Đôi mắt của Đổng Thiên Tâm mở to kinh hãi.
Cô dán mắt vào bàn tay thò ra từ mép giường, cố gắng tự thuyết phục rằng đó chỉ là ảo giác. Nhưng bàn tay ấy lại cựa quậy, những ngón tay cong lên như một con nhện khổng lồ và xấu xí, bám lấy góc chăn rồi từ từ bò lên. Phần thịt mục rữa trên mu bàn tay lắc lư theo từng chuyển động của các khớp xương, rơi xuống một mảng. Phía sau cổ tay chẳng có gì cả, chỉ là một đoạn cụt.
Tiếng gào thét sắc nhọn xé toạc thần trí, chính sự sợ hãi tột độ đã đánh thức lý trí của cô.
Đổng Thiên Tâm quờ tay vớ lấy cây dùi cui cao su chống bạo động giấu bên đầu giường, vung mạnh. Bốp! Máu thịt văng tung tóe, bàn tay mục nát bị quật bay, rơi xuống sàn nhà, ngón tay co quắp cào xước mặt sàn tạo nên tiếng két két ghê rợn.
“Cút đi, đồ chết tiệt!” Đổng Thiên Tâm nhảy xuống giường, hai tay nắm chặt cây dùi cui, điên cuồng nện liên tục vào bàn tay ấy cho đến khi nó nát bấy thành một vũng nước đen. Làn hơi đen bốc lên từ vũng máu tanh, vút cao rồi đột ngột tan biến trong không khí.
Cô hoảng hốt lùi lại, nhảy lên giường, một tay siết chặt dùi cui, mắt cảnh giác nhìn quanh.
Căn phòng chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc của cô như tiếng ống bễ cũ kỹ.
Dưới ánh trăng lờ mờ xuyên qua rèm cửa, một làn sương đen đặc, lốm đốm hạt mảnh, lơ lửng rồi tụ lại thành hình. Hình dáng dần rõ nét, một cơ thể kỳ quái xuất hiện… thịt da mục nát, tứ chi chảy máu, thân thể vặn vẹo trong bộ vest rách nát, một mảng da đầu dính máu rủ xuống trán, bám chặt vào một phần hộp sọ lộ ra.
Đổng Thiên Tâm nín thở. Dù hình thù đã chẳng còn giống người, nhưng cô vẫn nhận ra hắn… chính là gã đàn ông mặc vest đã lén chụp ảnh cô ở nhà ga!
Cái quái gì đây?!
Hắn không phải đang ở trại tạm giam sao?
Sao lại xuất hiện ở đây?
Và sao lại biến thành… thứ này?!
Gã đàn ông mặc vest… hay giờ có lẽ phải gọi là thây ma… nhe hàm răng mục nát, một chiếc răng sâu rơi xuống, nhảy phốc lên như dã thú, lao về phía cô.
“Maaaaaaaa!!!” Đổng Thiên Tâm hét toáng lên, nhảy khỏi giường, chân trần chạy vội ra phòng khách. Khi vừa chạm tới cửa chính, cô ngoái lại, chỉ kịp nhìn thấy thây ma bò bằng cả bốn chi, giống hệt một con quái vật. Tiếng cười khúc khích rùng rợn phát ra từ cổ họng hắn, chiếc áo vest rách toạc kéo lê như đuôi rắn.
Cô lùi về phía tủ giày, lục tìm cây gậy điện tự vệ. Trong thoáng chốc, gã thây ma đã áp sát, mồm ngoác rộng, mùi hôi thối nồng nặc làm cô suýt nghẹt thở. Tay trái cô giơ cây dùi cui chặn ngang cổ gã, tay phải bật gậy điện, cắm thẳng vào bụng gã. Tia điện lóe lên kêu tách tách, xuyên qua cơ thể gã.
Gã thây ma rú lên đau đớn, cơ thể hóa thành làn khói đen, rồi bất ngờ nổ tung thành mười mấy tia khói nhỏ, mỗi tia ngưng tụ lại thành một thây ma khác, giống hệt bản gốc.
