Về Quê Làm Thầy Pháp

Chương 29: - Đụng Độ Tà Sư 9




Chương 29 - Đụng Độ Tà Sư 9
“Anh hai còn em thì sao?” Thằng Thiện thấy chỉ có mỗi mình nó là đứng ở ngoài, không khỏi thấp thỏm lo sợ hỏi.
“Đậu phộng! Mày ở ngoài đó đi, mày mà vào thì còn gì làm phép nữa! Cầm mấy tấm bùa mà tao đưa đó, dán hết xung quanh cửa phòng rồi quay lại đây ngồi canh chừng, nhớ là không được đi vào bên trong này!” Thiên dặn dò nó, sau đó nói với Trâm.
“Cô ngồi xuống, hai tay đặt lên hai đầu gối, và nhắm chặt đôi mắt đọc những câu kinh kệ từng biết đến, cho đến khi nào tui bảo xong rồi thì thôi!”
“Vâng ạ!” Trâm gật gù cũng làm theo những gì anh vừa nói, còn thằng Thiện đã vội đi xung quanh nhà, nơi nào có cửa sổ đều dán tấm bùa lên đó.
Chốc lát mọi thứ đã làm hết thảy, thằng Thiện vừa quay trở lại phòng khách đã thấy Thiên bắt đầu nghi thức.
Dưới ánh đèn dầu len lỏi trong đêm tối cùng với những ánh nến vàng vọt, tạo nên một khung cảnh âm u quỷ dị. Thiên tiến vào vòng tròn đó bắt đầu ngồi xếp bằng và trong tay xuất hiện một cái chuông nhỏ.
Chỉ thấy anh đọc nhẩm những câu thần chú, chất giọng vốn trầm thấp dần dần chuyển sang khàn khàn khô đặc, Trâm ở bên cạnh cũng tỏ ra kinh ngạc.
Đọc xong một đoạn mở đầu, Thiên nhanh chóng lấy ra một cuốn sách cổ, chính là cuốn sách mà thằng Tuấn đưa cho anh mấy năm trước. Lật đến gần hơn nửa, cuối cùng cũng nhìn thấy hai chữ Phục Quỷ! Đây là để đề phòng trong lúc xua đuổi âm khí, nhỡ như người thầy tà kia ra tay cũng có thể xem trong đó mà tiến hành nghi lễ tiếp theo. Mặc dù anh chưa từng thử sức với quỷ dữ, nhưng cũng phải ráng thử một phen.
Lần này Thiên lại tiếp tục đọc nhẩm những câu chú ngữ để làm phép, tập trung toàn bộ tinh thần vào trận pháp bên dưới. Bên trong vía thứ tám bắt đầu cuộn trào lên, từng luồng sương màu trắng xám từ hai vai và đỉnh đầu thoát ra, lượn lờ xung quanh trong cái vòng tròn đó.
Trâm đang ngồi ngay ngắn, bỗng cảm giác không khí trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ, cô không biết sương từ đâu đã phủ xuống, thấm ướt hai bờ vai mình. Cơn lạnh lẽo chạy dọc trên sống lưng, khiến cô run rẩy thân thể một chút.

“Ngồi yên, chỉ là pháp lực của tui thôi không có gì phải lo lắng!” Thiên vội lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng phía ngoài vòng tròn, thằng Thiện nó không cảm thấy lạnh lẽo hay nhìn thấy đoàn sương mù, khung cảnh vẫn y như cũ.
Từng đoàn sương thoát ra cơ thể Thiên, càng làm cho anh bắt đầu hư thoát và trở nên mệt nhọc, cơ thể lấm tấm những giọt mồ hôi.
Sau cùng, hai lòng bàn tay Thiên bỗng có một sức nặng vô hình đè lên đó, dần dần nó chuyển sang màu xanh đỏ như những ngọn lửa ma.
Quan sát xung quanh vòng tròn nơi có mấy ngọn nến đã được đặt sẵn, ánh nến đã không còn nữa mà thay thế bằng những ngọn lửa ma trơi đang nhấp nhô lên xuống.
Anh hít một hơi khí lạnh, nhanh chóng giữ cho bản thân bình tĩnh lại. Lúc này trong tay anh đã có lực lượng của âm giới, những ngọn lửa lập lòe cứ nhảy nhót tựa như những đứa trẻ vui mừng.
Trước mặt Thiên, trên người Trâm đang bốc ra những khói đen u ám, dường như chúng đang cố chạy thoát nơi này.
Hai tay anh đập mạnh xuống nền nhà, đoàn sương mù vốn bao phủ quanh trận đồ cũng theo đó mà chui xuống đất. Hai ngọn lửa trong tay sau khi chạm vào nét vẽ bắt đầu lan tỏa khắp vòng tròn. Phát ra thứ ánh sáng xanh xanh đỏ đỏ huyền diệu, cùng với đó là một lực hút vô cùng mạnh mẽ.
Giữa vòng tròn, xuất hiện từng cái vết nứt bắt đầu lan rộng ra, bên dưới lộ ra khung cảnh đáng sợ, bầu trời mặt đất toàn là một màu đỏ u ám, Thiên có thể thấy rõ, bên dưới có những cây trụ cao hàng trăm mét, chỉa thẳng như những ngọn giáo ở sông Bạch Đằng, được quấn quanh sợi xích sắt đã rỉ sét hàng ngàn năm.
Mùi máu tanh cùng h·ôi t·hối truyền tới, khiến cho hai người kém chút n·ôn m·ửa.

