Vì Một Trăm Triệu, Nuôi Một Con Rồng

Chương 18: Thế giới hai chiều mới






Mọi ánh mắt đổ dồn về phía chiếc TV. Trên màn hình, tuyết trắng ngày càng dày đặc, rồi tụ lại, xoáy tròn, méo mó, và cuối cùng hóa thành hình dáng một người.

Mái tóc giả xanh lam, mặt nạ giấy trắng, trang phục làm việc xanh đậm...Đó là Cát Dương Chỉ Chỉ!

Đổng Thiên Tâm giật mình: “Chuyện quái gì đang xảy ra thế?! Nguyện lực lẽ ra phải tan biến sau khi hoàn thành tâm nguyện, tại sao lại xuất hiện nữa?!”

Tả Bách bật dậy, làm đổ chiếc ghế phía sau. Mang Trú nhoáng lên một cái, đã đứng chắn trước mặt Đổng Thiên Tâm, đầu ngón tay ánh lên tia sáng mờ.

Quản lý và ông Triệu bên ngoài cũng sững sờ, trưởng đồn Trương thì gào lên: “Cái gì đây? Trò đùa quái quỷ à? Ai làm chuyện này?!”

Tiểu Vương chỉ vào màn hình, thét lên: “Lại...lại nữa rồi!”

Lữ Ngọ kỳ lạ nhất, anh ta lấy từ túi ra một gói hoa vàng phơi khô.

Trên TV, Cát Dương Chỉ Chỉ bắt đầu nói: [Ba, mẹ, con xin lỗi.]

Mẹ Dương hét lên thảm thiết, lao đến gần màn hình: “Đây là giọng của con tôi! Nó còn sống! Nó còn sống!”

Cha Dương vấp ngã vì cái ghế, nhưng lại lồm cồm bò dậy: “Con tôi chưa chết! Con tôi vẫn nói chuyện được kìa!”

Cát Dương Chỉ Chỉ thở dài: [Con ở thế giới kia đã không còn nữa. Nhưng ở thế giới này, con vẫn sống. Ba mẹ, sống ở thế giới kia thật quá đau khổ, hai người có muốn qua đây sống cùng con không?]

Mẹ Dương và cha Dương gần như quỵ xuống tường, nức nở: “Được! Được! Chúng ta đi! Con đã đi, chúng ta cũng không sống nổi nữa, bất kể đi đâu, chúng ta cũng sẽ theo con!”

[Vậy thì đi cùng nhau thôi.]

Cát Dương Chỉ Chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, vài sợi dây mạng đen xấu xí từ màn hình lao ra, quấn lấy cha mẹ Dương.

Trong tích tắc, Mang Trú tung ra một luồng sáng chói lóa, cắt đứt dây mạng. Tay phải anh ta nhanh chóng kết ấn, miệng lẩm bẩm: “Thượng đức tải vật, trung hòa tương ứng, Càn...đoạn!”

Một trận pháp rực rỡ từ trên trời giáng xuống, bao phủ tất cả mọi người. Gần như đồng thời, Lữ Ngọ tung ra nắm hoa vàng khô trong tay, những bông hoa khô cằn biến thành tươi mới ngay lập tức. Các cánh hoa vàng mềm mại kết thành từng cái kèn nhỏ, thổi lên giai điệu ru ngủ chói tai: “Ngủ đi~ ngủ đi~”

Đổng Thiên Tâm không tự chủ ngáp một cái, rồi giật mình, nhanh chóng véo mình một cái. Quay đầu nhìn, anh ta thấy mọi người trong trận pháp đều đã ngủ say, chỉ còn Mang Trú, Lữ Ngọ, và Tả Bách vẫn tỉnh. Tả Bách dùng một chiếc bút đâm vào mu bàn tay để giữ tỉnh táo.

Trên màn hình, Cát Dương Chỉ Chỉ vừa lùi vào màn hình vừa nói: [Tôi sẽ chờ các người ở thế giới này.]

“Yên tâm mà đi đi!” Lữ Ngọ lại tung thêm một nắm hoa vàng: “Bên này để tôi dọn dẹp, đảm bảo họ tỉnh lại sẽ chẳng nhớ gì.”

