Lúc đầu, xung quanh là một bức màn đen khổng lồ. Sau đó, xuất hiện một tia sáng.
Ánh sáng trắng, trong trẻo, tựa như sinh vật phù du lấp lánh dưới đáy đại dương sâu thẳm.
Những điểm sáng huỳnh quang từ từ tụ lại, dần hình thành một vòng sáng, xoay chậm rãi. Đổng Thiên Tâm ngơ ngác nhìn, rồi chợt nhận ra đó là một trận pháp ánh sáng.
Cô nhận ra mình đang nằm trên một trận pháp ánh sáng. Rìa của trận pháp phát ra ánh sáng dịu dàng, lan tỏa như bụi huỳnh quang, rồi trôi về cùng một hướng.
Ở điểm cuối của những tia sáng, Mang Trú mặc áo trắng, tóc đen, đứng giữa không gian vô tận. Cả người anh phát sáng, trông như một vị thần đẹp đẽ.
Đổng Thiên Tâm ngơ ngẩn một thoáng. Cô nhanh chóng hoàn hồn, bật dậy. Trận pháp ánh sáng dường như cảm nhận được động tác của cô, bèn chuyển động theo, bao quanh cô khi cô chạy về phía Mang Trú. Khi đến gần anh, trận pháp tan biến.
“Đây là…” Đổng Thiên Tâm nhìn quanh, đoán: “Thế giới của mạng lưới internet sao?”
“Là thế giới 2D.”* Mang Trú trả lời.
*từ gốc là nhị thứ nguyên. "nhị thứ nguyên" chính là "2D" (hai chiều). Trong không gian hai chiều, mọi vật thể được biểu diễn bằng hai trục: trục x (chiều ngang) và trục y (chiều dọc). Các hình ảnh, bản vẽ, và đồ họa 2D thường được sử dụng trong các lĩnh vực như thiết kế đồ họa, hoạt hình, và trò chơi điện tử.
Đổng Thiên Tâm ngạc nhiên: “Anh thậm chí còn biết khái niệm 2D cơ à?”
Mang Trú bình thản: “Ta đâu có ngu. Ta có điện thoại, cũng biết lên mạng.”
“Ồ, tuyệt thật đấy!”
“Đừng dùng giọng nũng nịu với ta.”
“Không ngờ anh còn biết cả giọng nũng nịu, giỏi quá đê~”
“…”
Mang Trú quay đầu, không thèm đáp lại nữa, dáng vẻ giống hệt khi anh còn là mèo và đang giận dỗi.
Đổng Thiên Tâm cố nín cười, hắng giọng: “Vậy giờ làm gì đây?”
“Chờ.”
“Chờ cái gì?”
Mang Trú dùng ánh mắt ra hiệu về phía xa trong bóng tối.
Rất nhanh sau đó, Đổng Thiên Tâm nghe thấy một âm thanh tách, tách, tách, giống tiếng gõ bàn phím. Âm thanh mỗi lúc một gần, cũng giống như tiếng bước chân.
Một người xuất hiện từ trong bóng tối, đi đến trước mặt họ.
Đó là một thanh niên, vóc dáng không cao, hơi gầy, mặc bộ vest xanh đậm. Bộ vest không vừa vặn, tay áo dài phủ gần hết bàn tay. Anh ta mặc sơ mi trắng đã ngả vàng, thắt cà vạt đỏ chói, đi giày da đen với đế mòn vẹt.
Tuy mặc bộ đồ công sở chuẩn mực, nhưng tóc anh ta lại màu xanh lam. Mái tóc che gần hết trán, và khuôn mặt… không phải mặt người. Đó chỉ là một chiếc mặt nạ trắng, không họa tiết, không điểm xuyết màu sắc. Hai lỗ đen ở vị trí mắt, không thấy tròng mắt, không có miệng, không có mũi. Trông như một sản phẩm chưa hoàn thiện.
