Tôi là nam minh tinh có nhiều scandal.
Cộng đồng mạng nói tôi đã dựa vào th/ủ đo/ạn để nổi tiếng, đời tư hỗn lo/ạn.
Người thân nói tôi gh/en tị với con trai nuôi và tìm mọi cách làm hại hắn.
Bạn bè nói tôi là kẻ hai mặt, không xứng có một tình bạn thâm giao.
Ngay cả chồng sắp cưới của tôi cũng nghĩ rằng tôi không hào phóng, tốt bụng và đơn thuần bằng em trai.
Nếu đã như thế, tôi sẽ rời khỏi thế giới của các người.
Tôi không nên bị bất cứ ai định nghĩa hay chi phối.
1
Trong phòng thoang thoảng mùi th/uốc khử trùng, sau khi thức dậy tôi cứ nhìn vào điện thoại, nhưng lâu như vậy cũng không có ai gọi điện hỏi thăm.
Cho đến khi quản lý gọi đến, vừa nghe máy tôi đã bị mắng một tràng:
“Giang Trừng, cậu đi/ên à? Chỉ vì nóng mà cố ý ngã ngựa à, bây giờ Tôn tổng đang muốn thay thế cậu, cậu bảo tôi phải làm sao đây hả?”
Tôi dừng lại: “Anh nghĩ là tôi cố ý ngã à?”
Con ngựa đó đột nhiên mất kiểm soát.
"Còn không phải sao? Chẳng phải cậu không phục vì Giang Nhất Minh cư/ớp mất vai chính của cậu sao?"
Giọng nói của anh ta vẫn còn tức gi/ận, “Cậu cũng không thèm nhìn lại xem, cậu ta cũng họ Giang, là đại thiếu gia của Giang gia, cậu nghĩ cậu là ai?”
Tôi không lên tiếng, nghe quản lý nói tiếp: “Cậu đắc tội với Giang gia, công ty không muốn bảo vệ cậu, cậu tự lo liệu đi.”
Thế này là định đóng băng tôi.
Giang gia, thật mỉa mai.
Tôi cụp mắt xuống, một lúc sau mới nói: “Thôi đi, chúng ta chấm dứt hợp đồng thôi.”
Quản lý chế nhạo: “Chấm dứt hợp đồng? Cậu có trả nổi tiền vi phạm hợp đồng không?”
“Chuyện này anh không cần lo.”
Sau khi nói ra hai chữ “chấm dứt”, cả người tôi tràn đầy năng lượng, trực tiếp cúp máy với quản lý.
Sau đó tôi ngây người nhìn vào điện thoại.
Việc tôi ngã ngựa quả thực đã lên hot search nhưng lại tràn ngập những bình luận tiêu cực về tôi.
Không biết đoàn làm phim có muốn chịu trách nhiệm hay không nhưng dù sao cũng không ai tin rằng tôi vô tình bị ngã ngựa.
Những lời công kích tôi trên weibo của fan của Giang Nhất Minh, bây giờ nhìn thấy tôi đã không có cảm giác gì nữa.
Bọn họ cứ hỏi đi hỏi lại: “Tại sao Giang Trừng không rút khỏi giới?”
Cuối cùng bố mẹ tôi cũng gọi.
Trước khi nhấc máy, tôi vẫn còn chút mong đợi cuối cùng.
Cho đến khi tôi nghe được lời đầu tiên của mẹ: “Tiểu Trừng, hôm nay con cố ý ngã ngựa phải không?”
Dù sự mong đợi đang dần tan đi nhưng tôi vẫn cảm thấy chạnh lòng.
“Mẹ, mẹ không hỏi thử xem con có bị thương nặng không à?”
Bà ấy chưa kịp trả lời thì giọng một người đàn ông trung niên vang lên bên cạnh:
“Nếu đã cố ý ngã thì có thể nghiêm trọng thế nào? Là mày cố ý gây áp lực để đoàn làm phim trả lại vai nam chính phải không?”
Tôi bật cười, thì ra bố tôi cũng biết chữ “trả”.
