4 giờ sáng, tại phòng khách của phòng suite sang trọng của Thẩm Ước.
Đổng Thiên Tâm, Mang Trú và Tả Bách ngồi thành hàng, ăn trái cây, quan sát Lữ Ngọ tra khảo đại đệ tử của Cao Sĩ – Cao Độc Lập.
Câu hỏi đầu tiên của Lữ Ngọ: “Trận pháp trừ tà rởm này rốt cuộc là loại ‘sản phẩm’ gì?”
Cao Độc Lập vừa mới tỉnh rượu, đầu bị Mang Trú đập sưng một cục to, cả người vẫn còn ngơ ngác. Nghe câu hỏi của Lữ Ngọ, hắn đơ mất một lúc mới tỉnh táo lại, liên tục lắc đầu: “Tôi… tôi không hiểu ý anh. Trận pháp trừ tà tất nhiên là để trừ tà rồi.”
Lữ Ngọ lật tay, xuất hiện một cây xương rồng xanh mướt, bốp một cái, đập thẳng vào mặt Cao Độc Lập. Hắn hét lên thảm thiết, trên mặt xuất hiện một lỗ máu rỉ máu không ngừng.
Lữ Ngọ mỉm cười: “Cân nhắc kỹ trước khi trả lời nhé.”
Cao Độc Lập ôm mặt khóc rống: “Trận pháp trừ tà nhìn bề ngoài là để trừ tà, thực chất là một trận pháp đổi mệnh… Hu hu hu, đau quá!”
Đổng Thiên Tâm: “Cái gì cơ?”
“Tôi… đó… đó là chiêu trò thường thấy trong giới giải trí. Mượn vận khí của người khác để thay đổi mệnh cách… Hu hu, đau đau đau! Kiểu như nổi từ nhỏ chuyển thành nổi lớn, nổi lớn chuyển thành siêu sao. Sư phụ tôi dựa vào cách này để kiếm tiền.”
Tả Bách: “Cụ thể thì nguyên lý hoạt động thế nào? Mượn vận khí của ai?”
“Tôi thật sự không biết, nhưng… Trận pháp này dựa trên việc mượn vận khí của người khác, không nhất thiết phải là người cụ thể nào. Điều quan trọng là lượng vận khí đủ lớn để thay đổi mệnh của người được trừ tà.”
Cao Độc Lập rụt rè ngẩng đầu nhìn mọi người một cái: “Như các người vừa thấy đấy, dùng trận đổi mệnh để hút lượng lớn vận khí lẻ tẻ, rồi dẫn qua bùa chú truyền vào cơ thể Thẩm Ước. Như vậy, Thẩm Ước có thể trở thành ngôi sao trường tồn trong làng giải trí…”
Lữ Ngọ: “Người ủy thác là Thẩm Ước ư?”
“Không, không, không! Là Tổng giám đốc Thôi!” Cao Độc Lập vội sửa lời.
Đổng Thiên Tâm: “Nhưng trận pháp vừa rồi đó rõ ràng chỉ hút…”
Mang Trú: “Hút vận khí của người khác là hành động nghịch thiên. Làm sao mà mấy kẻ phàm nhân có thể thực hiện được? Thứ cuối cùng tụ lại, chỉ có thể là oán khí của fan mà thôi.”
Cao Độc Lập ngẩn ra: “Oán… oán khí?! Làm sao có thể?! Bao năm nay, sư phụ tôi chưa từng thất bại!”
Tả Bách: “Oán khí tuy là tiêu cực, nhưng vẫn là một dạng năng lượng. Nhất là oán khí có nồng độ cao, năng lượng đó chắc chắn rất mạnh. Nhưng do bản chất âm u của nó, theo định luật bảo toàn năng lượng, loại năng lượng tối tăm khổng lồ này có thể hữu dụng trong thời gian ngắn, nhưng hậu quả của việc phản phệ năng lượng về sau e rằng sẽ rất khủng khiếp.”
Cao Độc Lập cứng đờ, không biết vừa nghĩ tới điều gì mà mặt trắng bệch.
Trong đầu Đổng Thiên Tâm lướt qua một danh sách dài các ngôi sao tai tiếng bị sụp đổ sự nghiệp, khiến cô nổi da gà.