Đổng Thiên Tâm sững sờ, gần như muốn gục ngã: “Đại ca à, vụ của anh chỉ là án nhỏ thôi mà! Cùng lắm bị giam hai tháng, đâu cần hóa thành ma ám tôi đòi mạng như vậy chứ?!”
Đám thây ma cười khanh khách, nước dãi lẫn máu nhỏ xuống nền nhà. Chúng từ bốn phương tám hướng lao về phía cô. Cô chỉ còn biết vung loạn xạ cây dùi cui, vừa đánh vừa nghiến răng nghĩ: Đập chết một con hay một con! Đập chết hai con càng tốt!
Hai thây ma bị hất văng, nhưng những con khác lập tức tràn tới. Tầm nhìn của cô đầy ắp những mảng thịt thối rữa và hàm răng mục nát…
Xong rồi…!
Toàn thân Đổng Thiên Tâm lạnh toát, cảm giác như cha mẹ mình đã dang tay đón chờ từ một thế giới khác.
Ngay lúc đó, một luồng sáng trắng vụt qua bên tai cô, đám thây ma thét lên thảm thiết, đồng loạt lùi lại. Ánh sáng tụ thành một hình người màu trắng, bừng bừng như ngọn lửa.
Hình người ấy khẽ nhấc chân, lướt giữa không trung, tung ra những cú đá, đấm, chặt tay, huých khuỷu liên hoàn. Mỗi cú đánh như một tia sét giáng xuống, đám thây ma lập tức nổ tung, hóa thành khói đen, tan biến vào hư vô.
Đổng Thiên Tâm trợn trừng mắt, cổ họng há to đủ để nhét cả quả dưa hấu.
Bóng trắng nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, ánh trăng mờ nhạt rải rác bao quanh thân hình ấy, lấp lánh như pha lê.
Đó là một chàng trai rất trẻ, tuổi tác nằm giữa ranh giới của thiếu niên và thanh niên. Gã mặc một bộ trường bào trắng muốt, eo thon, dáng người mảnh khảnh, mái tóc đen như mực đổ dài xuống lưng. Gã đưa ánh mắt cảnh giác nhìn quanh bốn phía, sau đó quay đầu lại, nhìn về phía Đổng Thiên Tâm.
Nhịp thở của cô như ngừng lại, trái tim bị siết chặt bởi một thứ gì đó không thể giải thích.
Da của chàng trai trắng hơn tuyết, đôi mắt dài mà sắc lạnh, đôi môi mỏng, đồng tử đen nhánh như vực sâu. Toàn thân hắn tựa như một thanh trường kiếm ngưng tụ từ sương giá: thon dài, sắc bén, ánh lên tia lạnh lẽo.
Chỉ trong khoảnh khắc, Đổng Thiên Tâm cảm nhận được một sự run rẩy đến từ sâu trong linh hồn, thậm chí còn đáng sợ hơn cả phút giây sinh tử lúc nãy.
Bất chợt, một luồng khói đen trỗi dậy từ hư không, giương nanh múa vuốt lao về phía lưng chàng trai. Đổng Thiên Tâm hét to: “Cẩn thận!”
Cô ném mạnh chiếc gậy điện về phía gã.
Cùng lúc đó, chàng trai áo trắng xoay người, tung một chưởng, gió từ lòng bàn tay thổi tan làn khói đen.
Không may, chiếc gậy điện lướt qua cổ gã, tia lửa điện lóe sáng trong khoảnh khắc.
Chàng trai áo trắng bỗng cứng người lại, mắt trợn tròn, tay ôm lấy cổ, rồi “rầm” một tiếng, đổ gục xuống đất.