Mang Trú triệu hồi trận pháp, bao lấy đầu Đổng Thiên Tâm: “Lần này, đừng làm bậy!”

Đổng Thiên Tâm nhe răng cười: “Không thành vấn đề!”

Tả Bách nói ngắn gọn: “Đi thôi.”

Ba người bước lên phía trước, màn hình TV phun ra từng đám sương đen lớn, bao lấy cả ba và hút họ vào trong.

*

Lần thứ hai bước vào thế giới hai chiều, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn.

Trong không gian vô tận, các dây mạng đen xoắn xuýt với nhau, tạo thành những mê cung khổng lồ lơ lửng giữa không trung. Bề mặt dây mạng được phủ một lớp màng sáng trơn tru và nhớp nháp, qua đó có thể thấy các dòng mã xanh lam đang chảy bên trong. Thoạt nhìn, những thứ này giống tổ của các loài động vật chân đốt, khiến người ta không khỏi thấy ghê tởm.

Cát Dương Chỉ Chỉ đứng dưới mê cung lớn nhất, hai tay khoanh sau lưng, ngẩng đầu lên. Nghe thấy tiếng bước chân ba người, mặt nạ giấy trên mặt anh ta lóe sáng, dần biến thành một gương mặt cười.

“Chào mừng đến với thế giới của tôi.”

Từ lời thoại, màu tóc giả, hình dạng mặt nạ, đến trang phục và giọng nói, tất cả đều giống hệt trước đó. Nhưng Đổng Thiên Tâm vẫn cảm thấy kỳ lạ, như có điều gì không đúng. Một từ duy nhất bật lên trong đầu cô: “Khó ưa!”

“Người bạn thân mến của tôi, cảm ơn cậu.” Cát Dương Chỉ Chỉ dang tay đi về phía Tả Bách, tỏ ý muốn ôm lấy anh: “Cảm ơn anh đã giúp tôi hoàn thành tâm nguyện.”

Tả Bách không chút cảm xúc, buông một câu: “Vui lòng giải thích ứng dụng của định lý giá trị trung bình trong vi phân.”

Cát Dương Chỉ Chỉ rõ ràng khựng lại, sau một hồi mới nói: “Người bạn thân mến, chúng ta đang đối mặt với nhau, sao lại nói những lời làm hỏng không khí thế này?”

Mắt kính của Tả Bách ánh lên một tia sáng: “Anh không phải Cát Dương Chỉ Chỉ!”

Mang Trú lao lên, thân mình như sao băng, tay tựa cơn lốc, liên tiếp tung ra sáu chưởng về phía chiếc mặt nạ của Cát Dương Chỉ Chỉ. Cát Dương Chỉ Chỉ lùi lại, đầu anh ta như được gắn thêm bộ rung, lắc mạnh lên xuống, trái phải, để lại vô số tàn ảnh, và né tránh được tất cả.

Mang Trú hạ thân, xoay người, lòng bàn tay phải từ dưới hất mạnh lên trên, đánh thẳng vào cằm của Cát Dương Chỉ Chỉ: “Rắc!” Đầu Cát Dương Chỉ Chỉ bật ngửa ra sau, gáy dính chặt vào xương bả vai, cổ đã bị đánh gãy.

Thế nhưng điều kinh hoàng xảy ra: Đầu của Cát Dương Chỉ Chỉ “rắc, rắc, rắc” quay trở lại vị trí ban đầu. Chiếc mặt nạ vỡ tan, rơi xuống, để lộ một khuôn mặt - nhưng khuôn mặt này chẳng thể gọi là “mặt”. Không có da, cũng chẳng có ngũ quan, chỉ là một đám khí đen không định hình.

Toàn thân Đổng Thiên Tâm nổi da gà, Tả Bách tái mét. Mang Trú nhanh tay kết ấn, sáu vòng ánh sáng chói lòa hiện ra, ánh sáng phản chiếu trên đôi mày lạnh lẽo sắc sảo của anh ta.

Kẻ không mặt bật cười khinh khỉnh, thân hình hóa thành một chiếc gai độc, lao thẳng về phía Mang Trú. Mang Trú lướt nhanh trong không trung cùng với vòng ánh sáng hộ thân, cả hai lao vào một trận chiến dữ dội trên không.