Tôi không nói gì nhưng ông ấy vẫn muốn giáo dục tôi bằng những lời đanh thép:
“Có vai diễn nào mày muốn mà nhà ta không thể cho chứ, tại sao lại phải tranh giành với Tiểu Minh? Mày không biết vai diễn này đối với thằng bé quan trọng đến mức nào sao?”
Hóa ra tôi thất vọng đến mức không còn sức để nói thêm một lời nào nữa.
Họ không biết rằng vai diễn này cũng là cơ hội cuối cùng để tôi quay trở lại.
"Bố, mẹ," tôi nói một cách bình tĩnh nhất có thể, "bố giữ sức khỏe nhé."
Sau khi nói xong tôi liền cúp máy.
Có lẽ họ không nhận ra rằng tôi gọi để tạm biệt nên không gọi lại.
Tôi nhớ lại cảnh tượng tôi trở về Giang gia năm mười hai tuổi.
Giang Nhất Minh ăn mặc như một hoàng tử nhỏ còn tôi lại có làn da ngăm đen, lần đầu tiên tôi bước vào biệt thự, trong đáy mắt chứa đầy vẻ tự ti.
Trước đây, khi Giang Nhất Minh ngọt ngào gọi tôi là anh trai, tôi cũng sẽ vô thức bảo vệ hắn.
Nếu hắn gặp rắc rối, tôi gánh cũng không sao.
Nhưng sau đó tôi phát hiện ra rằng bố mẹ đã x/á/c định tôi là người thường xuyên nói dối, hay gh/en tị và thậm chí là người không đứng đắn.
Ngay cả bạn bè của tôi cũng trở thành bạn của Giang Nhất Minh.
Ngay cả Từ Tranh, chồng sắp cưới của tôi, cũng trở thành bạn của Giang Nhất Minh.
Thật ra tôi không phải là tiểu thiếu gia bị bế nhầm, tôi vẫn luôn là thiếu gia của nhà họ Giang, nhưng sau khi tôi ra đời không lâu, một người bạn đã giới thiệu cho bố tôi một vị đại sư, đại sư bói quẻ nói rằng bát tự của tôi khắc Giang gia, hắn nói rất rõ ràng.
Vào thời điểm đó, công việc kinh doanh của Giang gia có vấn đề nên bố tôi đã tin.
Họ nghe theo lời khuyên của vị đại sư gửi tôi về quê, đồng thời nhận nuôi một đứa trẻ từ trại trẻ mồ côi có bát tự hợp với Giang gia chính là Giang Nhất Minh.
Điều kỳ lạ là kể từ khi tôi được đưa đi và Giang Nhất Minh được nhận nuôi thì công việc kinh doanh của Giang gia liền tốt lên.
Mẹ tôi có lẽ lúc đầu vẫn còn luyến tiếc đứa bé mang th/ai mười tháng này, kể từ khi có trí nhớ tôi đã mấy lần nhìn thấy một người phụ nữ đứng ở cổng thôn nhìn tôi.
Nhưng khi Giang Nhất Minh được ôm đến hắn vẫn còn là một đứa bé, được cha mẹ tôi đích thân nuôi dưỡng, thầy bói nói mệnh hắn vượng nên mẹ tôi càng ngày càng dành nhiều tình cảm cho hắn.
Ban đầu tôi cũng nghĩ vậy.
Cho đến khi Giang Nhất Minh đội khuôn mặt vô tội kia quay về phía bố mẹ đổ thêm dầu vào lửa, tôi không thể làm anh em với hắn được nữa, tôi không thích hắn nữa.
Sau này khi tôi bước chân vào làng giải trí, tôi muốn làm ca sĩ nhưng công ty nói rằng vẻ ngoài của tôi đẹp, hợp làm diễn viên, sau này tôi có thể hát nếu muốn.
Tôi đã đóng một vài vai, cũng có chút thành tựu.
Không lâu sau, Giang Nhất Minh cũng bước chân vào làng giải trí.
Hắn marketing với thân phận đại thiếu gia của Giang gia, bố mẹ nói rằng mệnh của hắn gắn bó mật thiết với Giang gia, còn tôi thì không thể tiết lộ thân phận của mình cũng không thể tiết lộ sự thật Giang Nhất Minh không phải là con ruột của họ.
