Đổng Thiên Tâm suýt nữa thì ngừng thở, may mà Mang Trú phản ứng nhanh, lập tức bổ sung một trận pháp hộ thân.
“Lữ Ngọ, bên trong trận có dị thường, kiểm tra ngay!” Mang Trú lớn tiếng ra lệnh.
“Rõ!” Lữ Ngọ hai tay cầm nhành hoa nhỏ, tay chân nhảy múa một điệu tap kỳ quái, vừa nhảy vừa như đang hòa mình trong nguy cơ sinh tử. Nhìn anh ta nhảy múa trong tình thế căng thẳng này, Đổng Thiên Tâm chỉ biết ôm đầu sắp phát điên.
Lữ Ngọ xoay tròn 360 độ trên đầu ngón chân, tiếp đó là một động tác “gà một chân”. Từ nhành hoa trong tay anh ta, những cánh hoa vàng nhạt bay tán loạn, tạo thành những tia sáng mảnh mai màu vàng xuyên qua không trung.
Tuy mảnh mai, nhưng ánh sáng ấy vô cùng rực rỡ, khiến toàn bộ kiến trúc, đường phố của Hoàng Sa Bảo trở nên rõ ràng hơn. Đột nhiên, Đổng Thiên Tâm trông thấy vài sợi khói đen mỏng, không, là hàng chục sợi khói đen đang len lỏi qua những tia sáng đó, chầm chậm bay lên trời như bị một thế lực nào đó triệu hồi. Nếu không nhờ có trận pháp hộ thân của Mang Trú, chúng đã hòa vào dòng khói đen chảy bên ngoài rồi.
Đổng Thiên Tâm lên tiếng: “Đó là gì vậy?”
Lữ Ngọ trả lời: “Oán khí? Không, nó còn nặng hơn cả oán khí, là sát khí đã ngủ yên hàng trăm năm!”
Tả Bách trầm ngâm: “Có vẻ như xuất phát từ bên trong Hoàng Sa Bảo…”
Cả ba người cùng hít sâu một hơi, đồng thời nghĩ ngay đến giọng nói trước đó: “Cầu khẩn tà thần Thái Tuế tái lâm nhân gian.”
Lữ Ngọ lẩm bẩm: “Đúng là một quả bom hẹn giờ!”
Đổng Thiên Tâm hỏi dồn: “Có tìm được ai gây ra chuyện này không?”
“Cô nghĩ tôi có khả năng đó sao?!” Lữ Ngọ hét lên.
“Tránh ra!” Tả Bách gạt Lữ Ngọ sang một bên, cầm điện thoại ném về phía trận pháp hộ thân, lớn tiếng: “Mang Trú, cho tôi chút điện lực!”
Mang Trú tay trái giữ trận pháp, tay phải búng một tia sét nhỏ đánh trúng chiếc điện thoại. Màn hình lập tức sáng lên, điện thoại rơi xuống được Tả Bách khéo léo chụp lấy. Hình ảnh Cát Dương Chỉ Chỉ xuất hiện, vừa ngáp vừa hỏi: “Tả Bách, chào buổi sáng… Đây là đâu vậy?!”
Cả nhóm lập tức hiểu dụng ý của Tả Bách.
Mang Trú thả quả cầu ánh sáng chứa giọng nói khả nghi ra. Tả Bách cố bắt lấy nhưng không được, Lữ Ngọ đụng vào cũng chẳng xong, Đổng Thiên Tâm đành vận dụng khinh công, đưa quả cầu lại gần điện thoại. Cát Dương Chỉ Chỉ dán tai vào màn hình nghe ngóng, rồi lấy một chuỗi nốt nhạc từ tai nhét vào phần mềm phân tích âm thanh. Sau vài thao tác nhanh gọn, phần mềm trả ra báo cáo phân tích.