“Chào hai người.” Chàng trai tóc xanh lam vẫy tay: “Chào mừng đến với thế giới của tôi.”
“Anh là ai? Kéo chúng tôi vào đây để làm gì?” Đổng Thiên Tâm khó chịu hỏi.
“Xin lỗi.” chàng trai tóc xanh lam có vẻ ngượng ngùng, kéo chỉnh áo vest: “tôi chỉ muốn nhờ hai người một việc tôi.”
Mang Trú lạnh lùng: “Nói ngắn gọn.”
Chàng trai tóc xanh lam nghẹn lại: “Tôi… tôi đánh mất một thứ. Hai người có thể giúp tôi tìm lại không?”
Không rõ có phải là ảo giác hay không, nhưng Đổng Thiên Tâm cảm thấy trên chiếc mặt nạ trắng dường như có chút biểu cảm cầu khẩn.
“Anh làm mất thứ gì?” Đổng Thiên Tâm hỏi.
“Thứ này rất quan trọng…” Chàng trai tóc xanh cúi đầu. Đổng Thiên Tâm để ý rằng tóc trên đỉnh đầu anh ta được rẽ ngôi rất ngay ngắn, dày đặc bất thường, và ánh tóc cũng kỳ lạ... là tóc giả.
“Tôi quên mất đã làm rơi nó ở đâu rồi. Làm ơn… làm ơn nhất định phải giúp tôi tìm lại…”
Giọng của chàng trai tóc xanh ngày càng nhỏ, bóng tối dày đặc nuốt chửng lấy anh ta.
Vô số điểm sáng lần lượt hiện lên, phân bố ngẫu nhiên, lúc sáng lúc tối. Dần dần, màu sắc của ánh sáng trở nên phong phú hơn, đan xen thành từng lớp, với những sắc xanh thẳm, đỏ rực, hồng dịu, tím mộng mơ, tất cả hòa quyện xoay tròn, tạo thành những đám mây đầy màu sắc. Mây có chỗ nhẹ bẫng bồng bềnh, có chỗ tựa hoa tựa sương, có chỗ kéo dài hàng ngàn dặm, tựa như đang đứng giữa vũ trụ bao la, đẹp đến nghẹt thở.
Đổng Thiên Tâm sững sờ, vài giây sau bất chợt tỉnh lại, lòng thầm nhủ: Không ổn rồi. Càng đẹp thì càng nguy hiểm. Cô vội nắm tay áo Mang Trú kéo nhẹ.
Mang Trú trầm ngâm, bất chợt giật mình, một tay kết ấn: “Nguyên thủy thừa thiên, không hậu tái vật. Hộ!”
Một trận pháp bảo vệ chói sáng bừng lên, bao phủ lấy hai người ở giữa trung tâm.
Một luồng ánh sáng đỏ rực lao thẳng vào trận pháp bảo vệ, phịch! Ánh sáng vỡ tung, các mảnh sáng bay tứ tung, trận pháp hơi rung chuyển.
Mang Trú lao vút ra ngoài, chân đạp lên vòng sáng, liên tiếp bổ ba chưởng. Một loạt âm thanh “xoảng xoảng” vang lên. Ánh sáng đỏ vỡ vụn như kẹo đường rơi đầy đất, nhảy vài cái rồi vụt một cái, tụ lại thành một thanh kiếm dài mảnh màu đỏ, lao thẳng về phía Mang Trú.
Mang Trú vặn eo xoay người, vừa vặn tránh được mũi kiếm, đồng thời xoay chân trái như lưỡi dao, đá mạnh. Rắc! Thanh kiếm đỏ vỡ tan, nhưng lập tức tụ lại, lần này biến thành hàng chục con dao bay sắc bén, bắn ra bốn phía.
Đổng Thiên Tâm hít sâu một hơi, trơ mắt nhìn đám dao bay lướt qua sát tóc mai, cổ, vai áo của Mang Trú. Máu bắn ra thành từng đường mảnh, không rõ anh bị thương ở đâu.
