hăng vỗ bàn, giận dữ vô cùng. Chỉ có hoàng đế được xưng là chân long thiên tử mới có tư cách nói là chân thần chuyển thế, không ngờ Ninh Vương lại có uy vọng như vậy trong dân gian, e rằng dân gian đã đồn đại Ninh Vương muốn trở thành tân đế rồi.
 
Túc Vương hừ lạnh một tiếng, nói: "Danh vọng của hắn có cao đến đâu, lần này cũng là khso thoát kiếp nạn, có đi mà không có về."
 
Chỉ cần Ninh Vương tiến vào biên giới Đông Di quốc, sát thủ của Đông Di quốc và Bắc Địch mai phục sẵn ở đó sẽ nghĩ mọi cách g.i.ế.t hắn. Hắn một mình làm sao có thể chống lại sát thủ của Bắc Địch và Đông Di quốc liên tục kéo đến, Thanh Thành sơn chính là nơi chôn thân của hắn.
 
Tiết Nhạn kinh hãi trong lòng, Hoắc Ngọc phụng chỉ hộ tống Lâm phi về Bắc Địch, tính toán thời gian, Ninh Vương hẳn là vẫn chưa vào Bắc Địch, nhanh nhất cũng phải mười mấy ngày nữa mới về kinh. Lại thấy bộ dạng chắc chắn của Túc Vương, xem ra hắn đã nắm chắc phần thắng, e rằng đã sớm mai phục sát thủ trên đường ám sát Ninh Vương. Nàng phải nhanh chóng nghĩ cách báo tin cho Ninh Vương phủ, hy vọng có thể phái người đi cứu viện.
 
Túc Vương chắc chắn Ninh Vương sẽ c.h.ế.t, cho nên mới đắc ý vênh váo như vậy, thậm chí trước mặt một vũ cơ cũng không hề che giấu dã tâm của mình.
 
Nhưng dù sao chuyến đi này của nàng cũng không phải là không có thu hoạch, nàng đã biết được Túc Vương phái người ám sát Ninh Vương, cấu kết với Triệu gia. Tên Túc Vương này không hề giống như trúng độc nặng đến mức không thể xuống giường, e rằng cũng là âm mưu của hắn câu kết với Triệu gia, hãm hại quý phi, hãm hại phụ thân.
 
Túc Vương kéo dải lụa của nàng, "Mỹ nhân, để bản vương hôn một cái."
 
Nhìn thấy bộ dạng này của Túc Vương, nàng suýt nữa không nhịn được mà nôn ra, nàng sắp không giả vờ được nữa rồi, phải nhanh chóng nghĩ cách thoát khỏi nơi này.
 
Vì vậy, nàng nói với Túc Vương: "Điện hạ, chờ lát nữa hãy hôn, ợ..." Nàng cười với Túc Vương, "Uống nhiều quá, hơi buồn nôn."
 
"Uống với nô gia thêm một chén nữa." Nàng rót đầy rượu, thừa dịp Túc Vương không chú ý, đổ thuốc bột đã giấu sẵn trong tay áo vào rượu.
 
Thuốc bột không màu không mùi, là loại mê dược thượng hạng, chỉ cần dính một chút liền sẽ khiến người ta hôn mê. Chỉ cần mê được Túc Vương, là có thể nhân cơ hội chạy trốn.
 
Tiết Nhạn đưa chén rượu đến bên môi Túc Vương.
 
Nào ngờ Túc Vương lại giơ tay cản lại, "Như vậy rất tốt, nhưng lần này, nàng phải dùng miệng đút cho bản vương. Mỹ nhân ngậm rượu vào miệng, sau đó dùng miệng truyền sang, từng chút từng chút một đút cho bản vương uống."
 
Trên người mỹ nhân có một mùi hương độc đáo, nghĩ đến mỹ nhân ngậm rượu trong miệng đút cho hắn uống, hắn liền thấy nửa người tê dại.
 
Tiết Nhạn che miệng, cố nén xúc động muốn nôn, thầm nghĩ cùng là hoàng tử, Túc Vương và Ninh Vương quả thực là một trời một vực.
 
Tên Túc Vương này thật sự quá bỉ ổi, sau này nếu để cho kẻ lòng lang dạ sói, háo sắc dâm loạn như hắn làm hoàng đế, đó mới là bất hạnh của Đại Yến, càng là bất hạnh của bách tính.
 