Trâm cảm giác cơ thể mình bị thứ gì đó đang cố gắng kéo xuống lòng đất, cô hoảng sợ muốn vùng dậy chạy thoát, đã nghe Thiên ở bên cạnh lớn tiếng kêu.
“Đừng cử động, cô mà chạy ra là tui không giúp gì được nữa đâu!”
Anh thấy rõ ràng, đoàn khói đen u ám trên người cô bắt đầu bị hút xuống lòng đất, ngay cả âm khí dày đặc trên mái nhà cũng bị kéo xuống theo.
Điều anh lo lắng nhất không phải là cô Trâm, mà là gã thầy tà kia.
Trong lúc làm phép khiến một phần âm khí biến mất, gã đó chắc chắn đã phát hiện ra điều bất thường, e rằng chưa đợi anh làm xong hắn ta đã nhúng tay vào.
Nhưng Thiên vẫn không sợ hãi, chỉ cần xua đuổi âm khí xong xuôi, hắn ta muốn làm hại anh cũng không dễ nữa.
Bỗng nhiên, trong số mười hai ngọn ma trơi đó, có một ngọn bắt đầu thay đổi màu sắc, từ xanh xanh đỏ đỏ biến thành ngọn lửa đen tà dị.
Con ngươi Thiên bỗng co rút mạnh mẽ, hoảng hốt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Tiếng “tóc tóc tóc” liên tục vang lên, giống như một chuỗi dây chuyền, tám ngọn ma trơi đã bị biến dị chỉ trong tích tắc.
“Tiếng gì vậy thầy?” Trâm sững sờ hỏi lại, bởi cô cảm giác được không khí càng ngày càng nặng nề, một cỗ bất an dâng lên trong lòng, khiến tâm tình không thể nào an ổn.

“Không có chuyện gì đâu, chúng ta tiếp tục!” Thiên cố gắng che giấu, chỉ cần một ngọn nến của anh còn đó, ông ta sẽ không thể nào xâm nhập vào đây được!
Bên tai cứ vang lên hai tiếng tóc tóc lần nữa, lần này mất đi hai cái, chỉ còn hai ngọn ma trơi trôi nổi. Thời gian này vừa đủ để hút âm khí trên người cô Trâm, nhưng sẽ không đủ để hút toàn bộ âm khí trên mái nhà! Có lẽ anh sẽ phải cùng ông ta đấu một trận!
Trước khi ngọn ma trơi cuối cùng kịp biến đổi, cũng đã đem âm khí trên người cô hóa giải xong, vết nứt bên dưới cũng khép lại. Vừa hoàn thành anh đã vội vã lên tiếng.
“Mau… Mau ra khỏi vòng tròn, cùng thằng Thiện đi khỏi nơi này càng sớm càng tốt!”
“Nhưng mà thầy…” Trâm muốn nói gì đó, đã thấy anh gằn giọng kêu.
“Đi đi… Xong xuôi hãy nói sau!”
Cô không biết phải làm gì, vội vã đứng dậy chạy ra khỏi vòng tròn, cùng thằng Thiện nói một vài câu sau đó bước thẳng ra ngoài cửa mất hút.
Hai người bọn họ vừa đi khỏi, ngọn ma trơi cuối cùng cũng biến thành màu đen u ám. Không gian căn phòng bỗng chốc trở nên nặng nề, luồng gió lạnh thấu xương thổi ngược vào trong khiến cả người Thiên lạnh toát.
May thay vẫn còn chiếc đèn dầu giữ được ánh sáng, giúp anh an tâm hơn phần nào.
Trên vách tường xuất hiện những vết cào cấu, đồ đạc liên tục rơi vỡ khắp nơi, chén bát bị hất ngược xuống nền đất làm cho Thiên giật mình hoảng loạn.
Trong bóng tối dày đặc bao trùm cả căn phòng, bỗng vang lên tiếng sột soạt, cùng với tiếng bước chân trầm thấp. Âm thanh mỗi lúc một gần, khiến trái tim anh bắt đầu đập loạn nhịp, như thể muốn thoát ra khỏi lồng ngực vậy.
Từ xa anh thấy một bóng dáng đen ngòm đang bước đi, thân hình cao hai mét, trên đầu có một cặp sừng tựa như sừng trâu, trong tay hắn còn mang theo một sợi xích sắt khổng lồ, chỉ có đôi mắt là đỏ rực phát sáng trong đêm đen.
Dưới ánh đèn dầu mờ nhạt, bóng đen đi lại gần anh mới thấy rõ ràng được, đó là một khuôn mặt trông cực kỳ dữ tợn, Đôi mắt của nó không chỉ đỏ rực mà còn phát ra ánh sáng lạnh lẽo, như hai cục thịt máu đến từ địa ngục. Làn da không chỉ đen như mực mà còn nhăn nheo, nứt nẻ như đất khô cằn, từng mảng da bong tróc lộ ra lớp thịt đỏ ẩm ướt bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.