“Những ngôi sao càng nhiều tranh cãi, lưu lượng càng lớn, thì fan của họ đấu đá càng khốc liệt. Quá trình tranh cãi này chắc chắn sẽ sản sinh lượng lớn oán khí. Tệ hơn nữa, với tính lan truyền của mạng xã hội, tốc độ và phạm vi ảnh hưởng của oán khí sẽ tăng theo cấp số nhân. Nếu có người dẫn dắt, thêm thắt mâu thuẫn, và hiệu ứng phòng vọng thông tin…” Lữ Ngọ ôm đầu: “Quá nhức đầu!”
Mang Trú nhíu chặt mày: “Trận pháp rác rưởi này từ đâu mà ra?”
Cao Độc Lập: “Sư phụ nói… là tổ truyền của Cao tộc…”
Đổng Thiên Tâm: “Trận pháp này chỉ mình Cao Sĩ biết làm thôi sao?”
Cao Độc Lập nuốt nước bọt: “Trước kia là vậy. Nhưng về sau kinh tế khó khăn, các đơn đặt hàng trong giới giải trí ngày càng ít, sư phụ vì kiếm sống nên đã mở vài khóa đào tạo trực tuyến, bán phiên bản rút gọn của trận đổi mệnh cho học viên…”
Mọi người kinh hãi thay đổi sắc mặt.
Lữ Ngọ túm cổ áo Cao Độc Lập: “Bán cho ai?!”
Cao Độc Lập bị siết đến tím tái mặt mày: “Nhiều… nhiều người lắm…”
“Danh sách đâu?!”
“Khóa học này… tất nhiên đều ẩn danh trên mạng…”
“Cụ thể bao nhiêu người?!”
“Ít nhất vài trăm…”
Mặt mày Lữ Ngọ xanh lè, biểu cảm như muốn nhai sống Cao Độc Lập.
Cao Độc Lập sợ đến run rẩy: “Nhưng… nhưng sư phụ nói… bọn họ chỉ học được chút da lông, không làm gì được!”
Lữ Ngọ vứt mạnh Cao Độc Lập ra, ôm đầu r.ên rỉ. Mặt Mang Trú thì đen lại, gân xanh trên thái dương giật liên tục.
Đổng Thiên Tâm cảm thấy cực kỳ mệt mỏi: dù chỉ là một trận pháp không hoàn chỉnh, dù chỉ hút được một lượng nhỏ oán khí, nhưng tích tiểu thành đại, lượng biến tất dẫn đến chất biến, chắc chắn sẽ đẩy nhanh quá trình oán khí hóa thành tà khí. Nếu chẳng may trong không gian thời gian này đánh thức lại cây nấm khổng lồ hôi thối kia… thì tiêu đời thật rồi!
Bây giờ, phải nhanh chóng tìm ra Cao Sĩ để chặt đứt nguồn gốc lan truyền của “trận đổi mệnh”!
Tả Bách: “Cao Sĩ đang ở đâu?!”
Cao Độc Lập hoảng loạn lắc đầu: “Tôi không biết!”
Lữ Ngọ triệu hồi một cây xương rồng to bằng cái chậu rửa mặt, giơ cao như muốn đập xuống. Cao Độc Lập lập tức bò lùi nhanh, hét lên: “Sư… sư phụ có một trụ sở bí mật, mỗi lần xong việc đều về đó nghỉ ngơi. Tôi đoán lần này ông ấy cũng về đó, nhưng sư phụ chưa bao giờ dẫn chúng tôi đến. Không ai biết trụ sở đó ở đâu cả!”
Mọi người: “…Ơ…”
Trong điện thoại, Cát Dương Chỉ Chỉ giơ tay: “Trong nghi thức trừ tà, giữa Cao Sĩ và Thẩm Ước đã xảy ra hiện tượng cộng hưởng yêu lực. Theo phân tích, yêu khí của hai người họ giống nhau đến 99.99%.”
Trong phòng ngủ của Thẩm Ước có ba người.
Một là Tổng giám đốc Thôi đã sợ đến mức ngã quỵ, toàn thân run rẩy như bị Parkinson.
Một là Nguyệt Hạ, bên ngoài trông có vẻ bình tĩnh nhưng đã uống đến ly trà sữa thứ tư.
Và một là Thẩm Ước, đang nằm ngủ ngon lành trong chăn lông vũ, phát ra tiếng ngáy nhỏ.