Chỉ là nếu không làm theo yêu cầu của Túc Vương, hắn nhất định sẽ không uống mê dược này, muốn chạy trốn ra ngoài sẽ rất khó. Mà sắc mặt Túc Vương dần dần trở nên thiếu kiên nhẫn, "Nàng lề mề như vậy, là không muốn hầu hạ bản vương sao?"
 
Tiết Nhạn lắc đầu, "Nô gia không dám."
 
Nàng đành phải bưng chén rượu tiến lên, khổ sở nghĩ cách thoát thân. Nàng tuyệt đối sẽ không dùng miệng đút cho tên Túc Vương ghê tởm này.
 
Đột nhiên, nàng nảy ra một ý, chân trái vấp phải chân phải, ngã về phía trước, chén rượu trong tay cũng theo đó bay ra ngoài, toàn bộ rượu đổ hết lên mặt Túc Vương.
 
Chén rượu cũng bay qua người Túc Vương, lăn xuống đất.
 
Túc Vương tức khắc biến sắc, vô cớ bị rượu hắt vào mặt, đang định nổi giận, thì Tiết Nhạn đã nhanh chóng lên tiếng trước: "Ôi, nô gia không phải cố ý, đều tại nô gia vụng về, điện hạ sẽ không vì nô gia không đứng vững, vô tình làm đổ chén rượu mà trách phạt nô gia chứ! Đều tại nô gia vừa rồi quá căng thẳng, nên mới không cầm chắc chén rượu, đột nhiên nó bay ra ngoài."
 
Giọng Tiết Nhạn càng nói càng nhỏ, giả vờ sợ hãi.
 
"Nô gia hát không hay, múa cũng không giỏi, càng không có chút tài nghệ nào, vừa rồi ngay cả Triệu công tử cũng chê bai nô gia, còn nói nô gia là khúc gỗ."
 
Nàng đúng lúc rưng rưng nước mắt, đôi mắt long lanh lệ, trông cũng có vẻ vụng về đáng yêu, "Túc Vương điện hạ cũng sẽ không chê bai nô gia chứ?"
 
Túc Vương vô cớ bị hắt rượu vốn định nổi giận, nhưng thấy nàng rơi lệ, bộ dạng đáng thương, lại không khỏi cảm thấy động lòng.
 
Chỉ thấy nàng cúi đầu mân mê vạt áo, càng khóc càng đau lòng, lông mày cũng nhíu chặt lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vừa rồi rõ ràng là điện hạ tự mình làm đổ rượu, cũng không hề tức giận, mà lần này là nô gia vô tình làm đổ rượu, nô gia còn tưởng điện hạ khoan dung độ lượng, sẽ không so đo với nô gia, ngài từ giữa một đám tỷ tỷ múa đẹp mà chọn trúng nô gia, nô gia liền tưởng ngài đã nhìn trúng vũ kỹ của nô gia. Không ngờ điện hạ cũng giống như những người khác, cũng chê bai nô gia..."
 
Túc Vương vừa tức vừa buồn cười, rõ ràng là hắn bị hắt rượu, nàng lại còn đổ thừa ngược lại, còn oán trách hắn không đủ khoan dung độ lượng.
 
Hắn lấy khăn lau sạch rượu trên mặt, nghĩ thầm Triệu Văn Phổ là kẻ ngốc, nàng này cũng là một tiểu ngốc, hắn so đo với một kẻ ngốc chẳng phải là tự biến mình thành kẻ ngốc sao?
 
"Bản vương không chê bai nàng, cũng không trách nàng nữa."
 
Nhưng mà tiểu ngốc này dáng người không tệ, n.g.ự.c đầy đặn, đôi chân thon dài, đặc biệt là vòng eo thon trắng nõn, mềm mại lộ ra dưới lớp váy múa, thật sự rất bắt mắt.
 
Túc Vương nhìn mà tâm thần xao động, đặt một viên thuốc lên bàn, "Uống đi."
 
Hắn là khách quen của thanh lâu, mỗi lần đến đây đều gọi vài kỹ nữ hầu hạ, mỗi lần đều chơi trò khác nhau, vì vậy hắn luôn mang theo xuân dược bên mình, tránh mất công dạy dỗ dẫn dắt những nữ nhân đó, nhờ vào thuốc, để cho những nữ nhân đó trở nên chủ động phóng đãng hơn, hắn cũng vì thế mà hưởng thụ.
 