Mang Trú ánh mắt sắc lạnh, vừa nhanh chóng tránh né, vừa kết ấn bằng hai tay, miệng lẩm nhẩm đọc chú. Những vòng sáng quay cuồng xuất hiện, mỗi vòng to cỡ miệng bát, chui vào trận dao bay từ những góc hiểm, nghiền nát tất cả thành mảnh vụn.
Ánh sáng đỏ tản ra, tụ lại, rồi hóa thành hàng trăm chiếc phi tiêu sắc nhọn, dày đặc ở các độ cao thấp khác nhau, vây kín Mang Trú.
Tim Đổng Thiên Tâm như thót lên tận cổ. Cô hét lớn: “Đừng cố đấu nữa, không thắng được thì rút đi... Ôi chao?!”
Lời còn chưa dứt, Mang Trú đã nhanh như chớp chui lại vào trận pháp bảo vệ, buột miệng chửi: “Ông nội nó!”
Đổng Thiên Tâm: “…”
Tên này rốt cuộc học được thứ gì trên mạng vậy?!
“Những ánh sáng đỏ này là một trận pháp.” Mang Trú nói: “Trừ khi tìm ra trận nhãn, nếu không thì không thể phá giải.”
Đổng Thiên Tâm ngẩn người: “Anh nghĩ đây là phim tiên hiệp à?”
Chưa nói dứt câu, hàng trăm chiếc phi tiêu đã lao tới trận pháp bảo vệ, từng đốm sáng vỡ tung, bắn ra như pháo hoa. Mang Trú lại bổ sung thêm một lớp trận pháp.
“Trận này khá rắc rối, ta giải không được.” Anh nhìn sang Đổng Thiên Tâm: “Cô thử xem.”
Đổng Thiên Tâm bật cười khan: “Tôi còn không biết là gì nữa đây này!”
“Ta từng thấy trên điện thoại, có một nhân loại giáo sư từng dạy cách phá giải trận này. Hơn nữa, vị giáo sư đó nói rằng đây là…” Mang Trú hồi tưởng: “Một bài cho điểm miễn phí.”
Đổng Thiên Tâm: “…”
“Khoan đã, ý anh là...”
Mang Trú nhanh chóng kết ấn: “Nhìn cho kỹ!” Những vòng sáng lại lao ra đối kháng với trận phi tiêu. Ánh sáng vỡ vụn, rối loạn chói mắt. Đổng Thiên Tâm căng mắt nhìn, và đúng lúc đó, cô thấy một hình dạng thoáng hiện khi ánh sáng đỏ vỡ tan... một dòng phương trình: [2X+3=11]
“Phương trình bậc nhất một ẩn ư?!” Đổng Thiên Tâm hét lên.
Các con số xoay vòng, tổ hợp lại thành một con dao chặt thịt khổng lồ, bổ thẳng xuống. Lớp trận pháp bảo vệ bên ngoài tan vỡ, Mang Trú vội bổ sung thêm. Lớp trận bên trong chỉ vừa đủ ngăn lại, con dao mắc kẹt, phát ra những âm thanh rợn người.
Mang Trú hô: “Trận nhãn là gì? Mau nói!”
“Khoan đã! Chờ đã!” Đổng Thiên Tâm cuống quýt vẽ nguệch ngoạc lên lòng bàn tay:
“Phải viết Giải, không đúng, chuyển số qua! 11 trừ 3 bằng 8, 8 chia 2 bằng 4. Là 4!”
Mắt Mang Trú sáng quắc. Anh nhanh chóng kết ấn, phóng ra một vòng sáng nhỏ, luồn qua khe trận pháp, đánh thẳng vào chuôi dao.
Con dao khổng lồ sụp đổ, ánh sáng đỏ tan biến, hoàn toàn biến mất.
