Vì Anh, Thế Giới Tràn Ngập May Mắn

Chương 81: Cây đào lớn thu hút ong bướm.




Mỹ Nguyệt chính thức đánh một giấc thật sâu khi lên máy bay. Các bước đi đều là nhờ sự hỗ trợ từ Diệp Chính Thần, đến chỗ ngồi thì chết máy, ngồi xuống là ngủ luôn. Diệp Chính Thần ngồi cạnh hoàn toàn cẩn thận chăm sóc cô nàng từ việc đắp chăn đến việc để cô tựa đầu vào vai cho thoải mái.
Một màn săn sóc cẩn thận khiến con người ta phải ngưỡng mộ.
Máy bay hạ cánh, Mỹ Nguyệt được làm một giấc ngon lành từ khi lên máy bay đến khi xuống, khiến cô thoải mái và tràn đầy năng lượng, tỉnh táo cùng Huyền Thanh bàn bạc nên làm gì ở thành phố K.
Cả đám còn đang láo nháo trò chuyện thì cách đó không xa, tiếng cãi nhau vang đến, làm ồn ào cả sân bay. Đó là một nhóm khách người nước ngoài, chắc là người của nước Trung Quốc. Họ đang cãi nhau gì đó khi vừa nghe điện thoại vừa khá lớn tiếng, vẻ mặt còn có chút hoang mang, lo lắng.
Mỹ Nguyệt tò mò nhìn qua hóng chuyện, vô tình đụng phải ánh mắt của một chàng trai trong đoàn khách đó.
Anh ta nói gì đó với người trong đoàn mình rồi bước về phía nhóm Mỹ Nguyệt đang đứng.
Diệp Chính Thần thấy vậy thì khẽ cau mày, tiến lên đưa tay chắn trước người của Mỹ Nguyệt, ánh mắt đưa ra tia cảnh cáo đối phương đừng làm gì quá đáng. Mỹ Nguyệt đứng sau sự bảo hộ của anh cũng nấp vào cạnh anh như một thói quen mà lúc trước cô vẫn làm.
Anh chàng kia thấy vậy thì vội xua tay thể hiện mình không hề có ác ý, vội nói bằng tiếng Trung.
"Xin chào, mọi người có ai biết nói tiếng Trung không?"
Thấy cả nhóm Mỹ Nguyệt còn đang nhìn nhau, anh chàng đã định chuyển sang nói bằng tiếng Anh cho mọi người dễ hiểu. Mỹ Nguyệt liền lên tiếng trả lời anh chàng bằng tiếng Trung.
"Xin chào, anh cần giúp gì sao ạ?"
Anh chàng thấy Mỹ Nguyệt nói được trôi chảy tiếng của mình thì vui mừng khôn xiết, giới thiệu bản thân và tình hình mà họ đang gặp phải.
Qua vài câu nói, Mỹ Nguyệt đại khái hiểu được tình huống mà họ gặp phải. Anh chàng tên Đại Thành, cùng bố mẹ và vài người thân đến thành phố K để du lịch trong 6 ngày 5 đêm thông qua một công ty du lịch ở trong nước của họ. Tiền cọc đã chuyển đầy đủ cho họ, mà kết quả là họ vừa mới xuống sân bay thành phố K, gọi điện liên hệ để tìm hướng dẫn viên thì họ lật mặt không nhận khách, chặn luôn cả số điện thoại. Bây giờ, họ không biết phải làm thế nào.
Hiểu được tình hình và nỗi lo của họ, Mỹ Nguyệt nhanh chóng tóm gọn câu chuyện nói với Diệp Chính Thần và
Trương Hoàng Nguyên. Mọi người nghĩ cách giải quyết cho đoàn người của Đại Thành.
