Tuyến Thể Ngủ Say - Trường Tiếu Ca

Chương 7: Chương 7




Cảnh Việt lắc đầu: “Nhưng tuyến thể của người này vẫn còn nguyên vẹn, khả năng cấy ghép thành công cao nhất. Đây là lựa chọn tối ưu của chúng ta.”  

Đường Thất Lễ trầm ngâm, nhìn lại hồ sơ bệnh án, rồi khẽ gật đầu: “Nếu vậy, vài ngày tới sắp xếp gặp mặt người này để tìm hiểu thêm.”  

---

Sau khi đăng ký nửa tháng, Quý Hồi vẫn không nhận được phản hồi. Không ai thông báo liệu cậu có nằm trong danh sách cuối cùng hay không. Quý Hồi lại đăng ký thêm một lần nữa, bổ sung thêm bệnh án, rồi ném điện thoại lên giường.  

Quý Hồi vừa trở về nước, thuê một căn hộ đơn sơ gần Đại học Chu Thành. Tủ lạnh trong nhà là đồ cũ chủ nhà mua ở chợ đồ thanh lý, mỗi lần mở ra đều bốc lên mùi mốc khó chịu.  

Cậu nhíu mày, mùi hôi khiến chút cảm giác muốn ăn cũng bị đẩy lùi. Đứng trước tủ lạnh thật lâu, bụng cậu kêu lên một tiếng rõ to. Cuối cùng, Quý Hồi quyết định ra ngoài tìm gì đó ăn.  

Để tiện quản lý, chung cư quyết định thay đổi mật mã cửa chính. Việc này khiến Quý Hồi mỗi lần ra ngoài đều cảm thấy lo lắng.  

Cậu cẩn thận kiểm tra cửa phòng, trước đẩy nhẹ vài lần, sau đó xoay tay nắm cửa để chắc chắn không ai có thể mở dễ dàng. Đảm bảo mọi thứ an toàn, cậu lùi lại vài bước, dùng điện thoại chụp cả cửa và khung gạch xung quanh để làm bằng chứng.  

Xong xuôi, Quý Hồi quay lại kiểm tra lần nữa, lặp lại quy trình mở cửa, đóng cửa rồi mới an tâm rời đi.  

Chung cư này cách làng đại học chỉ vài bước chân. Phần lớn người thuê trọ ở đây là sinh viên Đại học Chu Thành. Quý Hồi mặc chiếc áo thun hồng nhạt phối cùng quần jeans xanh nhạt hòa vào với đám đông sinh viên.  

Xanh Xao

Năm nay cậu mới 24 tuổi.  

Nghĩ đến điều này, Quý Hồi khẽ cười. Khi cậu theo đuổi Cảnh Việt, Cảnh Việt cũng vừa 24 tuổi, bây giờ anh ấy đã 30 rồi.  

“Một phần phở xào tôm, không cay, mang đi.” Quý Hồi quét mã thanh toán, đứng chờ lấy đồ ăn, mắt lơ đãng nhìn về phía thư viện lớn của Chu Thành, tâm trí thả trôi theo những suy nghĩ vẩn vơ.  

“Tiểu Quý?”  

Giọng nói quen thuộc kéo cậu trở về thực tại. Quý Hồi quay lại nhìn, nhận ra một người trông quen mắt. Phải mất vài giây cậu mới nhớ ra.  

“Tùy tiên sinh?”  

Tùy Giang mỉm cười: “Trí nhớ không tồi, vẫn nhớ tôi à.”  

Quý Hồi im lặng, cảm giác có chút khó xử. Cậu và Tùy Giang từng có một mối quan hệ không dễ nói ra.  

Mùa đông năm Quý Hồi vừa tròn 18 tuổi, không còn được nhận trợ cấp của trại phúc lợi vì đã đủ tuổi trưởng thành, lại đúng lúc gặp một chuyện cần rất nhiều tiền, cậu phải nhờ người giới thiệu để làm quen với Tùy Giang.  

Tùy Giang đã giúp cậu rất nhiều, giải quyết hết mọi rắc rối tài chính. Đổi lại, cậu phải l.à.m t.ì.n.h nhân bí mật của ông ta, theo hợp đồng kéo dài 5 năm.  

Ngày đó, Quý Hồi ngồi trên chiếc xe của Tùy Giang, nhìn qua cửa sổ là cổng lớn sang trọng của Đại học Chu Thành với dòng khẩu hiệu: “Tri thức thay đổi vận mệnh.” Cậu suy nghĩ suốt cả đêm, cuối cùng vẫn từ chối.  

“Cậu tốt nghiệp lâu rồi nhỉ?” Tùy Giang hỏi.  

Quý Hồi không muốn trò chuyện nhiều, chỉ gật đầu qua loa.  

“Bây giờ còn thiếu tiền không?”  

Quý Hồi thoáng sững người, rồi lắc đầu.  

“Vậy à, nhiều năm trôi qua tôi có chút hối hận vì lúc đấy đã để cậu rời đi. Lúc đó tôi hành xử quá ga-lăng, đúng không?”  

Quý Hồi khẽ nhếch môi cười mỉa. Tùy Giang mà ga-lăng? Một người đàn ông ngoài 40, lăn lộn qua bao nhiêu mối tình, vừa gặp cậu đã toả ra tin tức tố, phát hiện cậu còn trong trắng liền ném thẳng 100 nghìn tệ vào cậu như một kiểu trêu ngươi.

“Tùy tiên sinh sao lại đến gần làng đại học?”  

“Tôi đến trường tìm bạn, đi ngang qua đây thấy cậu nên ghé vào, còn tưởng nhận nhầm người.”  

“Phở xào tôm không cay, thêm rồi đây!” Chủ quán gọi lớn, đặt hộp đồ ăn lên bàn.  

Quý Hồi lấy cơm hộp, quay sang cười lịch sự: “Tôi đi trước đây, chào Tùy tiên sinh.”  

“Ai, Tiểu Quý, đợi đã ——”  

Quý Hồi không để ý lời gọi, vội xoay người bước đi. Nhưng vừa ra đến cửa, cậu đã chạm mặt Cảnh Việt đang bước lên bậc thang. Lối đi chật hẹp khiến Cảnh Việt gần như chặn kín cửa.  

“Cảnh sư huynh…” Quý Hồi khẽ gọi.  

Cảnh Việt không đáp, chỉ lướt qua vai Quý Hồi, nhìn thoáng qua Tùy Giang đứng phía sau. Nhưng ánh mắt ấy nhàn nhạt, chẳng mang chút cảm xúc nào. Hắn khẽ gật đầu, như chào xã giao một người quen không thân thiết, rồi lạnh lùng đi qua mà không nói thêm lời nào.  

“Một phần phở xào tôm, không cay, không giá đỗ, mang đi.”

Gặp được Cảnh Việt ở đây thực ra chẳng có gì lạ. Đại học Chu Thành là nơi Cảnh Việt làm việc, và quán phở này cũng là quán anh ấy yêu thích.

Nhưng với Quý Hồi, việc cậu xuất hiện ở đây có lẽ chỉ là một màn kịch dở hơi, vụng về, giả vờ tình cờ gặp gỡ. Cũng giống như mỗi lần cậu cố tạo cơ hội để chạm mặt Cảnh Việt ngày trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.