Đổng Thiên Tâm thả lỏng chân, ngồi phịch xuống, chắp tay: “Cảm ơn giáo dục nghĩa vụ chín năm!”
“Đợt thứ hai tới rồi!” Mang Trú hét lên.
Một đám mây màu tím nhạt uyển chuyển bay đến, lượn lờ quanh quẩn, rồi biến thành hơn chục chiếc cung tên. Trong chớp mắt, mũi tên mang theo sát khí đáng sợ xé gió lao xuống.
Mang Trú lần này có kinh nghiệm, vừa củng cố hai lớp trận pháp bảo vệ, vừa ném vòng sáng ra tấn công. Đổng Thiên Tâm mở to mắt, vén mí mắt nhìn kỹ. Ngay khoảnh khắc ánh sáng tím bị phá vỡ, một chuỗi các con số và ký hiệu toán học hiện lên, tổ hợp thành một phương trình mới: hàm(f(x)=∫1x1t2+1dt)tạix=2; hàm(f(x) = \int_{1}^{x} \frac{1}{t^2 + 1} dt) tại x = 2
Đổng Thiên Tâm há hốc mồm.
Mang Trú hét: “Nhanh tính trận nhãn đi!”
“Là vi phân tích phân!” Đổng Thiên Tâm vò đầu bứt tai: “Tôi không biết làm!”
Chân Mang Trú trượt một cái, lớp trận bảo vệ ngoài cùng vỡ nát. Ánh sáng tím tụ lại thành một vũ khí mới... một cây chùy gai khổng lồ, những mũi gai trên đó phát ra âm thanh xào xạc xào xạc, nghe như đang cười nhạo cô vậy.
Mang Trú gằn giọng: “Người trên điện thoại từng bảo, đây là bài cơ bản!”
Đổng Thiên Tâm muốn khóc: “Tôi tốt nghiệp nhiều năm nên, quên sạch cả rồi!”
Cây chùy gai nện mạnh xuống, ầm! Lớp trận pháp thứ hai cũng vỡ tan. Máu rỉ ra nơi khóe miệng Mang Trú. Anh phóng ra sáu vòng sáng nghiền nát cây chùy, nhưng những điểm sáng tím vẫn tiếp tục cười khúc khích, lại bắt đầu tụ hợp.
Đổng Thiên Tâm không chần chừ, túm lấy Mang Trú kéo đi, điều khiển gió chạy trốn. Trận pháp bảo vệ phía sau kéo theo một vệt sáng dài, ánh sáng tím đuổi sát, vừa đuổi vừa biến đổi hình dạng... lúc thì thành dao, lúc thì thành kiếm, dường như vẫn đang phân vân không biết chọn vũ khí nào.
Đổng Thiên Tâm hét lên: “Đám ánh sáng này không phải thành tinh cả rồi chứ?!”
“Chúng là mảnh vỡ của nguyện lực, có ý thức độc lập cũng chẳng lạ gì.” Mang Trú lau máu nơi khóe miệng, sắc mặt tái nhợt đáng sợ.
Một mũi tên sượt qua trận pháp bảo vệ, rơi lại vài mảnh sáng. Đổng Thiên Tâm quay đầu nhìn, ánh sáng tím đã hóa thành một cây nỏ khổng lồ. Cô nghiến răng, lái gió uốn lượn ba đường cong hình chữ S, tạm thời cắt đuôi cây nỏ, tranh thủ một chút thời gian.
“Cứ thế này thì không ổn, phải nghĩ cách quay về thế giới ba chiều trước đã.” Đổng Thiên Tâm nói.
“Tìm không ra lối ra.” Mang Trú quan sát không gian xung quanh, trầm giọng: “Nơi này đầy rẫy trận pháp. Nếu liều lĩnh xông bừa, hậu quả vô cùng khó lường...” Anh đột nhiên sáng mắt, chỉ tay về phía bên trái bên dưới: “Kia!”