Đổng Thiên Tâm sững sờ. Cô lao đến, cúi xuống xem xét, thì thấy chàng trai đang nằm ngửa, tứ chi buông thõng bất động. Đôi mắt mở to cực kỳ bất lực, bên dưới hàm phải có một dòng điện nhỏ len lỏi qua làn da, phát ra tiếng tách tách. Nếu nhìn kỹ, hình như luồng điện ấy tạo thành hình dạng gì đó… chẳng lẽ là… vảy cá?
“Ờm…” Đổng Thiên Tâm vò đầu: “Xin lỗi nhé, tôi lỡ tay. Anh không sao chứ?”
Đôi mắt của chàng trai chậm rãi đảo sang phía cô, môi khẽ mấp máy nhưng không thốt nên lời.
“Tôi đang dùng chế độ mạnh nhất đấy. Nếu là người thường thì chắc phải ngất ít nhất nửa tiếng, thế mà anh vẫn còn tỉnh táo, giỏi ghê!” Đổng Thiên Tâm cúi người, ngón tay chạm nhẹ lên cổ gã, cảm nhận sự lạnh lẽo như băng.
Tâm trí cô hồi tưởng lại những gì vừa xảy ra: Có xác sống, có khói đen, lại thêm một anh đẹp trai thần bí từ trên trời rơi xuống… Chậc, đủ các yếu tố rồi, đây là phim kinh dị ư? Hay mình đang nằm mơ? Hay hôm nay không hợp phong thủy, dễ gặp chuyện tà ma?
Chàng trai áo trắng nhắm mắt lại, dường như không chịu nổi sự lảm nhảm của cô.
Đổng Thiên Tâm quan sát gã một lúc lâu rồi cảm thán: “Anh trai à, anh đẹp trai thật đấy!”
Đôi mắt gã đột ngột mở to.
“Đôi mắt này, chiếc mũi kia, cái miệng, khuôn mặt này…” Đổng Thiên Tâm giơ ngón trỏ, vừa nói vừa chọc lên mặt gã, chọc tới tấp, cuối cùng còn chọc luôn cả vào bả vai và ngực, rồi bất giác cảm thán: “Wow, cơ bắp kìa… ”
Đôi mắt của chàng trai như muốn nổ tung.
Cô tiếp tục chọc vài cái, nhưng nhận ra hơi quá, liền thu tay lại, cười gượng: “Anh không phải là người, đúng không?”
Chàng trai nhíu mày, đôi mắt đen láy bắt đầu phát sáng.
“Thần tiên?” Đổng Thiên Tâm hỏi.
Đồng tử gã đảo trái đảo phải thật nhanh.
“Không phải?” Đổng Thiên Tâm gật gù: “Cũng đúng. Anh mà là thần tiên thì quá yếu rồi. Mới bị chích một cái đã nằm bẹp như này.”
Mi mắt của chàng trai run rẩy.
“Yêu quái à?”
Đôi đồng tử của gã đảo lung tung.
“Quả nhiên là yêu quái.”
Đôi mắt trắng đen của chàng trai suýt bốc lửa.
Đổng Thiên Tâm thở dài, giọng điệu ưu tư:
“Người ta thường nói, đàn ông lộn xộn không thể giữ lại, giữ lâu dễ sinh họa. Tôi là một phụ nữ sống một mình, giữ một người… à không, một yêu nam lai lịch bất minh ở nhà thì thật không tiện. Hay là chúng ta bàn bạc chút nhé, anh đổi chỗ ở được không?”
Đôi mắt chàng trai trắng áo mở lớn hơn, trong đồng tử đen nhánh dường như còn xuất hiện hai dấu chấm hỏi rõ ràng.
Đổng Thiên Tâm chạy vào phòng ngủ, lục tung tủ đồ, cuối cùng lôi ra được một chiếc vali cỡ lớn, kéo tới đặt cạnh anh ta. Sau khi so sánh chiều dài cơ thể và kích thước vali, cô gật gù, vẻ rất hài lòng: “Chen chút một chút là ổn thôi.”
Đôi mắt của chàng trai không ngừng chuyển động điên cuồng, yết hầu anh ta run rẩy nhưng không phát ra nổi một âm thanh.