Cát Dương Chỉ Chỉ nghiêm túc: “Âm thanh này cực kỳ phức tạp, là hợp thể của giọng nói của 69 người. Trong đó, nam giới trưởng thành chiếm 43,47%, độ tuổi từ 55 đến 65; nữ giới trưởng thành cũng chiếm 43,47%, độ tuổi từ 20 đến 30; trẻ em chiếm 13,04%. Giọng nói gần như không có cảm xúc, mang đậm sắc thái cơ học. Tôi đoán có 50,23% khả năng đây là hiệu ứng âm thanh do AI tổng hợp.”
Lữ Ngọ nhíu mày: “Ý cậu là sao?”
Đổng Thiên Tâm trầm tư: “Có nghĩa là…những giọng nói này không giống như của con người thật.”
Tả Bách đẩy gọng kính, giọng trầm xuống: “Có tổng cộng 69 người – 30 người già, 30 phụ nữ, 9 trẻ em. Phân bố này…hoàn toàn trùng khớp với số người dân được cứu khỏi Nguyên Hải Bảo.”
Cả ba biến sắc, đồng loạt quay sang nhìn Tiểu Hỷ đang co rúc trong góc.
Từ lúc nãy, Tiểu Hỷ đã nằm trong vòng tay Tiểu Tấu, im lặng đến lạ thường, trông như đang ngủ. Tiểu Tấu còn cẩn thận vỗ lưng dỗ dành bé.
Lữ Ngọ lao tới giật lấy Tiểu Hỷ, trong khi Tả Bách giữ chặt Tiểu Tấu kéo về phía sau vài bước. Đám người già, Nam Nhị, và những người khác đều kinh hoàng, Nam Nhị vừa chống cửa vừa run rẩy kêu lên: “Tiểu Hỷ làm sao vậy?!”
Tiểu Hỷ nằm im không cử động.
Lữ Ngọ đặt bé xuống đất, mắt bé mở to nhưng tròng mắt biến thành hai đám khói đen cuộn tròn, hoàn toàn không nhìn thấy nhãn cầu.
Đổng Thiên Tâm kinh hãi, hít sâu một hơi.
Lữ Ngọ rút ra nhành hoa thứ hai, lấy một cánh hoa nhỏ đặt lên đầu Tiểu Hỷ. Cánh hoa sáng lên, một sợi khói đen mỏng manh hiện ra, mơ hồ nối từ Tiểu Hỷ đến tận bầu trời.
Đổng Thiên Tâm nghẹn ngào: “Một đứa bé như vậy cũng có oán khí sao?”
Lữ Ngọ lắc đầu: “Không phải oán khí của bé, mà là có người cố ý bơm vào cơ thể bé. Hiện giờ Tiểu Hỷ chỉ là một…con rối sống chứa đầy oán khí.”
“Còn cứu được không?!” Đổng Thiên Tâm, Mang Trú và Tả Bách gần như đồng thanh hỏi.
Lữ Ngọ tự tin cười: “Vừa hay, đây là sở trường gia truyền của nhà họ Lữ chúng tôi!”
Anh ta cầm nhành hoa đứng dậy, bắt đầu múa điệu trừ tà. Lần này, những động tác uốn éo lố lăng thường ngày không còn nữa, thay vào đó là những bước nhảy nghiêm trang, đầy uy nghiêm.
Theo từng điệu múa, nhành hoa nhỏ phát ra ánh sáng rực rỡ, cánh hoa lấp lánh phủ lên người Tiểu Hỷ. Đột nhiên, một tiếng phịch vang lên, cánh hoa nổ tung, bay tản mát khắp nơi. Sợi oán khí trên đầu Tiểu Hỷ biến mất, đôi mắt bé khôi phục lại như bình thường, đảo qua đảo lại, rồi bất ngờ òa khóc nức nở.
Lữ Ngọ thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Tấu lao đến ôm chặt Tiểu Hỷ, vừa khóc vừa an ủi Tiểu Hỷ trong lòng. Lão Phác, Bì Bì Vinh và Thạch Cửu cũng ùa vào ôm lấy Tiểu Tấu, cả nhóm vừa khóc vừa cười.
Nhị Nam ngồi bệt xuống bậu cửa, nước mắt trào ra vì vui mừng.