Anh chỉ vào một khoảng không gian tĩnh lặng. Các đám mây dường như cố tình né tránh khu vực đó. Trong bóng tối, một người đang đứng đó.
Đổng Thiên Tâm mừng rỡ, lao thẳng xuống trước mặt người kia.
Người đó dường như bị dọa giật mình, lùi lại hai bước. Anh mặc áo sơ mi đen, túi áo cài một cây bút máy, quần jeans, dép xỏ ngón, đeo kính gọng đen với tròng kính dày như đáy chai bia. Trên đỉnh đầu, vài cọng tóc dựng đứng đầy phóng khoáng.
Mang Trú nói: “Tôi nhớ người này, học trò của Giáo sư Lâm, giỏi tính toán, họ Tả...”
Đổng Thiên Tâm ngắt lời: “Tả Bách!”
Tả Bách đẩy gọng kính, ánh sáng phản chiếu từ tròng kính quét qua Đổng Thiên Tâm và Mang Trú, rồi hỏi: “Người phàm mà bay được sao? À, trong không gian này thì cũng chẳng lạ. Các người là ai?”
Tiếng vù vù của cây nỏ khổng lồ lại đuổi tới. Đổng Thiên Tâm không kịp giải thích, tóm lấy khuỷu tay Tả Bách kéo vào trận pháp bảo vệ. Ba người như cào cào trong cơn gió lớn, lao nhanh như chớp.
Đổng Thiên Tâm hét: “Mang Trú, Tả Bách là giáo sư toán, chắc chắn giải được!”
“Tốt lắm!” Mang Trú gật đầu: “Trở lại nào!”
Đổng Thiên Tâm lập tức quay đầu, lao thẳng về phía cây nỏ và cơn mưa tên. Mang Trú ném ra một loạt vòng sáng nghiền nát mũi tên. Những mảnh vụn ánh sáng rít gào lao tới, Đổng Thiên Tâm điều khiển gió lượn lách né tránh. Tả Bách giữ chặt gọng kính, vẻ mặt bình tĩnh đến lạ lùng.
Trong cơn loạn sáng, một chuỗi công thức vi phân lóe lên rồi tan biến.
Mang Trú hét: “Trận nhãn!”
Đổng Thiên Tâm gào lên: “Tả Bách, thấy rõ chưa?! Đáp án là gì?!”
Tả Bách lập tức hiểu ý hai người, ánh sáng phản chiếu trên tròng kính lóe lên, anh lẩm bẩm một chuỗi ký hiệu phức tạp nghe không hiểu nổi.
Đổng Thiên Tâm: “…”
Mang Trú: “…”
Tuyệt vời, hai tên mù toán không hiểu nổi một dấu chấm câu.
Tả Bách bĩu môi, rút bút máy ra, viết đáp án lên lòng bàn tay, giơ ra cho họ xem. Đổng Thiên Tâm nhìn đáp án, hai mắt tối sầm, với trình độ toán học của cô thì có nhìn cũng vô ích.
Mang Trú liếc qua, mắt sáng rực: “Thì ra là vậy!”
Anh nhảy khỏi trận pháp bảo vệ, thân hình như gió lướt qua những ánh sáng tím, liên tục tung chưởng mạnh mẽ. Những nơi anh đi qua, ánh sáng lóe lên rực rỡ như những tia chớp vàng, đẹp đến choáng ngợp.
Đổng Thiên Tâm và Tả Bách trố mắt nhìn. Không lâu sau, ánh sáng tím biến mất, đám mây biến hóa không ngừng cũng mờ nhạt dần. Cả không gian lại trở về với sự tĩnh lặng chết chóc của bóng tối.
Đổng Thiên Tâm: “Anh ta thực sự hiểu được đáp án của vi tích phân? Chẳng lẽ là thiên tài sao?”
Tả Bách: “Tốc độ và sức mạnh của anh ta vượt xa mọi sinh vật mà chúng ta biết đến. Anh ta thuộc… giống loài gì vậy?”