Đổng Thiên Tâm cực kỳ bực bội: tại sao anh ta gây ra một mớ hỗn độn như vậy mà vẫn ngủ ngon như thế?! Đạp anh ta tỉnh dậy đi!
Tất nhiên, Đổng Thiên Tâm chỉ dám nghĩ thầm, không đủ can đảm động tay. Dù sao Thẩm Ước cũng là một ngôi sao. Nhưng Mang Trú thì không có chút kiêng nể nào, anh đá thẳng một cú vào mông Thẩm Ước. Thẩm Ước chỉ trở mình, chép miệng, rồi ngủ càng sâu hơn.
Mọi người: “…Ơ…”
Nguyệt Hạ ho khẽ hai tiếng, lúng túng nói: “Anh ta vừa nói mơ… đang… ngâm nga hát…”
Lữ Ngọ tức giận đến mức mũi cong vẹo: “Trời, còn hát nữa à?”
Mang Trú khó chịu, kết một ấn chú, búng mạnh vào trán Thẩm Ước. Một luồng ánh sáng trắng phản chiếu từ trán anh ta, nhưng vẫn không tỉnh.
Mang Trú nghiến răng: “Anh ta không phải đang ngủ, mà bị giam trong ký ức.”
Anh lại kết ấn, bốp một cái, đập mạnh vào má Thẩm Ước.
Thẩm Ước kêu lên vài tiếng, trở mình, miệng hơi mở ra. Một quả bóng ánh sáng từ miệng anh ta bật ra, bay lên không trung, ngày càng lớn, biến thành một màn hình chiếu phim dạng hình cầu.
Trên màn hình, ký ức của Thẩm Ước từ góc nhìn thứ nhất đang được chiếu lại, như thể có một chiếc camera gắn trên trán anh, ghi lại mọi thứ anh từng thấy và trải qua một cách tỉ mỉ.
Dựa vào chiều cao góc nhìn, thời điểm này Thẩm Ước có lẽ vẫn còn là một đứa trẻ.
Mở đầu, cậu bé đang chạy trong một khu rừng núi tối đen. Hai bên, những cây cổ thụ cong lại, tạo thành một đường hầm u ám. Thỉnh thoảng ngước lên, chỉ thấy một vài mảng trời đầy sao, còn muỗi mòng như những đám khói đen đang cuồn cuộn. Đường hầm không có điểm kết thúc.
Thẩm Ước thở hổn hển, ngã xuống đất, đầu đập xuống. Màn hình rung ba lần, cậu khóc òa lên, vừa khóc vừa cố bò dậy, lảo đảo chạy tiếp. Bịch, cậu lại ngã, lần này nằm dài trên đất, tiếng khóc lớn đến mức muỗi mòng cũng phải tản ra xa.
Mọi người: “…Ơ…”
Đứa trẻ này đúng là đã to mồm từ nhỏ.
Đúng lúc đó, phía trước vang lên một tiếng hát mơ hồ.
Đó là một âm thanh khó có thể dùng lời để miêu tả, như lông mi mềm mại của trẻ sơ sinh, ánh trăng được lưu giữ trong giọt sương, như mái tóc mềm mại đầy u sầu của thiếu nữ chạm vào dòng suối trong. Mỗi âm tiết tựa như tiếng vọng của thời gian và vũ trụ.
Khu rừng âm u dường như cũng bị âm thanh này làm lay động. Lá cây xào xạc như đang hòa ca, ánh sáng len lỏi chiếu qua hai bên, để lộ một con đường nhỏ quanh co. Thẩm Ước ngừng khóc, ngơ ngác đi về phía trước, bước chân trên thảm lá dày phát ra ánh sáng óng ánh như ngọc.
Con đường dẫn cậu ra khỏi khu rừng, phía trước là một ngọn đồi bằng phẳng. Ở phía xa, những dãy núi trập trùng ẩn hiện trong làn sương, một vầng trăng tròn treo cao trên bầu trời không chút gợn mây.
Cánh đồng cỏ trên đồi tràn ngập những bông hoa nhỏ màu trắng, cánh hoa lấp lánh ánh trăng, như một biển sao trải dài trên mặt đất.
Ở cuối biển sao, một người phụ nữ ngồi đó, ngẩng đầu hát nhẹ nhàng.