Tả Bách lẩm bẩm: Nếu Tiểu Hỷ là một con rối sống, thì rất có thể những người khác trong Nguyên Hải Bảo cũng thế. Sáu mươi chín người, phải tìm từng người một, rồi thanh lọc từng người một. Tính cả thời gian Lữ Ngọ nhảy múa nữa…mất quá nhiều thời gian!
Đổng Thiên Tâm đứng dậy, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Hai luồng oán khí bên trong và bên ngoài trận pháp ánh sáng không ngừng tìm cách hòa làm một, tấn công từ hai phía. Trận hộ thân dần bị hủy hoại nghiêm trọng, khiến trong lòng cô càng thêm bất an. Cô lấy ra từ trong ngực một thẻ gỗ, đọc lại hàng chữ khắc trên đó.
“Sinh tử chẳng thể gặp lại…”
Nhị Nam, nguyện vọng thực sự của cậu là gì? Đổng Thiên Tâm hỏi.
Nhị Nam ngẩng đầu lên, nước mắt đầm đìa, nhìn cô ngây dại.
Cô gái với gương mặt tròn trịa đứng trước mặt cậu, gió xoáy quanh người, mái tóc tung bay, đôi mắt sáng rực. Ánh sáng từ trận pháp khổng lồ phía sau phủ lên cô một lớp vàng rực, tựa như mặt trời chói lọi.
Nhị Nam bật khóc: “Sống! Tôi muốn sống! Tôi muốn mọi người đều được sống!”
Trận pháp Ngũ Đức trên đỉnh đầu Mang Trú phát ra tiếng “rắc rắc”, các chỉ số bắt đầu tăng lên.
Đổng Thiên Tâm mỉm cười: Chúng tôi đã nhận được nguyện vọng của cậu.
Cô quay đầu hét lớn: Mang Trú!
“Ta không điếc!” Mang Trú đáp lại với giọng đầy khí thế: “Ta nghe rồi!”
Nói đoạn, anh kết ấn một tay, đẩy thêm mười mấy mặt trận ánh sáng để vá những phần bị hỏng. Anh lớn tiếng: “Lữ Ngọ, Hoàng Sa Bảo chính là một đại trận Huyền Không Phi Tinh, trận này có thể vừa thủ vừa công!”
Lữ Ngọ vò đầu bứt tóc: “Đúng đúng đúng! Trận Huyền Không Phi Tinh, có chín cung, mỗi cung có một trận nhãn. Chỉ cần khởi động lại chín trận nhãn, trận pháp sẽ được kích hoạt để thanh lọc oán khí! Nhưng vấn đề là…qua bao nhiêu năm rồi, vị trí trận nhãn đã không còn rõ nữa, chỉ có thể suy đoán dựa vào địa hình…”
Lữ Ngọ quay sang hét lớn với lão Phác và những người khác: “Có bản đồ địa hình không?”
Bì Bì Vinh mang tới một thẻ gỗ nhỏ bằng lòng bàn tay: Đây là bản đồ của chúng tôi.
Bản đồ chỉ có vài đường nét mảnh và vài chữ nhỏ ghi chú địa điểm.
Lữ Ngọ suýt nữa thì ngất: Bản đồ này sơ sài quá!
Tả Bách nói: Tôi từng học vẽ bản đồ khi làm nghiên cứu sinh.
Cát Dương Chỉ Chỉ xen vào: Tôi có phần mềm đo đạc địa hình sẵn đây.
Đổng Thiên Tâm gật đầu: Tốt, vậy vẽ lại đi!
Lữ Ngọ chỉ kịp thốt lên một tiếng “Ơ?”, chưa kịp phản ứng thì một cơn lốc đã cuốn cả anh, Tả Bách và Đổng Thiên Tâm lên không trung, dừng lại ngay bên dưới trận hộ thân. Cả ba cùng lơ lửng, nhìn xuống toàn cảnh .
Tả Bách giơ cao điện thoại, Cát Dương Chỉ Chỉ lôi ra một ống nhòm cỡ lớn. Lữ Ngọ vẫn vò đầu cố nhớ lại chi tiết của trận pháp.