“Không còn cách nào khác, bên ngoài đầy camera giám sát. Ngay cả những kẻ hay… ờm, làm chuyện mờ ám cũng biết rằng vận chuyển kiểu này là tối ưu nhất. Ngoài ngoại ô có núi Tử Vân, trên núi có đạo quán Tử Vân, mấy đạo sĩ ở đó đều có chứng nhận hành nghề, cầu phúc xem quẻ cực kỳ linh nghiệm. Tôi nghĩ họ chắc cũng rành việc trừ yêu diệt ma.”
Nói đến đây, Đổng Thiên Tâm cười híp mắt:
“Chắc các người cũng cùng một hệ thống, đúng không?”
Sắc mặt chàng trai từ không thể tin nổi chuyển sang nghiến răng nghiến lợi.
Nói là làm, Đổng Thiên Tâm nắm lấy cánh tay anh ta, cố hết sức kéo dậy. Nhưng người này giống như hóa thân thành quả tạ, nhìn thì gầy gò, mà nặng như núi. Sau một hồi vật lộn, cô mệt đến toát mồ hôi, còn chàng trai thì vẫn không nhúc nhích lấy một phân.
Hừ, cô không tin mình chịu thua!
Cô pha một ly cà phê hòa tan, ăn vội gói thịt bò khô, rồi làm mấy động tác khởi động giãn cơ, xắn tay áo, cuối cùng cũng thành công nhét được nửa thân trên của chàng trai vào vali.
Suốt quá trình, đôi mắt anh ta dõi theo cô không rời, ánh nhìn sắc lạnh như muốn xuyên thủng người cô.
Đổng Thiên Tâm hoàn toàn nhận thấy ánh mắt ấy, nhưng chẳng còn hơi sức đâu mà để tâm. Việc cấp bách bây giờ là làm thế nào nhét cả đống tay dài chân dài này vào vali. Lôi chân vào thì tay thò ra, ấn tay vào thì đầu lại ló lên. Mệt đến thở không ra hơi, cô ngồi phịch xuống cạnh vali, bật quạt thở hồng hộc. Nghĩ ngợi một lúc, cô nghĩ ra ý tưởng mới: “Anh là yêu quái, chắc chân tay đứt lìa cũng có thể tự lành lại nhỉ? Nhà tôi vừa mua con dao mới, bén cực kỳ. Hay là… thử xem sao?”
Đôi mắt chàng trai khép chặt lại, từ trong tai dường như bốc ra hai làn khói trắng.
Đổng Thiên Tâm giật mình nhảy dựng lên: “Ý tôi chỉ là đưa ra một giải pháp khả thi thôi! Không đến mức tức đến bốc khói chứ… “
Cô chưa kịp dứt lời, một làn khói trắng đặc quánh bất ngờ bốc lên quanh người chàng trai. “Bùm” một tiếng, khói tan, người đã biến mất, chỉ còn lại… một chú mèo con.
Đổng Thiên Tâm tròn mắt há mồm.
Chú mèo lông trắng muốt, không lẫn một sợi tạp, trông chỉ tầm hai tháng tuổi, nhỏ xinh như một cục bông. Nó nằm ngửa trên sàn, tư thế y hệt chàng trai khi nãy, bốn chân duỗi thẳng, cái bụng mềm mại phập phồng theo nhịp thở.
Đôi mắt mèo màu vàng rực với con ngươi dựng đứng, trừng Đổng Thiên Tâm giận dữ.
Điều kỳ lạ nhất chính là… quanh cổ nó còn buộc chiếc khăn yếm hình quả dâu rất quen mắt.
Đổng Thiên Tâm lúc này mới nhận ra rằng, chú mèo trắng nhỏ trước mắt chính là hình mẫu y hệt con mèo bông mà Liễu Thanh Thanh đã tặng cô.
“Thì ra mày là… ” Khóe môi Đổng Thiên Tâm không nhịn được mà cong lên: “Yêu tinh mèo con à?”