Tiết Nhạn nhìn thấy viên thuốc đen sì, sắc mặt hơi thay đổi, "Đây là gì? Là thuốc sao?"
 
Túc Vương cười nói: "Là thuốc có thể khiến nàng ngoan ngoãn nghe lời, cũng là thuốc có thể khiến nàng phóng túng hơn với bản vương."
 
Tiết Nhạn nhăn nhó, cau mày, vội vàng lắc đầu, "Nô gia sợ nhất là uống thuốc, nô gia không uống."
 
"Ngoan, uống vào bản vương sẽ thương nàng."
 
Tiết Nhạn thầm nghĩ tên Túc Vương này thật sự là cầm thú, không những háo sắc, còn dùng loại thuốc này để hại người.
 
"Không uống bản vương sẽ giận đó."
 
Tiết Nhạn cầm viên thuốc đen sì lên, xoay xoay trong tay, như đang do dự có nên uống hay không, lại định ném viên thuốc đi.
 
Túc Vương sốt ruột vội vàng giật lấy, bởi vì loại thuốc này thật sự rất khó có được, là hắn mời một lão đạo sĩ trên núi Ngũ Đài xuất quan, dùng rất nhiều dược liệu quý hiếm điều chế, dược liệu khó kiếm, số lượng thuốc này cũng có hạn.

 
Công dụng độc đáo của loại thuốc này, hắn đã đích thân trải nghiệm qua, thật sự là tuyệt diệu không thể tả.
 
Giữa lúc giằng co với Túc Vương, "Chát" một tiếng, Tiết Nhạn tát Túc Vương một cái.
 
Túc Vương sững người, không thể tin nổi nhìn Tiết Nhạn, chưa từng có ai dám đánh hắn, lập tức đập bàn đứng dậy, tức giận quát: "Tiện nhân! Dám đánh bản vương."
 
Tiếng đàn đột ngột dừng lại, các vũ cơ đang múa trong phòng thấy Túc Vương bị đánh, đều sợ hãi đến mức quên cả động tác, không dám thở mạnh.
 
Tiết Nhạn cũng giật mình, không ngờ nàng lại vô tình tát Túc Vương một cái, nhưng cái tát đó lại khiến nàng cảm thấy hả dạ một cách khó hiểu.
 
"Nô gia nói không phải cố ý, điện hạ tin không?"
 
Túc Vương lại hừ lạnh một tiếng, hắn đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, bóp chặt cằm Tiết Nhạn, "Nàng uống cũng phải uống, không uống cũng phải uống."
 
Hắn muốn bóp cằm nàng, cưỡng ép nhét thuốc vào.
 
Tiết Nhạn liều mạng giãy giụa, "Đường đường Túc Vương lại là loại mặt người dạ thú, ngươi mưu hại Ninh Vương, cấu kết với Triệu Khiêm, hãm hại nữ nhân, quả thực cầm thú không bằng."
 
Túc Vương tức giận bóp cổ Tiết Nhạn, "Nói, ngươi rốt cuộc là ai?"
 
Thấy Tiết Nhạn rốt cuộc cũng lộ ra bộ mặt thật, hắn cảm thấy vừa rồi mình đã bị đùa giỡn.
 
Hắn tức giận đến mức siết chặt cổ nàng, khiến nàng không thể động đậy. Mấy vũ cơ kia thấy Túc Vương như phát cuồng siết chặt cổ Tiết Nhạn không buông, đều sợ hãi hét lên, muốn chạy ra ngoài, nhưng cửa lại bị khóa.
 
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, có người hô lớn: "Có thích khách, mau bảo vệ Túc Vương điện hạ."
 
Ngay sau đó, có người phá cửa xông vào, Tiết Khoáng nghe thấy tiếng động liền tìm đến, mặc kệ sẽ kinh động cấm vệ quân mà xông vào.
 
Vừa thấy Túc Vương đang bóp cổ muội muội mình, tức giận đến mức muốn nổ đom đóm mắt, đang định ra tay, thì thấy Tiết Nhạn từ trong tay áo rút ra một con d.a.o găm, đ.â.m thẳng vào bụng Túc Vương.
 
Một trận đau đớn ập đến, Túc Vương đau đớn ôm lấy bụng đang chảy m.á.u, buông lỏng cổ Tiết Nhạn. Cúi đầu nhìn thấy bụng mình cắm một con d.a.o găm, m.á.u không ngừng tuôn ra từ vết thương, lập tức nhuộm đỏ cả bàn tay một màu đỏ chói mắt.
 