Bỗng nhiên, Mang Trú hét lớn: “Cẩn thận!”
Đổng Thiên Tâm cảm thấy sau lưng lạnh toát. Khóe mắt cô thoáng thấy một luồng gió đen lao tới. Giật mình, cô xoay người tránh trong gang tấc. Mang Trú tung ra một vòng sáng rực rỡ chém nát luồng gió dữ, khuôn mặt anh tái nhợt đi.
Tả Bách một tay nắm chặt điện thoại, tay kia ghì chặt kính mắt, khuôn mặt đầy vẻ bàng hoàng. Lữ Ngọ thì thê thảm hơn, đầu chổng ngược xuống, hai chân đạp lung tung như ếch, phải cố gắng lắm mới lộn ngược về tư thế bình thường.
Đổng Thiên Tâm hét lên: “Chuyện gì thế này?!”
Mang Trú trả lời, giọng nghiêm trọng: “Là oán khí tụ lại, sinh ra gió sát khí, khắc chế với loại gió tự nhiên của cô!”
Chưa kịp định thần, hai luồng gió sát khí khác ập đến với khí thế hùng hổ. Đổng Thiên Tâm kinh hãi, vội ôm trái, kéo phải – à không, tóm lấy Tả Bách và Lữ Ngọ, lập tức chạy tháo thân.
“Mang Trú! Phát chiêu ánh sáng… Thôi bỏ đi!”
Mang Trú bận tối tăm mặt mũi vá lại trận pháp, không rảnh tay giúp đỡ. May thay, những cơn gió sát khí này tuy bất ngờ và nguy hiểm, nhưng tốc độ không bằng Đổng Thiên Tâm, sức sát thương cũng chẳng đáng kể.
Không đánh lại thì trốn!
Đổng Thiên Tâm điều khiển gió, lao vun vút khắp nơi, vừa chạy vừa hét: “Hai người nhanh lên nào!”
Tả Bách thở không ra hơi: “Lưới đo bản đồ…thu thập dữ liệu…ọe…”
Lữ Ngọ thì gào lên trong cơn hoảng loạn: “Cửu vận Hạ Nguyên, Ly cung Cửu Tử Hỏa…Trung Nguyên Tứ vận, Tứ Tốn cung Tứ Lục Mộc…A a a a a!!!”
Nhóm của Lão Phác đứng dưới đất, mắt tròn mắt dẹt nhìn cảnh tượng hỗn loạn trên trời: Đổng Thiên Tâm và hai người kia hết lao lên, rồi lại lộn xuống, chao qua chao lại đông tây nam bắc, cuồng loạn bay như vũ bão. Trên đường, một chuỗi âm thanh chói tai gồm tiếng Tả Bách nôn khan và tiếng thét của Lữ Ngọ vang vọng.
Mãi đến một khắc sau, Đổng Thiên Tâm mới đáp xuống đất, mồ hôi nhễ nhại. Tả Bách quỳ xuống, nôn ra chút nước chua, còn Lữ Ngọ vội chỉnh lại tóc tai, nhanh tay giật lấy điện thoại. Anh ta đưa cho Cát Dương Chỉ Chỉ, người đang cầm bản đồ địa hình của Hoàng Sa Bảo. Các điểm trận pháp Huyền Không Phi Tinh đã được đánh dấu đầy đủ.
Lữ Ngọ quay sang Lão Phác, hỏi gấp: “Sao rồi, nhớ hết chưa? Có tìm được các vị trí không?”
Lão Phác, ôm theo Tiểu Hỷ, Bì Bì Vinh, Thạch Cửu, Tiểu Tấu, và cả Nhị Nam, đồng thanh trả lời: “Không thành vấn đề! Chúng tôi là bưu tá mà, nắm rõ từng góc đường ngõ ngách!”
Lữ Ngọ rút từ trong áo ra một nắm cành cây khô, chỉ trong chớp mắt, trên đó đã nở ra những bông hoa vàng rực rỡ. Anh chia đều các cành hoa cho mọi người: “Đến từng điểm trận pháp, cắm cành này xuống!”