Cô mặc chiếc váy dài màu trắng, mái tóc dài như tuyết với đuôi tóc đỏ rực như lửa. Những sợi tóc mảnh mai đong đưa trong gió, như âm thanh của ánh trăng ngưng đọng.
Thẩm Ước dừng bước. Những người quan sát bên ngoài cũng nín thở.
Giọng hát ngừng lại, người phụ nữ quay đầu, mỉm cười vẫy tay về phía cậu.
Thẩm Ước như bị mê hoặc, bước tới loạng choạng rồi ngồi xuống trước mặt người phụ nữ, ngước đầu nhìn, không nhúc nhích.
Khuôn mặt của cô sáng trong và tinh khiết, ánh mắt dịu dàng với đôi đồng tử trắng đẹp nhất thế gian.
Thẩm Ước: “Chị ơi, chị hát hay quá!”
Người phụ nữ mỉm cười: “Em có muốn học hát không?”
Giọng nói của cô cũng ngọt ngào, trong trẻo như tiếng đàn trời, khiến tim người nghe đập thình thịch.
Thẩm Ước gật đầu liên tục: “Em muốn học!”
Người phụ nữ mỉm cười, đôi đồng tử trắng ánh lên gợn sóng thuần khiết: “Chị sẽ dạy em bài hát này, nhưng chị có một điều kiện.”
“Điều kiện gì em cũng đồng ý!”
“Hãy mang bài hát của chị ra ngoài, hát cho thật nhiều người nghe.”
“Được!”
Người phụ nữ hái một bông hoa trắng nhỏ, cài lên tai của Thẩm Ước, rồi bắt đầu đoạn hát thứ hai. Không có lời bài hát, nhưng giai điệu chạm đến sâu thẳm trái tim hơn bất kỳ ngôn ngữ nào trên thế gian… nó tựa như mũi kim nhỏ nhấn lên chiếc đĩa cổ xưa, khắc nên những đường nét huyền thoại.
Mọi người lặng lẽ say mê lắng nghe, quên cả thời gian. Không biết từ lúc nào, người phụ nữ đã hát đến câu cuối cùng. Giai điệu nhẹ nhàng trôi về phía mặt trăng yên tĩnh. Đổng Thiên Tâm nghe được một giọng nói cực kỳ yếu ớt ẩn trong bài hát: “Tìm… để… tự do…”
Ký ức quay ngược kết thúc, Thẩm Ước mở mắt ra, vẻ mặt mơ hồ, nước mắt chảy xuống không ngừng, giàn giụa khắp mặt: “Em nhớ ra rồi… Em đã hứa với chị thần nữ rằng sẽ mang bài hát của chị ấy hát cho cả thế giới nghe, hát cho tất cả mọi người nghe. Vậy mà… tại sao… tại sao em lại quên mất?! Tại sao em lại quên chứ!!”
“Cô ấy không phải thần nữ, mà là một yêu quái.” Mang Trú thở dài:
“Sơn Hải Kinh có viết: ‘Trên núi Trụ Dương có một loài thú, hình dạng như ngựa, đầu trắng. Hoa văn như hổ, đuôi đỏ. Tiếng kêu như tiếng ca. Tên là Lộc Thục. Nếu mang theo lông của nó bên người sẽ tốt cho con cháu.’”
“Khoan đã, anh vừa nói lông của nó tốt cho con cháu là ý gì?” Đổng Thiên Tâm hỏi.
Lữ Ngọ: “Tôi từng đọc trong cổ thư của nhà họ Lữ rằng đeo lông hoặc da của Lộc Thục sẽ giúp có nhiều con nhiều cháu. Vì thế, vào thời Minh Thanh, Lộc Thục bị các thợ săn yêu quái săn lùng đến mức tuyệt chủng.”
Đổng Thiên Tâm giật mình, quay sang nhìn Nguyệt Hạ. Cả hai cùng kêu lên: “Á!!!”
Họ lao về phía Tổng giám đốc Thôi. Vì ông ta đã mất hết khả năng tự chủ, nên chẳng cần khách sáo, hai người lật ngược ông ta lại, lục tung một hồi, và quả nhiên tìm ra chiếc “hộp gỗ” mà Nguyệt Hạ nhắc đến.
Trên nắp hộp khắc tám chữ lớn: “Nhất Dương Xung Thiên, Tử Tôn Mãn Đường.”