Vì mất m.á.u quá nhiều, đầu choáng váng, hắn ngã ngồi xuống đất, vừa kinh hãi vừa tức giận, "Người đâu, g.i.ế.t chúng tại chỗ cho bản vương, không chừa một mạng."
 
Cấm vệ quân và thị vệ ào ào kéo đến, g.i.ế.t thích khách.
 
Lai Thuận, tùy tùng của Triệu Văn Phổ không thấy chủ tử đâu, liền dẫn người tìm khắp các phòng, tìm kiếm tung tích chủ tử, cuối cùng tìm thấy Triệu Văn Phổ bị trói và đánh ngất xỉu trong một góc ở tầng dưới cùng của thuyền.
 
Hắn dùng nước trà hắt vào mặt Triệu Văn Phổ cho tỉnh lại, hô lớn có thích khách, vội vàng dẫn người đến phòng.
 
Tiết Khoáng thấy Tiết Nhạn lại rút d.a.o đ.â.m Túc Vương, sợ hãi đến ngây người.
 
Cấm vệ quân và thị vệ tay cầm đao kiếm xông vào phòng, bao vây bọn họ.
 
Tiết Khoáng che Tiết Nhạn ở phía sau, rút đao trong tay, "Đừng sợ, tam ca sẽ bảo vệ muội."
 
Đao kiếm va chạm, chỉ dựa vào sức của một người khó mà chống đỡ nổi.
 
Vì muốn bảo vệ Tiết Nhạn không bị thương, Tiết Khoáng bị thương nhiều chỗ.
 
Tiết Khoáng biết nếu tiếp tục đánh nữa, sớm muộn gì hắn cũng sẽ không chống đỡ được, hắn dốc hết sức lực tấn công lần nữa, nhưng lại bị cấm vệ quân cầm đao ngăn lại. Hắn nhỏ giọng nói với Tiết Nhạn: "Nhị muội, ta che cho muội nhảy cửa sổ chạy trốn."
 
Tiết Nhạn lắc đầu, "Không, muốn đi thì cùng đi."
 
Thấy lưỡi đao sắp c.h.é.m vào lưng Tiết Nhạn, Tiết Khoáng vội vàng ôm nàng vào lòng, chịu thay nàng một đao, cả người ngã xuống.
 
"Tam ca!"
 
Tiết Khoáng nắm chặt đao trong tay, yếu ớt nói: "Triệu Văn Phổ đã nhận tội, Túc Vương chính là chủ mưu đứng sau, chỉ mong muội muội có thể lấy được bằng chứng, trả lại trong sạch cho Tiết gia." Hắn giao lời khai của Triệu Văn Phổ cho Tiết Nhạn.
 
Tiết Khoáng bị trọng thương, đã không còn chống đỡ được nữa, nghĩ đến việc mở đường m.á.u cho Tiết Nhạn chạy trốn trước.
 
Nhưng Lai Thuận lại tìm đến một đám cao thủ b.ắ.n cung, Tiết Khoáng dốc hết sức lực mở đường m.á.u, nhưng lại bị những mũi tên bay tới ngăn cản.
 
Cánh tay Tiết Khoáng cũng trúng tên.
 
Tiết Nhạn thầm nghĩ hôm nay e rằng khó thoát.
 
Triệu Văn Phổ thấy Tiết Khoáng bị thương, phấn khích nói: "G.i.ế.t chúng cho ta, b.ắ.n c.h.ế.t tại chỗ, tuyệt đối không được để chúng chạy thoát!"
 
Nếu b.ắ.n tên nữa, Tiết Nhạn và Tiết Khoáng đều khó thoát khỏi cái c.h.ế.t.
 
Tiết Khoáng vẻ mặt thê lương nói: "Xin lỗi, là tam ca không bảo vệ được muội."
 
Tiết Nhạn lắc đầu, "Tam ca đừng nói nữa, vừa nói chuyện lại chảy m.á.u, muội băng bó vết thương cho tam ca."
 
Thấy làn mưa tên thứ hai sắp ập đến, Tiết Nhạn lựa chọn đứng chắn trước mặt Tiết Khoáng, muốn dùng thân thể mình để đỡ mưa tên.
 
