Diệp Chính Thần lái xe, Mỹ Nguyệt ngồi ở ghế lái phụ bên cạnh, ngủ thiếp đi với cơn khó chịu trong người. Diệp Chính Thần luôn không yên tâm, chốc lát lại quay sang nhìn Mỹ Nguyệt.
Diệp Chính Thần đưa Mỹ Nguyệt về căn hộ của mình, bế cô vào phòng, cấn thận đắp chăn, thấy cô vẫn khó chịu, vật lộn với cơn đau, anh không biết làm thế nào, chỉ có thể gọi điện cầu cứu.
Đầu điện thoại nhấc lên, Huyền Thanh vừa thắc mắc vừa cao hứng hỏi.
"Ây dô, ai đây ta, anh mà cũng có một ngày chủ động liên lạc với em hả?"
Diệp Chính Thần không để ý đến câu nói đùa của Huyền Thanh, vào thẳng vấn đề.
"Nguyệt đang ở chỗ của anh, nhưng mà em ấy đang khó chịu, phải làm thế nào?"
Huyền Thanh kinh ngạc hét vào điện thoại.
"Cái gì? Chỗ anh á? Sao lại ở chỗ anh? Nó làm sao rồi?"
Diệp Chính Thần nghe tông giọng của Huyền Thanh mà tai như muốn điếc đến nơi, kéo điện thoại ra xa, rồi tiếp tục nói.
"Nguyên do em tự điều tra camera của khách sạn các em đang ăn đi thì biết, có vẻ không đơn giản đâu. Nguyệt đang khó chịu, anh thấy cứ ôm bụng suốt."
Huyền Thanh lập tức nhận ra, cười cười nham hiểm.
"À, à, cái này hả... chuyện bình thường mỗi tháng của con gái thôi. Anh đi mua cho nó túi chườm bụng với thuốc uống khi con gái đến tháng là được rồi. Có thể thì mua thêm cái đó nữa cũng được nhá."
Diệp Chính Thần nghe đến đây thì hiểu ra, tai hơi đỏ lên, tắt điện thoại đi, không muốn nghe lời trêu chọc của
Huyền Thanh thêm nữa. Diệp Chính Thần bước vào trong phòng xem tình trạng của Mỹ Nguyệt rồi mới yên tâm ra ngoài mua đồ dùng cần thiết cho cô.
Tại khách sạn, Huyền Thanh nói chuyện xong với Diệp Chính Thần thì mặt lập tức từ trêu chọc người chuyển sang thái độ nghiêm túc hiếm có. Huyền Thanh bấm điện thoại, gọi cho anh họ Tần Chính Minh.
"Anh, em nhờ anh chút việc với ạ."
Sau mấy phút nói chuyện điện thoại, Huyền Thanh tắt máy, đi ra sảnh lễ tân đứng chờ đợi ai đó. Từ thang máy, một người đàn ông bước đến gần Huyền Thanh. Trời đất, nhan sắc này cũng quá đẹp đi chứ? Này mà là người làm kinh doanh hả? Sao không đi là nghệ sĩ đi trời... Cái tính hoa si của Huyền Thanh lại nối lên rồi. Huyền Thanh còn đang ngơ người nhìn ngắm trai đẹp thì đối phương đã đi gần đến phía cô, cúi nhẹ đầu chào.
"XIn chào, xin hỏi là Lâm Huyền Thanh đúng không?
Huyền Thanh bối rối gật đầu chào lại, giơ tay ra bắt tay với đối phương.
"A, vâng, xin chào ạ."
Đối phương bắt lấy tay Huyền Thanh giới thiệu một cách trịnh trọng và lịch sự.
"Chào em, anh là bạn của anh em cũng là tổng giám đốc của khách sạn, Trương Hoàng Nguyên, anh đã nhận được liên lạc từ Minh rồi, em đi theo anh đi."