Vấn để no rồi cg sẽ đưc giải quyết. Trưng Hoàng Nguyên nhanh chóng liên hệ với công ty lữ hành tại thành phố K mà mình quen biết. Rất nhanh nhân viên của công ty lữ hành đến sân bay và phối hợp với đoàn khách của
Đại Thành, làm thủ tục liên hệ với đại sứ quán của nước Trung Quốc để tiến hành điều tra công ty lữ hành bên nước Trung Quốc đã thực hiện hành vi lừa đảo. Công ty lữ hành cũng tư vấn và tiếp nhận đoàn khách của Đại Thành với kế hoạch mà họ muốn đi ở thành phố K trong 6 ngày 5 đêm.
Cuộc thỏa thuận rất thuận lợi và nhanh chóng, hợp đồng du lịch giữa hai bên được ký thành công. Công ty lữ hành thành phố K chuẩn bị xe đưa đoàn khách về khách sạn nghỉ ngơi.

Trước khi đi, Đại Thành cười tươi rói cảm ơn nhóm người của Mỹ Nguyệt. Cô cũng cười nói không có gì nhưng vẫn bị anh chàng cố nhét vào tay những món quà nhỏ mà họ mang theo.
Lôi lôi kéo kéo mãi, Mỹ Nguyệt vẫn là phải nhận lấy đống quà từ Đại Thành và người thân của anh.
Huyền Thanh nhìn thấy Diệp Chính Thần đứng một bên mặt đen lại, khó chịu người nào đó đang níu kéo Mỹ Nguyệt thì cố ý chậc chậc mấy tiếng than rằng.
"Ây nha, đúng là nạn đào hoa không thể tránh mà."
Diệp Chính Thần nghe vậy liếc qua Huyền Thanh một cái, không để ý tới cô mà chăm chăm nhìn Mỹ Nguyệt đang cười cười nói nói với người đàn ông kia. Anh tiến lại gần.
Nhìn thấy Diệp Chính Thần đang tiến lại, Đại Thành hiểu được tại sao mình lại bị anh ta liếc suốt nãy giờ, cười cười cố tình không để ý đến anh, nói với Mỹ Nguyệt bằng tiếng Trung.
"Anh trai kia nhìn tôi như muốn băm tôi ra vậy. Bạn trai của cô được đó nha."
Mỹ Nguyệt đỏ mặt tía tai, không kịp từ chối thì Đại Thành đã chạy lẹ đi nếu không sợ là mình sẽ thật sự bị xiên luôn. Cũng không biết là Diệp Chính Thần có nghe thấy không, cô nhanh nhanh chóng chóng quay lại nói sang chuyện khác.
"Mọi người, mau mau đi lấy vali thôi."
Vừa quay người đi, Diệp Chính Thần đi ngay đằng sau Mỹ Nguyệt, không nói gì, Huyền Thanh với Trương Hoàng Nguyên vì không biết tiếng Trung nên không biết Đại Thành nói gì. Mỹ Nguyệt đinh ninh rằng không bị ai nghe thấy cái câu bạn trai kia, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Diệp Chính Thần đi đằng sau nhìn thấy một cảnh chột dạ của cô thì mỉm cười, tiến lại sát cạnh cô, cúi đầu xuống cạnh tai cô nói nhỏ.
"Thật ra anh cũng biết tiếng Trung đó."
Mỹ Nguyệt quay lại, không tin vào cái tin tức cô vừa nghe, nó như một cú sét đánh ngang tai mà ông trời giáng xuống. Quá mất mặt, thật sự quá mất mặt rồi. Không ấy khỏi đi du xuân nữa, đi về nhà luôn cho rồi.
Cô đứng im tại chỗ ôm mặt, không dám di chuyển lên nửa bước. Thấy cô bé nhà mình ngại đến mức không muốn đi nữa, anh bật cười, tiến lại xoa đầu cô lôi đi, không muốn cũng phải đi, nghe cũng đã nghe rồi, xấu hổ thì tác dụng gì nữa.
Tự thôi miên bản thân tất cả đều là phù du, đi chơi mới là chân ái, Mỹ Nguyệt nhanh chóng lấy lại niềm vui của mình khi đến với khách sạn. View ở đây phải nói là đỉnh cao luôn. Không gian vườn rộng, với những cây xanh bóng mát, hoàng hôn xuống chắc chắn sẽ đẹp lắm.