Đột nhiên, bên ngoài có người hô lớn: "Không xong rồi, cháy rồi. Cả thuyền đều cháy rồi, mau chạy đi!"
 
Tất cả mọi người trên thuyền đều được phái đi bắt thích khách, không ai chú ý đến lúc nào thì lửa bốc cháy. Thuyền đều được làm bằng gỗ, rất nhanh đã bốc cháy dữ dội, thấy lửa đã lan ra đến cửa, trong phòng đầy khói, người trong phòng bị sặc ho không ngừng.
 
Khói mù mịt trong phòng, mấy thị vệ bịt miệng ho khan không ngừng, khói làm cay mắt không thể mở ra được, Tiết Nhạn nhỏ giọng nói: "Tam ca, chúng ta trốn trước đã."
 
Thuyền này có ba tầng, Triệu Văn Phổ vì muốn lấy lòng Túc Vương, đã bỏ ra ngàn lượng bạc bao trọn thuyền này, còn mời mấy chục ca cơ vũ cơ thanh lâu đến để mua vui cho Túc Vương. Bây giờ thuyền cháy, mấy trăm người trên thuyền đều muốn chạy thoát thân, chen lấn xô đẩy ở cửa, sợ chậm một chút sẽ bị thiêu c.h.ế.t. Tiết Nhạn liền kéo Tiết Khoáng nhân lúc hỗn loạn trốn dưới gầm bàn ở góc phòng, nàng tự mình đeo khăn che mặt, có thể chống đỡ được một lúc, xé một mảnh vải băng bó vết thương cho Tiết Khoáng, bịt miệng mũi lại.
 
Thuyền này đang ở giữa hồ Lưu Kim, những người chạy trốn đều đi tranh cướp thuyền nhỏ để thoát thân.
 
Thấy lửa càng lúc càng lớn, thuyền sắp cháy rụi, mấy trăm người trong thuyền đều đổ xô đi tranh thuyền nhỏ, Triệu Văn Phổ cũng hoảng sợ, sợ mình chậm một bước, cũng sẽ bị mắc kẹt trên thuyền.
 
Hơn nữa Túc Vương cũng bị thương không nhẹ, nếu Túc Vương xảy ra chuyện, e rằng phụ thân sẽ g.i.ế.t hắn, hắn lập tức luống cuống tay chân.
 
Vội vàng bảo cấm vệ quân và thị vệ khiêng Túc Vương bị thương lên thuyền nhỏ.
 
Còn những ca cơ vũ cơ khóc lóc thảm thiết kia, bị thị vệ cầm đao ngăn lại bên ngoài, không thể lên thuyền, trên thuyền truyền đến tiếng khóc la thảm thiết, những ca cơ vũ cơ ở lại trên thuyền đa phần đều bị thiêu sống.
 
Nhìn thấy chiếc thuyền phía sau biến thành biển lửa, Triệu Văn Phổ cũng sợ toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ vừa rồi nếu chậm một bước, hắn cũng sẽ cùng những người đó chôn thân trong biển lửa.
 
Lai Thuận hỏi: "Tam công tử, cứ vậy mà bỏ qua cho Tiết Khoáng và nữ tử bịt mặt ám sát Túc Vương sao?"
 
Triệu Văn Phổ vẫn còn kinh hãi, thở dài một hơi, "Lửa lớn như vậy, chắc chắn đã bị thiêu c.h.ế.t rồi. Hơn nữa, hắn vốn đã g.i.ế.t người, hôm nay lại còn ám sát Túc Vương, Tiết Khoáng dù có mười cái mạng cũng khó giữ. Túc Vương cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, bây giờ việc cấp bách là đưa Túc Vương về Triệu gia, tìm thái y chữa thương cho Túc Vương mới quan trọng."
 
Túc Vương mất m.á.u quá nhiều, hôn mê bất tỉnh, nếu không cứu được Túc Vương, phụ thân sẽ lột da hắn, vặn đầu hắn mất.
 
"Đúng rồi, ngươi phái người xuống sông tìm kiếm, nếu phát hiện Tiết Khoáng còn sống, thì g.i.ế.t hắn." Triệu Văn Phổ làm động tác cắt cổ.
 
Trên thuyền đột nhiên bốc cháy, mấy thị vệ hộ tống Triệu Văn Phổ và Túc Vương chạy thoát khỏi thuyền, nhảy xuống sông là con đường sống duy nhất của Tiết Khoáng.
 