Đổng Thiên Tâm hoàn toàn không thể theo dõi động tác của cả hai. Chỉ thấy một bóng sáng, một bóng tối lao vun vút từ bên này sang bên kia, thỉnh thoảng phát ra những luồng sáng chói lòa, hoặc những cụm hắc khí mịt mù. Vòng chiến đấu càng lúc càng rời xa vị trí của Đổng Thiên Tâm và Tả Bách.

Bỗng nhiên, một luồng sáng mạnh bùng nổ. Kẻ không mặt bị đánh bay, phát ra tiếng “phập” lớn. Tóc giả và bộ đồ công nhân trên người anh ta tan chảy thành chất lỏng nhớp nháp.

Mang Trú đáp xuống đất, tám vòng ánh sáng chói bay vòng sau lưng: “Tên Cát Dương Chỉ Chỉ thật đang ở đâu?!”

Kẻ không mặt không trả lời. anh ta biến đổi, mơ hồ thành hình dáng người, phía sau là làn khói đen lắc lư, như một chiếc đuôi mờ ảo.

Không hiểu vì sao, lòng Đổng Thiên Tâm bỗng trào lên cảm giác bất an. Một luồng cảm xúc âm u như bóng ma lướt qua tâm trí cô, nhưng khi cố gắng nhớ lại, tất cả chỉ mơ hồ tan biến.

Tả Bách bất giác hít sâu một hơi. Những mê cung lơ lửng trên không trung phát ra tiếng động kỳ lạ “xào xạc”. Những đường dây mạng bắt đầu xoắn chặt lại, va chạm, ma sát, làm rơi xuống vô số mảnh vụn đen - biến thành những bông hoa đen năm cánh.

Một bông hoa đen rơi xuống vai Mang Trú. anh khẽ run lên, nhanh chóng phủi đi, nhưng vai đã bị ăn mòn để lại một lỗ nhỏ.

Mang Trú lập tức triệu hồi trận quang hộ thân, nhưng những cánh hoa đen vẫn có thể ăn mòn ánh sáng ấy. Mỗi lần một cánh hoa rơi xuống, trận quang lại xuất hiện một vết đen như vết mục nát.

Ngược lại, kẻ không mặt thì cơ thể đang tan chảy lại dần hồi phục. Thân thể, tứ chi, áo quần, giày dép đều mọc lại hoàn chỉnh. anh ta dang rộng đôi tay, đón nhận cơn mưa hoa đen, phát ra tiếng cười khanh khách: “Các người có nghe thấy không? Chúng đang ca ngợi tôi đấy! Trong thế giới đầy ô uế này, các người mãi mãi không thể thắng được tôi!”

Đôi mày của Mang Trú lạnh lùng siết lại, mang theo trận quang hộ thân, lao thẳng lên, tung ba vòng ánh sáng. Nhưng trước khi chúng kịp chạm vào kẻ không mặt, cơn mưa hoa đen đã nuốt chửng tất cả. Trận quang hộ thân bốc lên từng luồng khói đen. Mang Trú lướt qua màn mưa, tìm cơ hội phản công.

Trong khi đó, Đổng Thiên Tâm và Tả Bách nôn nóng phân tích tình hình.

Tả Bách: “Những bông hoa đen này tương tự như quả cầu năng lượng lần trước. Chúng tăng cường sức mạnh cho BOSS, nhưng lại cực kỳ nguy hiểm với Mang Trú!”

Đổng Thiên Tâm: “Sao tôi thấy hình dạng những bông hoa này quen quen, như đã thấy ở đâu rồi...”

Tả Bách đẩy gọng kính, ngẫm nghĩ hồi lâu: “Hình dáng bên ngoài rất giống nút thích trên nền tảng livestream của Cát Dương Chỉ Chỉ, chỉ khác màu thôi.”

Đổng Thiên Tâm nheo mắt: “Tại sao lại là màu đen?”

Cứ như để trả lời câu hỏi của họ, từ mê cung vọng ra một giọng nói vặn vẹo.