Tôi không quan tâm, nhưng không lâu sau đó rất nhiều điều không tốt về tôi đã bị tung ra, bao gồm việc có kim chủ, diễn xuất kém, không tôn trọng người khác, v.v.
Công ty nói rằng hắc hồng* cũng là hồng, họ không muốn sắp xếp làm rõ.
(nổi tiếng nhờ scandal)
Những scandal thật thật giả giả ngày càng nhiều, dù đúng hay sai thì con người chỉ muốn tin vào những gì mình muốn thấy.
Tôi không biết mình có phải còn gh/en tị và không cam lòng như trước hay không, nhưng tôi chắc chắn tôi rất mệt mỏi, giữa những cảm xúc tiêu cực vô tận đang nuốt chửng tâm h/ồn, tôi đã đi khám bác sĩ tâm lý nhiều lần nhưng vẫn không tìm ra ý nghĩa của việc mình đến thế giới này là gì.
Nếu không yêu tôi tại sao lại sinh ra tôi?
Nếu tôi không quan trọng thì tại sao lại đón tôi về?
Bác sĩ nhiều lần nhấn mạnh rằng tôi nên thay đổi môi trường sống.
Trước khi rời đi tôi vẫn còn một số việc phải giải quyết và muốn gặp lại một người.
Vết thương của tôi không quá nghiêm trọng nhưng quả thật không thể quay được nữa, đoàn phim đổi người là chuyện bình thường.
Chỉ là từ khi tôi vào bệ/nh viện, không có ai đến gặp tôi.
Hai ngày sau Từ Tranh gọi điện đến hỏi thăm tôi, có lẽ bây giờ anh ấy đã chán ngấy việc nhìn tôi.
Giọng nói lạnh lùng của Từ Tranh vang lên: “Tiểu Trừng, em thấy khỏe hơn chưa?”
Tôi dừng lại một chút và chuẩn bị tinh thần trước khi mở miệng: "Anh Từ Tranh, chúng ta có thể gặp nhau một chút được không?"
"Xin lỗi Tiểu Trừng, gần đây anh bận quá, có lẽ..."
Anh ấy còn chưa nói xong thì tôi đã nghe thấy giọng của Giang Nhất Minh từ bên kia truyền đến: "Anh Từ Tranh hôm nay đến chơi à?"
Không biết tại sao, lúc ấy tôi đột nhiên muốn cười.
Không có thời gian gặp tôi, nhưng có thời gian đến thăm Giang Nhất Minh.
Tôi nói: "Anh Từ Tranh, chúng ta hãy hủy bỏ hôn ước đi. Nếu Giang gia và Từ gia nhất định phải liên hôn thì Giang Nhất Minh cũng có thể."
"Tiểu Trừng, em đang nói bậy bạ gì thế?" Giọng điệu anh ấy có chút không vui, "Anh làm xong việc sẽ nói chuyện với em."
Tôi không muốn nghe nữa cúp máy.
Sau đó, tôi thuê một hộ lý chăm sóc tôi trong vài ngày, chân tôi đã có thể đi lại bình thường, chỉ cần không vận động mạnh là được.
Tôi đến công ty để đàm phán chấm dứt hợp đồng và dùng phần lớn số tiền tiết kiệm được trong những năm nay để trả tiền vi phạm hợp đồng.
Chắc công ty thấy tôi không còn giá trị gì nên đã để tôi ra đi không chút do dự.
Khi bước ra ngoài, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Lúc trước trong nhà cãi nhau, bố mẹ đã chặn hết thẻ của tôi để bắt tôi phải cúi đầu.
Kỳ thật khá tốt.
Tôi ném chiếc thẻ điện thoại đã dùng hơn mười năm và xóa tất cả các tài khoản xã hội công khai tên Giang Trừng.
Một mình rời xa thành phố này.
Tôi không biết ngày hôm đó tôi đã lên hot search, họ cảm thấy hoang mang về tung tích của người tên "Giang Trừng".
Họ mắng tôi mấy năm nay, bây giờ tôi xóa tài khoản rồi có muốn mắng cũng không còn chỗ nào để mắng nữa.
Mấy tháng sau tôi mới tiếp xúc lại với Internet.