"Tam ca, chúng ta cũng mau ra ngoài đi, lửa càng lúc càng lớn rồi."
 
Tiết Khoáng gật đầu, nắm lấy Tiết Nhạn nhảy qua cửa sổ xuống sông.

 
Vừa nhảy xuống sông, Tiết Khoáng nổi lên mặt nước, liền thấy mấy chiếc thuyền đang chèo về phía này.
 
Trên thuyền là Lai Thuận, gia đinh của Triệu phủ. Tiết Khoáng nói: "Ta đến bên kia, dẫn dụ bọn họ. Muội muội tìm cách lên bờ."
 
Nước hồ mùa thu lạnh buốt tận xương, Tiết Nhạn muốn kéo tam ca, nhưng lại không có chút sức lực nào, nàng vốn mặc mỏng manh, lúc này càng giống như rơi vào hầm băng, nước lạnh buốt xộc vào mũi miệng, vừa mở miệng lại bị sặc mấy ngụm nước.
 
Nàng nhớ lại từng nhảy xuống biển cùng Hoắc Ngọc, nhưng lúc đó có Hoắc Ngọc kéo nàng bơi về phía trước, đỡ thân thể nàng, truyền hơi thở cho nàng, dạy nàng cách thở, lúc đó nàng không hề sợ hãi như bây giờ. Nhưng giờ phút này lại rơi xuống nước, bên cạnh không còn Hoắc Ngọc nữa, nỗi sợ hãi c.h.ế.t đuối lại ập đến, Tiết Nhạn cảm thấy thân thể mình đang chìm xuống.
 
Nàng học theo cách Hoắc Ngọc đã dạy mà bơi về phía trước.
 
Giữa hồ cách bờ còn rất xa, dần dần nàng kiệt sức, tay chân đã cứng đờ vì lạnh, trong lòng nghĩ nếu có thể gặp lại hắn một lần thì tốt biết mấy.
 
Nghĩ đến việc hắn là chiến thần, là người khiến người Bắc Địch nghe tên đã sợ mất mật, hắn nhất định sẽ không sao.
 
Tiết Nhạn không biết tại sao vào giây phút cuối cùng lại nhớ đến hắn, cũng không biết tại sao nghĩ đến việc hắn gặp nguy hiểm lại lo lắng, lại đau lòng, nhớ lại những ngày ở Tô Châu cùng hắn, nhớ lại sau khi trải qua sinh tử, bọn họ đã ôm chặt lấy nhau.
 
Nàng không còn sức lực nữa, cảm thấy thân thể không ngừng chìm xuống, "Vương gia, chàng rốt cuộc đang ở đâu..."
 
Nàng cảm thấy thân thể mình càng lúc càng nặng, sắp chìm xuống đáy hồ mãi mãi, thì đột nhiên có người nắm lấy cổ tay nàng.
 
Nàng mở mắt nhìn người đó, nhưng vì đầu óc choáng váng, ý thức mơ hồ, nàng không nhìn rõ mặt người đó, lại nhắm mắt, cảm nhận được người đó kéo nàng lên.
 
Thuyền cháy, thu hút vô số người dân vây xem. Mà từ sau khi Tiết gia xảy ra chuyện, Tạ Ngọc Khanh biết được mấy ngày này Tiết Nhạn không về nhà, lo lắng nàng sẽ xảy ra chuyện, liền vội vàng phái người đi tìm khắp nơi.
 
Hôm nay hắn biết được mẫu thân của Tiết Khoáng bị giải đi diễu phố, liền nghĩ Tiết Nhạn vì muốn tìm Tiết Khoáng, nhất định sẽ đến hiện trường tìm kiếm tung tích Tiết Khoáng, hắn vội vàng đuổi theo, quả nhiên thấy Tiết Nhạn xuất hiện ngăn cản Tiết Khoáng xông vào pháp trường cứu người, sau đó liền đến tửu lâu, hắn đang chuẩn bị đến Vọng Xuân lâu gặp Tiết Nhạn.
 
Lại phát hiện mình bị theo dõi, hắn vất vả lắm mới cắt đuôi được người theo dõi mình, nhưng Tiết Nhạn đã sớm rời đi, sau đó hắn hỏi chưởng quầy mới biết Tiết Nhạn sau khi rời khỏi Vọng Xuân lâu, liền đến Lan Quế phường.
 
