Giọng nói mang điệu ghen ty. ngay lập tức khiến đôi tình nhân trung niên kia tách nhau ra. Mẹ An ngại ngùng đấm nhẹ vào ngực bố Thịnh một cái. Bố Thịnh lại yêu chiều cười cười, rồi quay qua Mỹ Nguyệt giả bộ tức giận.
"Con bé này, nói gì thế hả?"
Giọng trách mắng đùa giỡn của bố Thịnh khiến Huyền Thanh tiếp tục nhập vai, tay lau lau khóe mắt như vừa mới khóc xong, thương tâm biết bao.
"Ôi trời ơi, bố tôi giờ không còn thương cô con gái này nữa rồi... Hức, hức..."
Cái điệu diễn này không ra ngoài làm diễn viên đúng là đáng tiếc rồi. Khuôn mặt vừa đáng thương vừa nói với giọng điệu uỷ khuất khiến người nào không biết lại thật sự tưởng điều cô nói là thật.
Lâm Thịnh thấy dáng vẻ nghịch ngợm giả bộ diễn này của con gái tự thẹn không bằng, đành bật cười đầu hàng không diễn tiếp được nữa. Huyền Thanh một bên lại đắc thắng, tay chống nạnh ngẩng cao đầu tự hào vì bản thân mình diễn quá xuất sắc. Đất nước nợ cô một giải thưởng nữ diễn viên giỏi nhất năm rồi.
Việc gói bánh chưng đã hoàn thành. Lý Thục An bảo hai cô con gái cho bánh vào trong chiếc xoong to ngoài sân, bên dưới đã được xếp một đống củi, châm lửa để chuẩn bị nấu. Đêm nay sẽ là đêm ngồi trông nồi bánh chưng như mọi năm của nhà. Đây không chỉ là việc thường niên của nhà họ Lâm mà còn là truyền thống của đất nước, được lưu truyền và duy trì qua rất nhiều thế hệ con cháu.
Cả nhà cùng đi ăn cơm, rồi cùng nhau canh nối bánh chưng ngoài sân.
Ông nội Lâm vì tuổi cao nên không được có mặt trong phần này, chỉ có bốn người còn lại thôi. Lâm Thịnh và Lý Thục An trông đến gần nửa đêm là đã thấy không ổn rồi, hai mí mắt nặng trĩu, không mở ra nổi. Thế là trọng trách trông nồi bánh chưng được giao cho hai cô con gái nhỏ nhất trong nhà.
Cạnh nồi bánh chưng đang toả hương nghi ngút kia, Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh ngồi vừa nói chuyện vừa trông.
Huyền Thanh còn thỉnh thoảng nhìn điện thoại xem tin nhắn rồi ngồi cười một mình. Mỹ Nguyệt thấy vậy thì trêu chọc.
"Anh Hoàng Nguyên nhắn đó hả? Mày mà đi ra ngoài bây giờ tao gọi ông nội dậy đó nha."
Huyền Thanh nghe tới ông nội thì giật mình, chối cãi ngay lập tức.
"Không có đi ra ngoài mà. Chỉ là anh ấy hẹn tao mùng mấy Tết có thể đi chơi được thôi."
Mỹ Nguyệt ồ lên một tiếng dài. Đây gọi là không đánh tự khai nè. Con bé này đúng là không thể giữ bí mật được, của bản thân cũng không ngoại lệ. Sau này vẫn là ít nói cho nó biết thông tin thì hơn.
Huyền Thanh lại quay qua trêu chọc lại.
"Mày thì sao? Diệp Chính Thần không nhắn cho mày hả?"
Mặt Mỹ Nguyệt bỗng dịu lại, không vui cũng không buồn, ánh mắt nhìn chằm chằm đốm lửa đang cháy phập phồng trước mặt, không trả lời câu hỏi của Huyền Thanh. Thấy nét mặt của cô, Huyền Thanh đoán ra tên kia chắc chắn không nhắn gì rồi.
Sao lại có người theo đuổi con gái người ta như vậy chứ?
Mỹ Nguyệt mặt bình thản, cúi đầu xuống đặt lên đầu gối, vòng hai tay ôm lấy chân.
"Anh ấy... chắc là rất bận?"
Đây là đang tự khuyên nhủ bản thân hả? Giờ bạn tôi sao lại đáng thương vậy nè?
Huyền Thanh nhìn Mỹ Nguyệt mà thở dài, nói lảng sang chuyện khác, không để cô nghĩ nhiều về người theo đuổi vô tâm nào đó.
Buổi tối ngồi trông nồi bánh chưng qua đi rất mau. Sáng sớm mới 5 giờ. ông nội Nghĩa đã thức dậy, xuống thay ca cho hai cô cháu gái mình, cho hai đứa về ngủ. Thức trắng cả một đêm, đến lúc này là mắt của cả hai đứa cũng đã nặng trĩu rồi, hai đứa buồn ngủ lắm rồi nhưng vẫn không quên ôm cảm ơn ông nội một cái rồi mới lê lết lên phòng
Hai cô công chúa nhà họ Lâm ngủ một mạch đến quá trưa mới lọ mọ xuống dưới nhà vì cái bụng nhỏ đã réo gọi.
