Sân trường nhộn nhịp sinh viên với giảng viên đi lại, trong lớp học cũng nhộn nhịp hoạt động trong giờ học. Trong phòng hiệu trưởng lại tỏa ra khí lạnh, im ắng đến đáng sợ.
Mẹ Liên Kỳ cắn chặt răng, lớn tiếng.
"Tôi không cần biết, một đứa chỉ biết đánh nhau như nó, hôm nay nhất định phải bị đuổi học."
Lâm Quốc Nghĩa cau mày, khó chịu. Mặt hằm hằm như muốn phang người, Huyền Thanh ngồi cạnh ông vuốt nhẹ tay ông an ủi mới khiến ông xuôi giận vài phần. Lý Thục An không ngồi nhìn được nữa, khó chịu nói lại.
"Cô là cái giống gì mà ở đây đòi đuổi học con gái tôi? Bằng chứng không có, nguyên do cũng không, cô bị dở à?"
Nghe mẹ An vừa lên tiếng đã mắng người, Mỹ Nguyệt giật mình bất ngờ. Không ngờ mẹ An dịu dàng ở nhà cũng có lúc phải mắng người. Cô cười nhẹ, nhìn mẹ Liên Kỳ đang hậm hực, cười cười, rồi rút trong túi xách ra một tập giấy, đặt xuống bàn rồi nói.
"Về chuyện cháu đánh nhau, đây là xác nhận của hiệu trưởng trường cấp 3 mà cháu đã từng học. Trong đó có nguyên nhân đến diễn biến câu chuyện xảy ra và kết quả cuối cùng được hiệu trưởng và người trong cuộc đóng dấu ký tên. Cháu đúng là đánh người, nhưng là vì bọn họ nói những lời khó nghe trước nên cháu mới động tay.
Hơn nữa, cháu cũng đã chịu trách nhiệm về hành vi đánh nhau của mình. Nếu cho cháu làm lại một lần nữa, cháu vẫn sẽ làm như vậy."
Mẹ Liên Kỳ cười khinh bỉ.
"Ha... đánh nhau chính là đánh nhau, đứa con gái hư hỏng như cô thì cần gì phải viện cớ."
Mỹ Nguyệt cười trừ, không hề quan tâm, lôi điện thoại trong túi ra nói.
"Cô à, cháu cũng chẳng cần tin cháu làm gì. Cô nói con gái cô ngoan ngoãn, hay là cô cùng mọi người cùng nghe xem rốt cuộc con gái cô đã ngoan như nào rồi hằng quyết định đuổi học cháu."
Nói xong, Mỹ Nguyệt mở đoạn ghi âm lần trước cô và Liên Kỳ nói chuyện với nhau ở quán cà phê. Từng lời nói của
Liên Kỳ đều được thu âm rõ ràng, không một đoạn ngắt, ai nấy đều ngạc nhiên.
Liên Kỳ vội vàng lắc đầu nguầy nguậy chối cãi.
"Không... không phải đâu..."
Người nhà Liên Kỳ xanh mét mặt, nhìn qua phản ứng của Liên Kỳ thì họ cũng đủ hiểu là cô ta có tật giật mình rồi.
Giờ có chứng cứ đã xác thực, có mà cãi đằng trời. Cả nhà Liên Kỳ lại đột nhiên im lặng lạ thường, không ai nói lấy một lời.
Lâm Thịnh thấy người nhà kia im lặng thì lên tiếng không cho ai thoát.
"Sao vậy? Con gái tôi đưa chứng cứ rồi đấy? Mấy người muốn thế nào? Vẫn muốn đuổi học?"
Mẹ Liên Kỳ liếc mắt nhìn chồng mình, muốn ông ta đứng ra hòa giải. Người đàn ông từ nãy đến giờ chưa nói được tiếng nào, giờ lại ngập ngừng lên tiếng.
"Haha... chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Chuyện của mấy đứa nhỏ, thôi thì đừng làm mọi người xấu mặt mà..."
Còn không đợi bố Liên Kỳ nói xong, Lâm Quốc Nghĩa chen lời.