Hắn rất ngạc nhiên Tiết Nhạn một nữ tử đến Lan Quế phường làm gì, đang định vào Lan Quế phường, thì thấy mười mấy vũ cơ đi ra khỏi Lan Quế phường, người của Triệu Văn Phổ dẫn bọn họ lên thuyền nhỏ, đi đến chiếc thuyền lớn giữa hồ.
 
Tiết Nhạn cũng ở trong đó.
 
Hắn không biết Tiết Nhạn muốn làm gì, lại lo lắng nàng sẽ xảy ra chuyện, nhưng chiếc thuyền đó canh gác rất nghiêm ngặt, hắn nhất thời không nghĩ ra cách nào, chỉ đành lo lắng chờ đợi ở bờ.
 
Sau đó thấy chiếc thuyền kia đột nhiên bốc cháy, Triệu Văn Phổ hối hả lên thuyền nhỏ chạy trốn, mà những vũ cơ kia đều bị mắc kẹt trên thuyền, lại thấy có người nhảy cửa sổ xuống nước, hắn đến gần nhìn, thấy nữ tử bịt mặt rơi xuống nước chính là Tiết Nhạn giả dạng làm vũ cơ, hắn liền vội vàng nhảy xuống nước cứu người.
 
Hắn đang bơi về phía giữa hồ, nghĩ rằng mình nhanh hơn một chút, Tiết Nhạn sẽ bớt nguy hiểm một chút.
 
Nhưng khi hắn bơi càng gần, sắp bắt được nàng, thì lại thấy có người nhanh tay hơn cởi áo ngoài, bọc Tiết Nhạn lại, người đó đưa nàng lên thuyền, cứu nàng đi.
 
Tạ Ngọc Khanh muốn đuổi theo chiếc thuyền đó, liều mạng bơi về phía chiếc thuyền đó, nhưng làm sao có thể đuổi kịp, nước hồ lạnh buốt tận xương, hắn ngâm mình dưới nước lâu như vậy, suýt nữa thì c.h.ế.t cóng. Mất rất nhiều thời gian, mới khó khăn lắm mới bơi được vào bờ, lúc này, có người đưa tay ra, kéo hắn lên bờ.
 
Hắn đang định cảm ơn người đó, thì phát hiện là Tiết Ngưng, hơi nhíu mày, hỏi: "Ngưng nhi sao lại ở đây?"
 
Tiết Ngưng lại cười lạnh nói: "Nhị biểu ca hà tất phải tự làm mình thê thảm như vậy."
 
Tạ Ngọc Khanh lo lắng Tiết Nhạn bị đưa đi, vội vàng nói: "Nhạn nhi vừa rồi bị người ta đưa đi, nàng ấy sẽ gặp nguy hiểm."
 
Tiết Ngưng nhìn mặt hồ đã yên ả, "Nhị biểu ca đừng lo lắng, nàng ấy hẳn là được Triệu Văn Hiên cứu đi rồi."
 
"Ta đi tìm nàng ấy."
 
Tiết Ngưng lại nói: "Nàng ấy đã không còn thích huynh nữa, nhị biểu ca chẳng lẽ vẫn không nhìn ra sao?"
 
Tạ Ngọc Khanh thất hồn lạc phách đứng ngây người tại chỗ, cả người ướt sũng, gió lạnh thấu xương, hắn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, như sắp đóng băng.
 
Tiết Ngưng đưa khăn tay cho hắn, "Biểu ca, lau khô đi! Mùa đông rơi xuống nước không phải chuyện đùa đâu."
 
Tạ Ngọc Khanh lại không nhận khăn tay trong tay nàng, mà nói: "Tại hạ và Vương phi thân phận khác biệt, nên giữ khoảng cách mới phải."
 
"Nhị biểu ca muốn đi đâu?"
 
Tạ Ngọc Khanh lạnh lùng nói: "Đến Triệu phủ."

 
Tiết Nhạn cuối cùng cũng không còn thấy lạnh nữa, thậm chí còn cảm thấy mình đang ngồi bên đống lửa, thân thể dần dần ấm áp trở lại.
 
Tiết Nhạn từ từ mở mắt, thấy mình đang khoác một chiếc áo nam, đó là một chiếc trường sam thêu hoa văn trúc, nàng giật mình vội vàng ngồi dậy, thấy Triệu Văn Hiên đang ngồi bên giường, dịu dàng nhìn nàng, "Cảm thấy khá hơn chút nào chưa?"
 