“Thật đáng buồn cười, toán học chỉ cần học đến cấp tiểu học là đủ. Học lên cao hơn chẳng qua chỉ phí thời gian, trong đời sống có bao giờ dùng đến đâu. Hay là các người tính dùng vi phân khi đi mua rau à?”

“Tại sao dữ liệu lớn lại đề xuất thứ này cho tôi? Nhìn thấy toán học là tôi muốn nôn rồi!”

“Nhìn xem, anh ta làm trò gì kìa, ngu ngốc tính sai hết mấy câu Sudoku rồi! Thật thảm hại!”

“Tôi là học viên cao học, vừa nhìn đã biết kẻ này là dân ngoại đạo. Đúng là múa rìu qua mắt thợ, buồn cười không chịu được.”

...

Tả Bách thở dài: “Đây là những bình luận ác ý từng xuất hiện trên nền tảng livestream của Cát Dương Chỉ Chỉ. Tưởng rằng đã bị xóa từ lâu, không ngờ chúng vẫn còn tồn tại trong thế giới này. Thì ra, đây chính là nguồn gốc của những bông hoa đen, cung cấp năng lượng bất tận cho kẻ giả mạo Cát Dương Chỉ Chỉ.”

Đổng Thiên Tâm: “Không lẽ đây chính là ‘oán khí’ của mạng lưới? Nhưng...oán khí mà giỏi thế này sao?”

Hộ thân trận của Mang Trú đã xuất hiện những vết rạn lớn, vài cánh hoa đen trôi xuống, cháy xém trên bộ áo quần trắng như tuyết, để lại những vết cháy xấu xí. Mang Trú vừa tránh né, vừa gạt bỏ cánh hoa đen, ánh mắt phản chiếu ngọn lửa đen từ cánh hoa, nhưng ánh nhìn ấy còn sắc bén hơn cả lửa.

Kẻ không mặt cười lớn: “Anh chính là Mang Trú, Chúc Long thuần bạch duy nhất của tam giới, là tồn tại thuần khiết nhất giữa trời đất. Nhưng trong thế giới này, sát khí đối với anh chẳng khác gì độc xương!”

Mang Trú hừ lạnh, chớp mắt lao vào mưa hoa đen. Vòng sáng chém bay nửa cái đầu của kẻ không mặt. anh ta thét lên thảm thiết, hóa thành một làn khói đen, chui vào sâu trong trận mưa hoa.

Mang Trú, với quang trậ hộ thân đã sứt mẻ vẫn không chùn bước, tiếp tục đuổi theo. Vai, lưng, cánh tay, tà áo của anh ta liên tục bốc lên những ngọn lửa đen cháy rực, thiêu rụi bộ áo quần khiến nó rách nát. Những vết cháy trên da để lộ ra các hoa văn mờ nhạt như vảy. Nhưng dù bị thương, Mang Trú càng đánh càng hung mãnh.

Kẻ không mặt vừa chạy trốn vừa hét lên: “Anh định đồng quy vu tận sao?!”

Mang Trú tung ba vòng sáng, nói gọn: “Đồ thúi hoắc!”

Kẻ không mặt suýt ngã nhào: “Gì cơ?!”

“Anh toàn thân đều thối.” Mang Trú lạnh lùng nói: “giống như cái thứ đó vậy, khiến người ta buồn nôn!”

Kẻ không mặt tức điên, mặc kệ nửa cái đầu chưa mọc lại, xoay người lao về phía Mang Trú:
“Anh nói ai là thứ đó?!”

Mang Trú xoay chân, tung một cước đá văng kẻ không mặt: “Ý tôi là, anh và nó giống nhau, chẳng phải thứ gì ra hồn!”

Kẻ không mặt rơi mạnh xuống đất, thân thể vỡ tan tành. Mưa hoa đen rơi như trút nước, gần như che khuất hoàn toàn hình dáng của cả hai.

Đồng Thiên Tâm nhìn không nổi nữa, thốt lên: “Dựa theo kinh nghiệm lần trước, chỉ cần thanh tẩy những cánh hoa đen này, là có thể giúp Mang Trú đúng không?”