Cả nhóm đi vào check - in xong thì quyết định đi ăn cơm trước, vì sự việc bất ngờ ở sân bay mà giờ đói meo cả bụng rồi.
Ăn no nê xong, cả đám nhanh chân lấy thẻ phòng, Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh ở tầng 5, Diệp Chính Thần và

Trương Hoàng Nguyên ở tầng 4. Mỗi người nhận lấy thẻ phòng của mình rồi về phòng thay quần áo, hẹn gặp ở thang máy tầng 1 của khách sạn rồi cùng đi chơi quanh khách sạn trước.
Khoảng 15 phút sau, hai anh chàng đã đứng đợi dưới tầng 1 rồi. Hai cô nàng bây giờ mới bắt đầu đi xuống. Cửa thang máy tầng 1 vừa mới mở ra, Mỹ Nguyệt đ nhn thấy Diệp Chính Thần cao ráo đứng ngay gần đó. Anh mặc một chiếc áo phông trắng không thường thấy, quần đen, dáng người thẳng tắp như thân tre. Trương Hoàng Nguyên đứng cạnh anh cũng lên một bộ đen từ trên xuống dưới, nhìn có vẻ khá trầm tĩnh. Ai đi qua cũng phải nhìn một cái, đặc biệt là những cô gái thật sự rất thu hút ánh nhìn từ phái nữ. Đúng là một cây hoa đào lớn.
Cả hai cô nàng bước ra thang máy cũng thu hút không kém ánh nhìn người qua lại. Huyền Thanh mặc một chiếc váy xanh nước biển tay ngắn, dài qua đầu gối một chút, bện tóc để lệch qua một bên. Mỹ Nguyệt mặc một chiếc váy hai dây trắng dài đến mắt cá chân, khoác thêm một cái áo khoác voan mỏng bên ngoài, mái tóc dài thả suông sau lưng. Cả hai cùng nhìn thấy hai cây đào lớn kia đang thu hút ong bướm, trong lòng loé lên tia tức giận. Đột nhiên không muốn cùng hai người kia đi chơi nữa.
Bỗng Huyền Thanh để ý, nhìn Mỹ Nguyệt, rồi lại nhìn qua Diệp Chính Thần, lên án.
"Hai người có phải thương lượng trước rồi không?"
Mỹ Nguyệt nhìn theo ánh mắt của Huyền Thanh mới nhận ra ý của cô đang chỉ cái gì. Cô và Diệp Chính Thần lại tình cờ mặc đồ cùng một màu trắng tinh. Nhìn giống như...
Ý nghĩ còn chưa kịp hình thành trong đầu Mỹ Nguyệt, Huyền Thanh đã đẩy tay cô trêu chọc.
"Đồ đôi hả?"
Cái mặt cười hóng chuyện kia khiến Mỹ Nguyệt thẹn quá hóa giận, phản bác lại ngay lập tức.
"Không có. Không phải."
Huyền Thanh liếc mắt gật gật đầu biểu hiện tin tưởng cô, mà trong lòng đã cho rằng sắp có biến rồi. Mỹ Nguyệt biết thừa cái tính hóng hớt của Huyền Thanh, nheo mắt doạ nạt.
"Còn dám nói nữa, tiền tiêu vặt mấy ngày nay mày đừng hòng có nữa."
Huyền Thanh nghe tới tiền tiêu vặt có khả năng biến mất thì dán vào Mỹ Nguyệt.
"A, đừng mà..."
Mỹ Nguyệt giả bộ không quan tâm cứ thế đi ra ngoài, Huyền Thanh lẽo đẽo bên cạnh nài nỉ không thôi.
Hai người có để quên gì không vậy?
"......."
Diệp Chính Thần và Trương Hoàng Nguyên hoàn toàn bị bỏ lơ đằng sau, bị coi như không khí và cứ thế bị lướt qua. Hai người bất lực nhìn nhau, chỉ đành cười thở dài, đi theo hai cô nàng. Cũng không biết là do cố ý hay vô tình nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.