Tiết Nhạn gật đầu, "Đã khá hơn nhiều rồi. Cảm ơn Triệu công tử đã cứu ta."
 
Nàng định trả lại y phục cho Triệu Văn Hiên, nhưng lại nghĩ đến việc mình đang mặc một bộ váy múa hở eo của vũ cơ Tây Vực, nàng lại nắm chặt y phục đang khoác trên người.
 
Triệu Văn Hiên hiểu được nỗi lo lắng của nàng, "Nhị tiểu thư yên tâm, tại hạ không dám mạo phạm tiểu thư, để tránh tiếp xúc thân thể, lúc cứu tiểu thư, tại hạ đã khoác bộ y phục này lên người tiểu thư."
 
Lại rót cho nàng một chén trà nóng, đưa cho nàng, "Xin lỗi, sự việc xảy ra đột ngột, Vĩnh Dạ thư trai này của ta không có y phục nữ, không thể tìm được y phục nữ cho Tiết nhị tiểu thư, mong nhị tiểu thư thứ lỗi."
 
Tiết Nhạn lắc đầu, "May nhờ Triệu công tử cứu ta, nếu không ta đã c.h.ế.t đuối rồi."
 
Tuy là Triệu Văn Hiên cứu nàng, nhưng nàng vẫn luôn mong người cứu nàng là một người khác.
 
Vừa rồi trong lúc mê man, nàng cứ gọi "Vương gia", lại gọi "tỷ phu", chẳng lẽ nàng sau khi thay Tiết Ngưng xuất giá, ngày đêm ở bên Hoắc Ngọc, lại thích hắn rồi sao?
 
Triệu Văn Hiên như thăm dò nói: "Nghe nói Ninh Vương điện hạ ở Thanh Thành sơn gặp phải thích khách của Bắc Địch và Đông Di quốc liên thủ ám sát, ngài ấy bị trọng thương, ngã ngựa, sống c.h.ế.t chưa rõ."
 
"Huynh nói gì?" Tiết Nhạn quá kích động, chén trà trong tay trượt xuống, vỡ tan tành.
 
"Hoàng thượng có phái người đi tìm không?"
 
Không trách Túc Vương có vẻ nắm chắc phần thắng như vậy, thì ra Túc Vương đã âm thầm cấu kết với Bắc Địch và Đông Di quốc, muốn lấy mạng Ninh Vương.
 
Triệu Văn Hiên nhắc nhở: "Tiết nhị tiểu thư, thánh thượng đã kiêng kỵ Ninh Vương từ lâu rồi."
 
Đúng vậy, Ninh Vương là chiến thần của Đại Yến, có uy vọng rất cao trong lòng dân chúng, với sự kiêng kỵ của Yến đế đối với Ninh Vương, làm sao có thể đi cứu người, nói không chừng lúc đầu phái Ninh Vương đến Bắc Địch, chính là có ý muốn trừ khử hắn.
 
Hắn sẽ không xảy ra chuyện, hắn là chiến thần, làm sao hắn có thể xảy ra chuyện được.
 
Tiết Nhạn cảm thấy cay cay nơi khóe mắt, không kìm được nước mắt rơi xuống.
 
"Chẳng lẽ Tiết nhị tiểu thư thật sự thích Ninh Vương rồi sao?"
 
"Ta không có."
 
Tiết Nhạn tự nhủ trong lòng hắn chỉ là Ninh Vương, chỉ là tỷ phu, nhưng trong lòng vẫn thấy chua xót khó tả.
 
Nàng như ngửi thấy một mùi hương thoảng thoảng, thấy lư hương trên bàn tỏa ra làn khói mỏng manh, liền hỏi: "Triệu công tử dùng loại hương gì vậy? Mùi hương này thật đặc biệt."
 
Sắc mặt Triệu Văn Hiên biến đổi, vội vàng bịt miệng mũi Tiết Nhạn, chỉ thấy ngoài cửa sổ như có bóng người lướt qua, hắn vội vàng ôm Tiết Nhạn nằm sấp xuống giường.
 
Tiết Nhạn nhíu mày, đẩy hắn ra, lại nghe Triệu Văn Hiên nói bên tai nàng: "Hương này có vấn đề."
 
Nhưng dù sao vừa rồi cũng đã hít phải không ít hương, Tiết Nhạn cảm thấy choáng váng, rất nhanh liền mềm nhũn người, bất tỉnh nhân sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.