Trời má, người này mà là bạn của ông anh mình á? Huyền Thanh nghi ngờ nhân sinh, đúng là một thiên thần một ác quỷ mà. Ông anh mình mà cũng có ngày chơi cùng một người có nhan sắc tuyệt như này á? Chưa bao giờ thấy ông anh mình lại có tác dụng như bây giờ. Huyền Thanh vừa nghĩ vừa tấm tắc cảm tạ Tần Chính Minh từ phương
xa.
Huyền Thanh được dẫn tới phòng an ninh, xem lại camera xảy ra lúc nãy, xem xem Mỹ Nguyệt rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Xem được trích xuất camera, Huyền Thanh mới hiếu ra, Diệp Chính Thần tại sao lại bảo mình xem camera mà không trực tiếp nói nguyên nhân. Anh ta cũng muốn biết những người đó đã nói gì với Mỹ Nguyệt.
Huyền Thanh xem xong thì tức giận, nắm chặt tay, khó chịu muốn đánh người.
Bước ra khỏi phòng an ninh, Huyền Thanh vẫn không khỏi khó chịu, mặt nhăn lại. Trương Hoàng Nguyên đứng ngoài đợi thấy Huyền Thanh bước ra ngoài với vẻ mặt đằng đằng sát khí, đến gần đưa cho cô chai nước suối, hỏi thăm.
"Không sao chứ?"
Huyền Thanh giật mình, ngẩng đầu, lúc này mới nhìn kỹ dáng vẻ của Trương Hoàng Nguyên, dáng người cao, khuôn mặt đẹp trai, nhìn đúng gu của Huyền Thanh cô luôn rồi còn gì nữa. Đôi mắt dịu dàng làm siêu lòng mỗi người nhìn vào nó, Huyền Thanh nhìn mê mẩn mãi. Bỗng nhớ ra hiện tại, lấy hai tay vỗ vào má mình, tháo thoát khỏi cái nhan sắc mê hoặc lòng người ấy, đến cô cũng phải thán phục mình không vì sắc đẹp mà quên đi việc cần làm.
Huyền Thanh lấy lại dáng vẻ bình thường của mình.
"Em không sao. Cảm ơn anh. Cái video trích xuất em vừa xem có thể copy cho em một bản không ạ?"
Huyền Thanh ngước mắt lên nhìn, cầu mong sự đáp ứng. Trương Hoàng Nguyên thấy vậy thì cười nhẹ.
"Haha, bình thường thì sẽ không được, nhưng mà em là em gái của Minh nên anh sẽ đưa cho em."
"Thật sao ạ? Cảm ơn anh ạ.". Huyền Thanh vui mừng, theo thói quen nắm lấy tay của Trương Hoàng Nguyên.
Bị nắm tay bất ngờ, Trương Hoàng Nguyên liền ngại ngùng, nghiêng người ra sau, vành tai đỏ lên. Huyền Thanh thấy được cảnh này thì thấy Trương Hoàng Nguyên thật sự rất đáng yêu, đúng với mẫu người cô yêu thích, thích thú không buông tay mà nắm chặt hơn. Nhưng vì cảm thấy đây là lần đầu gặp mặt nên Huyền Thanh cũng tém tém lại.
Một lúc sau, Trương Hoàng Nguyên gửi video qua cho Huyền Thanh. Vừa lấy được video rồi cô gửi cho Diệp Chính Thần, rồi chào tạm biệt Trương Hoàng Nguyên.
"Cảm ơn anh nhé. Hôm nào em mời anh ăn cơm."
Huyền Thanh vừa nói vừa chạy đi, Trương Hoàng Nguyên đứng sau mỉm cười, thấy dáng vẻ vội vàng hấp tấp này của Huyền Thanh vô cùng đáng yêu, mong đợi đến lần gặp tiếp theo.
Huyền Thanh về phòng ăn riêng, đến chỗ Lâm Quốc Nghĩa thì thầm mấy câu. Sắc mặt của Lâm Quốc Nghĩa liền lạnh lại, khó chịu không khác gì Huyền Thanh khi mới xem được video trong phòng an ninh. Lâm Quốc Nghĩa khó chịu đứng dậy nói với Nguyễn Trung Thành hoãn lại cuộc hội thảo chiều nay, rồi rời đi.