"Hiểu lầm? Gọi cháu gái tôi một mình đến đây đòi đuổi học, rồi còn định đánh con bé mà còn nói là hiểu lầm? Là ông già này mắt mờ tai lãng rồi hay mấy người điên rồi?"
Một câu của ông cụ khiến đám người im phăng phắc, không ai nói câu gì. Mẹ Liên Kỳ cười cười, nói lời hoà hoãn.
"Haha... chú à, là cháu lúc nãy có hơi nóng vội, không làm rõ sự tình. Mỹ Nguyệt à, cô xin lỗi con, đoạn ghi âm này..."
Lý Thục An lại chen vào lời của mẹ Liên Kỳ.
"Đoạn ghi âm, chúng tôi đã giao cho cảnh sát rồi. Con gái mấy người đợi tiếp nhận điều tra đi là vừa."
Mẹ Liên Kỳ nghe vậy đứng bật dậy hét lên.
"Cái gì? Các người dám đưa đoạn ghi âm cho cảnh sát? Các người có biết bố tôi là ai không..."
Lâm Quốc Nghĩa cười lớn, mặt nghiêm lại, lạnh giọng.
"Ha, ông già tôi lại muốn xem xem, bố cô là ai mà dám động đến cháu gái Lâm Quốc Nghĩa tôi đấy."
Mẹ Liên Kỳ cũng hết khí thế, bực bội giậm chân bước ra ngoài, kéo theo Liên Kỳ mặt đang tái nhợt rời đi. Cả nhà ba người mau mau chóng chóng biến khỏi trường.
Mỹ Nguyệt nhìn một màn được ông nội và bố mẹ bảo vệ thì vui vẻ cười tít cả mắt, ôm lấy cổ ông nội, nũng nịu một hồi rồi quay qua ôm bố Thịnh và mẹ An.
Thầy hiệu trưởng cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tống được đám người phiền phức kia đi. Thầy ngồi xuống uống ngụm nước, trò chuyện cùng Lâm Quốc Nghĩa và Lâm Thịnh.
Ở nhà Liên Kỳ, mẹ Liên Kỳ tức điên lên, đập phá đồ đạc trong nhà, bố cô ta thì chỉ ngồi im trầm lặng không nói gì, mặc cho một người điên loạn một người còn đang quỳ dưới đất, khóc thút thít.
Mẹ Liên Kỳ nhìn thấy con gái mình chỉ biết quỳ đó khóc thì càng bực bội, giơ tay lên tát xuống má cô ta một cái, má cô trở nên đỏ ửng, hăn rõ một vết bàn tay trên đó. Mẹ Liên Kỳ bực bội.
"Mày còn khóc? Còn không phải tại mày sao? Giờ còn dám ở trước mặt tao khóc lóc?
Liên Kỳ cố gắng nín khóc, nhưng chỉ có thể nén lại tiếng nức nở, nước mắt vẫn cứ trào ra ngoài, không ngờ mọi việc lại đi xa như vậy. Trong lòng cũng lại càng không can tâm, hận muốn xé xác Mỹ Nguyệt ra, người đã khiến cô phải thành ra nông nỗi này.
Lúc nãy, cảnh sát đã gửi thư điều tra đến, chẳng mấy nữa, Liên Kỳ sẽ bị đưa đi để tiếp nhận điều tra. Mẹ Liên Kỳ nắm chặt tờ giấy điều tra trong tay, vò nhàu nát, cau mày nghĩ cách để con gái thoát tội, chỉ còn một cách cuối cùng. Bà ta gọi điện cho người nào đó. Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy.
"Có chuyện gì rồi sao?"
Một giọng nói tầm tuổi của lâm Quốc Nghĩa vang lên. Mẹ Liên Kỳ ngập ngừng giải thích chuyện hôm nay một hồi, chờ hồi đáp của người kia. Bên kia nghe xong thì suy nghĩ một lúc rồi mới nói lại.
"Để chuyện này cho tôi."
Mẹ Liên Kỳ cúp điện thoại, khuôn mặt đã dịu hơn lúc nãy rất nhiều, hẳn là đã có cách đối phó với tình huống bây giờ, cười cười nhưng đầy mặt nham hiểm.