“Đây là thứ lão Thôi lén mua từ Cao Sĩ.” Nguyệt Hạ nói: “Chắc chắn có vấn đề!”
Trên hộp có phong ấn bùa chú. Lữ Ngọ rút ra một nhánh hoa bách hợp, đập tan bùa chú, nắp hộp bật mở. Bên trong là một miếng ngọc như ý giống hệt loại mà Cao Sĩ dùng, kèm theo một dải lụa trắng dài.
Cát Dương Chỉ Chỉ: “Tìm thấy sản phẩm y hệt trên Pinduoduo, bán sỉ 98 đồng một cái.”
Mang Trú nhấc miếng ngọc lên, lắc nhẹ, rồi đưa lên ngửi. Anh cẩn thận gạt dải lụa sang một bên, nhặt ra một sợi lông trắng, đầu lông có vệt đỏ mờ.
“Đây là lông của Lộc Thục.” Mang Trú nói.
“Thế thì dễ rồi! Chúng ta có lông của Lộc Thục, có thể dùng yêu lực để truy tung xác định vị trí của nó. Tôi đoán trụ sở bí mật của Cao Sĩ chắc chắn có liên quan đến Lộc Thục.” Lữ Ngọ lấy ra hai nắm hoa tulip: “Mọi người tránh ra, để tôi lập trận tìm kiếm!”
Mang Trú ném sợi lông của Lộc Thục lên không trung, Lữ Ngọ bắt đầu thực hiện vũ điệu linh hồn chính thống… hoặc là múa máy đá chân điệu nhảy tap dance, nói đúng hơn.
Cánh hoa tulip bay lên xoay quanh sợi lông, hợp lại thành một mũi tên lớn. Mũi tên bắn lên không trung, đứng yên trong một giây, rồi bùm, tan thành mảnh vụn. Những cánh hoa rơi lả tả xuống đất.
Mọi người: “…Ơ…”
Lữ Ngọ: “Hả?!”
Mang Trú đẩy mạnh Lữ Ngọ ra: “Vô dụng quá!”
Anh kết ấn, một trận pháp ánh sáng tuyệt đẹp bừng lên, xoay quanh sợi lông, rồi bùm, nổ tan thành từng mảnh vụn.
Không gian chìm trong sự im lặng bối rối và lòng tự trọng vỡ vụn của một con rồng nào đó.
Đổng Thiên Tâm chống nạnh, gõ đôi giày nhỏ xuống đất: “Hai người có làm được gì không vậy?!”
“Có lẽ chúng ta cần thêm yêu lực để dẫn đường…” Lữ Ngọ liếc nhìn Thẩm Ước.
Thẩm Ước lau nước mắt, hít mũi: “Không vấn đề gì, tôi đã nhớ bài hát của chị thần nữ, có thể hát ngay tại đây…”
“Câm miệng!” Mang Trú hét lên, mặt tái mét.
Đổng Thiên Tâm vò đầu, xoay người hai vòng, rồi đột nhiên lóe sáng ý tưởng: “Cao Tam Nguyên đang ở cùng Cao Sĩ, hay chúng ta thử truy tìm Cao Tam Nguyên đi?”
Lữ Ngọ: “Cô nương, chúng ta đâu có vật gì của Cao Tam Nguyên để dẫn đường không?”
“Trùng hợp thật, tôi có đây.” Đổng Thiên Tâm mỉm cười rút từ túi ra móc chìa khóa hình kiếm gỗ đào.
Mang Trú lướt tay trên vật đó, mặt biến sắc: “Đây là vật tùy thân của cậu ta, sao cô lại có?”
“Cao Tam Nguyên tặng tôi.” Đổng Thiên Tâm phấn khởi: “Dù sao cũng thử xem sao.”
Mang Trú trừng mắt nhìn Đổng Thiên Tâm, rồi ném trận pháp tìm kiếm ra. Ánh sáng trận pháp xoay quanh thanh kiếm hai vòng, lóe lên hai lần, cuối cùng hiển thị một dãy ký tự:
“Đông 300 dặm, Đoài Tỵ Dậu, Đinh Ngọ.”
Tả Bách giơ điện thoại chụp lại: “Cát Dương Chỉ Chỉ, định vị!”
Cát Dương Chỉ Chỉ mở bản đồ, tìm ra tọa độ chính xác:
Đảo Nam Kỳ, núi Nghiêu Quang.