Lý Thục An thấy hai đứa chậm chạp đi xuống thì cười cười, vừa làm gì đó trong bếp với Lâm Thịnh vừa nói.
"Dậy rồi đó hả hai đứa? Qua đây ăn đi cho đỡ đói nào."
Cả hai cùng ngồi xuống bàn ăn, đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn rồi, hai đứa vừa ăn vừa nhìn quanh nhà. Lâm Thịnh và Lý Thục An đang bận rộn chuẩn bị bữa cơm cúng cho tối nay, tối 30 Tết ngày cuối cùng của năm, mỗi nhà đều làm một mâm cơm để dâng lên tố tiên. Ngoài ra, bố mẹ Lâm còn chuẩn bị cả cơm cho buổi tối nay nữa. Nhà của hai bác cũng qua đón giao thừa cùng nên chuẩn bị nhiều đồ ăn để cả nhà đoàn tụ với nhau đêm Giao thừa.
Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh được miễn việc ngày hôm nay vì đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ đêm qua.
Không khí ngày Tết tràn ngập trong căn nhà.
Chiều tối, nhà hai bác lớn đã đến để sum vầy, cùng nhau đón năm mới. Các bác mang rất nhiều quà và bánh tới cho hai đứa cháu gái nhỏ nhất trong nhà, hỏi thăm các thứ, nhộn nhịp mãi mới ngồi xuống ăn cơm.
Sau bữa cơm, mọi người cùng ra phòng khách ngồi xem chương trình Táo quân, vừa xem vừa nói chuyện rộn ràng. Không khí của ngày Tết chính là như vậy, chính là phải vui vẻ và nhiều tiếng cười như thế.
Huyền Thanh ngồi cạnh Mỹ Nguyệt, đang nói chuyện thì thỉnh thoảng lại cầm điện thoại lên nhắn tin với ai đó rồi cười cười. Không cần nói cũng biết, nhất định là crush của cô rồi. Nhìn cái biểu cảm với cái khuôn mặt tươi như hoa kia thì không sai vào đâu được.
Mỹ Nguyệt biết mà không nói, không biết sao cũng vô thức nhìn vào điện thoại mình, không thấy tin nhắn của ai đó, trong lòng lại thấy đượm buồn, rồi ánh mắt lại chuyển sang chỗ khác, đặt điện thoại qua một bên để tâm không đế ý đến nó nữa.
Rất nhanh, đã gần đến nửa đêm, mọi người nhà họ Lâm cùng ra ngoài vườn để chờ đợi pháo hoa đón chào năm mới. Không khí ngoài trời khác trong nhà, có hơi se lạnh. May rằng Mỹ Nguyệt đã chuẩn bị trước mấy cái chăn mỏng đặt ngay trên ghế ngồi, để người lớn choàng lên người cho đỡ lạnh.
Mấy thanh niên thì cùng nhau chụp ảnh, nói chuyện với nhau ở giữa vườn, tạo hình ảnh động cho người lớn xem làm thú vui miễn phí và trực tiếp.
Huyền Thanh kéo Mỹ Nguyệt lại chụp ảnh, nhờ hai ông anh Lâm An Hoài và Tần Chính Minh chụp ảnh hộ. Không biết chụp kiểu gì mà Huyền Thanh cầm điện thoại lướt lướt, bực bội gào lên.
"Lâm An Hoài, Tần Chính Minh, hai người chụp cái gì đây? Người lùn à?"
Tần Chính Minh cãi ngay.
"Đâu? Là em đó."
Anh ngay lập tức ăn một đấm từ Huyền Thanh. Lâm An Hoài đứng cạnh, cố lấy lại tôn nghiêm của một người anh, cố cau mày thể hiện sự tức giận.
"Lâm Huyền Thanh, em dám gọi thẳng tên anh mình thế à?"
Tôn nghiêm còn chưa kịp tồn tại đã bị Huyền Thanh lấy cú đấm của mình làm cái bụp vào ngang eo anh. Tôn nghiêm dập tắt...
Ba anh em lại nháo nhào lên cãi nhau cho bằng được, không ai chịu thua ai. Mỹ Nguyệt đứng một bên vừa can
Huyền Thanh vừa can hai ông anh mình, cái tai muốn điếc đến nơi luôn. Người lớn ngồi phía sau lại được một phen cười hả hê với sự trẻ trâu của anh em nhà này.
Đương nhiên, người thắng cuối cùng vẫn là Huyền Thanh, vì có ông nội chống lưng còn đang ngồi chễm trệ đằng sau, không ông anh nào dám vượt quá giới hạn, khiến con bé không sợ trời cũng chả thèm sợ đất, chứ đừng nói là mấy ông anh nhà mình.