“Rõ!”
Cả nhóm vội vã lao ra khỏi cổng lớn của Hoàng Sa Bảo, tản ra hành động. Nhưng Mang Trú lại gọi giật Đổng Thiên Tâm lại.
Đổng Thiên Tâm ngơ ngác: “Gì thế?”
Ánh mắt Mang Trú rũ xuống: “Trận pháp Huyền Không Phi Tinh chỉ thanh lọc được oán khí bên trong trận, không xua tan được cơn lốc oán khí bên ngoài.”
“Hả?!!”
Mang Trú ngẩng lên: “Ta phải ra ngoài để phong ấn oán khí.”
Tim Đổng Thiên Tâm như ngừng đập trong thoáng chốc.
“Trận pháp khởi động xong, cô sẽ phải thay ta làm tâm trận, bảo vệ toàn bộ Hoàng Sa Bảo.” Mang Trú nhìn cô chăm chú: “Chỉ khí thuần khiết nhất của tộc Hoạn Long mới có thể duy trì trận pháp Huyền Không Phi Tinh. Người duy nhất ta có thể tin tưởng, chỉ có cô!”
Mắt Đổng Thiên Tâm đỏ hoe, cô vỗ mạnh lên ngực mình: “Được!”
Chẳng bao lâu, từng luồng ánh sáng rực rỡ bay vút lên trời. Trong ánh sáng, thấp thoáng sắc vàng óng ánh, màu của trăm hoa. Hiệu suất của nhóm Lữ Ngọ quả không tồi.
Một lớp màng bán trong suốt dần tràn ra từ luồng sáng vàng, từ từ lan rộng, ngưng tụ lại, hợp nhất với trận pháp bảo vệ của Mang Trú. Ánh sáng trận pháp và oán khí bên trong xoắn lấy nhau, tranh đấu kịch liệt, dường như muốn nuốt chửng đối phương.
Đổng Thiên Tâm lại cảm thấy một sự tĩnh lặng chưa từng có, thậm chí còn bắt đầu thấy thú vị với hình dạng của vòng xoáy oán khí Thái Tuế.
Đổng Thiên Tâm: “Thái Tuế thật sự rất xấu sao?”
Mang Trú: “Còn rất hôi.”
“Còn hôi hơn cả mặt của anh sao?”
Mang Trú trừng mắt nhìn Thiên Tâm đầy giận dữ.
Thiên Tâm bật cười, nụ cười tựa như những tia nắng lấp lánh trên mặt biển: “Khi nào về, cùng đi ăn lẩu bò nhé.”
Con ngươi của Mang Trú khẽ run lên.
Tia sáng thứ chín bay vút lên trời, ánh sáng kết hợp với trận pháp hộ thân gần như hoàn toàn dung hòa.
Đổng Thiên Tâm hơi căng thẳng: “Tôi có cần phải tạo dáng oai phong ngầu lòi hay tìm một vị trí phong thủy đắc địa không?”
Mang Trú khẽ nhếch môi: “Không cần. Chỉ cần là cô thì đã đủ rồi.”
Nói xong, anh ta kéo tay ĐổngThiên Tâm, nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay cô, như hai đồng đội trao đổi trên sân vận động.
ĐổngThiên Tâm chỉ cảm thấy một dòng ấm áp từ đỉnh đầu đổ xuống, mặt đất dưới chân phát sáng, những trận văn rực rỡ phức tạp xoay tròn quanh cô, ngay lập tức biến thành một trận pháp hộ thành khổng lồ rộng hàng chục dặm. Trận pháp tựa một chiếc lồng khổng lồ bao trùm toàn bộ Hoàng Sa Bảo, quét sạch oán khí thành tro bụi trong nháy mắt.
Huyền Không Phi Tinh Trận…Thành!
Mang Trú: “Ta đi đây!”
Thiên Tâm: “Đi sớm về sớm.”
Mang Trú hóa thành một vì sao băng, vun vút lao khỏi trận pháp.