Chú mèo trắng nhe răng, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ nhỏ cực kỳ đe dọa, như một lời phản đối yếu ớt. Nhưng dáng vẻ đó chỉ khiến nó trông càng đáng yêu hơn thôi.
Ánh mắt Đổng Thiên Tâm dán chặt vào mèo con như bị thôi miên, cô đưa tay ra nhẹ nhàng xoa đầu nó. Lớp lông mềm mượt, ấm áp làm cô không muốn buông tay.
Đôi tai hồng hồng của mèo con khẽ giật giật, đôi mắt vàng khép lại thành một đường chỉ mỏng.
Đổng Thiên Tâm cẩn thận xoa bóp đôi chân nhỏ của mèo, v.uốt ve cái đuôi dài, cuối cùng không kiềm được mà chạm vào cái bụng lông xù của nó.
Ánh mắt tức giận của mèo con dần tan biến, mí mắt nó nặng trĩu, chớp vài lần rồi từ từ nhắm lại. Đầu nghiêng sang một bên, và thế là nó ngủ ngon lành, không chút phòng bị.
Lúc này, Đổng Thiên Tâm thực sự đau đầu.
Giờ thì yêu nam đã hóa thành mèo, cho vào một cái thùng carton rồi vứt đi là xong, việc nhẹ nhàng hơn hẳn so với trước.
Nhưng… nhưng!
Nó là một con mèo, hơn nữa lại là mèo trắng, còn đẹp đến vậy!
Đổng Thiên Tâm muốn khóc mà không khóc nổi: “Trời ơi đất hỡi, tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường thôi, sao phải đối mặt với thử thách lớn thế này chứ?!”
Cả đêm Đổng Thiên Tâm không ngủ được.
Trời vừa tảng sáng, cô đã bấm số gọi đến tổng đài Thanh Thanh Dịch Vụ, dò hỏi từng chút. Theo lời họ, nửa năm trước Liễu Thanh Thanh đặt làm một lô thú nhồi bông để quảng bá cho quán cà phê mèo, tổng cộng có năm mươi con. Con cuối cùng vì đuôi bị lỗi mà không bán được nên tặng lại cho Đổng Thiên Tâm.
Vậy nên, mèo bông chắc chắn không có gì bất thường, vấn đề bất thường chỉ có thể là những chuyện cô gặp phải hôm qua.
Sau một đêm bình tĩnh suy xét, Đổng Thiên Tâm cuối cùng cũng rút ra được manh mối: mọi thứ bắt đầu từ khi cô nhìn thấy sợi khói xám trong tàu điện ngầm … rồi đến vị luật sư kỳ lạ, món di sản từ trên trời rơi xuống. Ngay cả biểu hiện của lão Trương lúc đó cũng rất khả nghi, dường như có quen biết vị luật sư ấy nhưng lại cố tình giả vờ không quen.
Sau đó, là sự xuất hiện của xác sống và chú mèo yêu này.
Đổng Thiên Tâm đưa ra kết luận đơn giản nhưng dứt khoát: Toàn bộ những rắc rối tối qua chắc chắn liên quan đến tên luật sư đó!
Hơn nữa, chú mèo yêu này ngủ liên tục hơn chín tiếng, lay cách nào cũng không dậy. Đổng Thiên Tâm nhận ra nhịp thở của nó càng lúc càng yếu, bộ lông vốn trắng muốt cũng trở nên xỉn màu. Sau một hồi đấu tranh nội tâm, cuối cùng cô đành gọi cho lão Trương.
“Lão Trương, cái vị luật sư Lữ… Lục… gì đó hôm qua ấy, ông có cách nào liên lạc với anh ta không… thôi bỏ đi, gửi địa chỉ văn phòng luật sư đó cho tôi, tôi tự đến!”
Tiểu kịch trường:
Nam chính (tạm thời chưa có tên): “Ta tuyệt đối không phải mèo yêu!”