Tả Bách nhíu mày: “Thế giới lần này khác hẳn lần trước. Hình thái năng lượng âm tính khác biệt, cơ thể của BOSS cũng khác, biến số quá nhiều. Theo tính toán bảo thủ, xác suất thất bại trong việc thanh tẩy là 50%.”

Đồng Thiên Tâm trả lời: “Nói cách khác, xác suất thành công cũng là 50% đúng không?”

“Về lý thuyết là thế, nhưng...” Tả Bách nhìn Đồng Thiên Tâm đang cưỡi gió bay lên không trung, tóc đuôi ngựa tung bay trong ánh sáng của hộ thân trận. Gương mặt tròn trịa ánh lên vẻ quả quyết, nhưng tay chân thì đang run rẩy.

“Cô run gì thế?” Tả Bách hỏi.

“Tôi sợ chứ sao!” Đồng Thiên Tâm đáp.

“…Sợ thế mà còn dám lao lên?!”

“Đây không phải liều lĩnh, mà là dũng cảm!”

Đồng Thiên Tâm lao ra, cánh hoa đen đập vào quang trận hộ thân của cô, tạo nên mùi khét lẹt khó chịu. Cô bay lên bay xuống, vòng qua vòng lại mấy lượt, cuối cùng cũng vây được một cánh hoa đen.

Cánh hoa đen rung lên dữ dội trong gió, phát ra tiếng cười nhạo chói tai: “Livestream mà còn mặc đồ công nhân, đúng là giỏi làm màu!”

Đồng Thiên Tâm thẳng tay tát một phát: “Liên quan gì đến anh?!”

“Ầm!” Cánh hoa đen bị cô tát vỡ vụn, biến mất hoàn toàn.

Đồng Thiên Tâm ngẩn người. Thứ cánh hoa đáng sợ này sao lại dễ vỡ thế?

Cô vội vàng đuổi theo, lại bắt được một cánh khác. Lần này, cánh hoa đen châm chọc: “Chắc gì người này đã có học vấn cao, chỉ dựa vào cái livestream nhìn có vẻ cao cấp để duy trì chút tự trọng đáng thương thôi (cười khinh).”

Đồng Thiên Tâm tát thêm một cái: “Anh ở thế giới thực sống thảm thế nào mà phải làm hề ở đây để bị chửi hả?”

“Phụt!” Cánh hoa thứ hai cũng bị đánh nát.

Đồng Thiên Tâm ngẩn ra. Chẳng lẽ cách thanh tẩy của cô quá bạo lực? Cô tiếp tục vòng quanh, lần này tóm được một cánh hoa lớn hơn. Cẩn thận tiếp cận, cô nghiêng tai lắng nghe.

“Tôi là dân chuyên Toán. tôi đảm bảo, mọi phép tính của streamer này đều sai bét, chỉ đủ lừa mấy kẻ ngu ngốc thôi (cười lớn).”

Lần này, Đồng Thiên Tâm không vội động thủ. Cô suy nghĩ một chút, rồi đưa tay nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa, giọng điệu cũng dịu đi: “Đúng rồi, anh ta không phải đang lừa một kẻ ngu ngốc là anh sao?”

Cánh hoa đen run rẩy dữ dội, phát ra tiếng rít khó chịu, như đang phản bác điều gì đó. Đồng Thiên Tâm kiên nhẫn giữ ngón tay áp lên cánh hoa. Dần dần, nó ngừng rung, sắc đen nhạt dần.

Đồng Thiên Tâm chợt nghĩ ra: Nếu những cánh hoa này là hình thái của nút “thích” trên nền tảng livestream, vậy thì...Cô giơ ngón cái, chỉ thẳng vào tâm cánh hoa, giọng dõng dạc: “Livestream rất thú vị, streamer cố lên nhé!”

Ngay lập tức, cánh hoa đen chuyển thành màu đỏ rực. Không, giờ đây, nó đã là một bông hoa nhỏ xinh màu đỏ, tỏa ra hương thơm ấm áp, nhẹ nhàng rơi vào tay Đồng Thiên Tâm.

Đồng Thiên Tâm ngỡ ngàng. Không ngờ rằng để thanh tẩy những “sát khí mạng” đáng sợ này, chỉ cần một lời khen đơn giản. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.