Mang Trú bước trên vòng sáng cuối cùng trở lại, Đổng Thiên Tâm giơ ngón tay cái: “Đỉnh chóp!”
“Chỉ là chút oán khí tầm thường thôi.” Mang Trú đáp, ánh mắt nhìn sâu vào màn đen vô tận, đôi mày nhíu chặt.
Đổng Thiên Tâm quay sang nhìn Tả Bách: “Anh đúng là kỳ lạ.”
Tả Bách đẩy gọng kính: “Các người mới là kỳ lạ.”
“Người bình thường vào một nơi quái dị thế này chắc chắn sẽ hoảng sợ. Nhưng anh trông lại rất bình tĩnh.” Đổng Thiên Tâm nheo mắt, nghi ngờ: “Trừ khi... anh đã biết nơi này là gì từ trước.”
“Đây có lẽ là thế giới trò chơi trong không gian hai chiều.” Đôi mắt Tả Bách sau lớp kính lấp lánh ánh sáng: “Tôi nghĩ, đây có thể là thế giới của anh ấy.”
Khi nhắc đến “anh ấy” giọng điệu của Tả Bách rất đặc biệt, thoáng một chút hoài niệm.
“Anh quen người tóc xanh đó sao?” Đổng Thiên Tâm hỏi.
“Quen…” Tả Bách khựng lại, rồi lắc đầu: “Cũng không quen.”
Đổng Thiên Tâm cố kìm nén ý muốn lườm anh ta: “Thưa giáo sư, trong tình huống này, nói tiếng người có được không?”
Đột nhiên, trong bóng tối vang lên một giai điệu. Âm nhạc trầm thấp, u ám, kết hợp với những hiệu ứng âm thanh rùng rợn và nhịp trống đầy uy lực, khiến người nghe lạnh cả sống lưng.
Phản ứng đầu tiên của Đổng Thiên Tâm là túm chặt tay áo Mang Trú: “Có phải sắp biến, biến, biến… thành nhà ma không?”
Tả Bách: “Đây là BGM báo hiệu trùm cuối sắp xuất hiện.”
Mang Trú nheo mắt: “Có mùi tà khí.”
Tiểu kịch trường:
Cùng lúc đó, tại thế giới ba chiều, Lữ Ngọ xoay quanh như kiến bò trên chảo nóng. Anh gọi điện cho tất cả các trưởng lão họ Lữ, dù là quen hay không quen:
“Tam trưởng lão! Là tôi đây! Điện hạ Mang Trú bị hút vào máy tính rồi! Hả? Không phải nghiện game, cũng không phải chơi game, càng không phải xem video ngắn! Chỉ là vút một cái, bị hút vào! Này này này, đừng cúp máy!”
“Thất trưởng lão! Chuyện lớn rồi! Điện hạ Mang Trú và Đổng Thiên Tâm bị nguyện lực kéo vào thế giới mạng! Tôi rất tỉnh táo, không phải bị đau bụng, cũng không bị đá vào đầu! Tôi thấy tận mắt! Gì cơ? Ông vừa xuống máy bay, đang ở Mỹ, tín hiệu không tốt... Alo? Alo alo! Chết tiệt!”
“Thập bát trưởng lão! Nếu ông dám cúp máy, tôi sẽ đến nhà ông ăn chực! Không phải chuyện mạng mẽo gì cả, mà là vấn đề nguyện lực! Giờ không phải lúc làm văn vẻ! Ông nói gì mà ‘tổ tông tự có phúc tổ tông’? Alo! Ông nội nhà ông chứ!”
Lữ Ngọ giận tím mặt, cúp máy cái rụp. Anh xoay quanh chiếc máy tính vài vòng, xắn tay áo, nhấc ngược laptop lên, bốp bốp bốp đập loạn xạ: “Tôi không tin! Đập cũng phải đập các người ra cho bằng được!”