Đổng Thiên Tâm ngồi đếm số dư 80 triệu trong tài khoản ngân hàng của mình mà lòng vừa vui vừa buồn.
Vui vì cô ngày càng gần đạt được mục tiêu nhỏ 100 triệu.
Buồn vì so với những người thực sự giàu, cô chỉ là kẻ tép riu.
Hiện tại, mọi người đang đi trên du thuyền sang trọng của tập đoàn Thẩm Thị để đến đảo Nam Kỳ.
Đúng vậy, chính là Thẩm Thị, gia tộc khổng lồ sở hữu nhiều cảng biển và nhà máy đóng tàu. Thẩm Ước, chính là cháu trai út được cưng chiều nhất của gia tộc này… một cậu ấm thế hệ thứ ba.
Chiếc du thuyền này có giá 30 triệu.
Khi biết điều này, Đổng Thiên Tâm hơi khinh bỉ: “Đúng là một câu chuyện tổng tài giàu có cổ điển, và cô lại thật sự gặp được nó.”
Đảo Nam Kỳ là một hòn đảo giữa biển, trên đảo có núi Nghiêu Quang, dưới núi có suối nước nóng.
Thẩm Thị từng dẫn đầu dự án phát triển đảo Nam Kỳ, xây dựng một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng dưới chân núi Nghiêu Quang.
Năm năm trước, khu nghỉ dưỡng vừa hoàn thành, Thẩm Ước lúc đó mới tám tuổi cùng gia đình đến nghỉ dưỡng. Không biết vì lý do gì, cậu bị lạc trong núi Nghiêu Quang. Gia đình đã tìm kiếm suốt đêm và cuối cùng phát hiện cậu ở mép vực thẳm.
Thẩm Ước bị kinh hãi, sốt cao ba ngày. Khi tỉnh dậy, cậu đã mất hết ký ức về đêm hôm đó.
Từ đó, nhà họ Thẩm giữ kín chuyện này. Đảo Nam Kỳ trở thành cấm địa, khu nghỉ dưỡng dưới núi Nghiêu Quang bị bỏ hoang.
Hôm nay, quay lại chốn cũ, Thẩm Ước rõ ràng rất phấn khích. Cậu ngồi không yên trên ghế, dán mặt vào cửa sổ du thuyền như một đứa trẻ lần đầu đi dã ngoại.
Tất nhiên, về việc tại sao Thẩm Ước lại mất trí nhớ, hai “chuyên gia” đưa ra những lý giải khác nhau:
Lữ Ngọ cho rằng: Họ không thể truy tìm yêu lực của Lộc Thục vì có một loại phong ấn nào đó ngăn cách. Thẩm Ước đã vô tình bước vào phong ấn, Lộc Thục đã truyền yêu lực vào giọng hát của cậu ta. Mặc dù Thẩm Ước trông có vẻ bình thường, nhưng chắc chắn đã bị phong ấn ảnh hưởng, dẫn đến việc mất trí nhớ.
Nhận định của Mang Trú là: Một người thường mà bị một đại yêu như Lộc Thục truyền yêu lực mà không bị ngốc thì đã là phúc đức tổ tiên.
Rõ ràng, Mang Trú vẫn rất ghét Thẩm Ước.
Điều này khiến Đổng Thiên Tâm khá lo lắng. Cô nghĩ ngợi một hồi rồi quyết định nói chuyện với Mang Trú. Cô vỗ vai anh, nói với vẻ chân thành: “Dù sao đi nữa thì theo gu thẩm mỹ của tôi, anh đẹp hơn Thẩm Ước nhiều!”
Đổng Thiên Tâm vốn muốn giúp Mang Trú bớt đi nỗi lo về ngoại hình. Ai ngờ, con rồng nào đó lập tức nổi đóa: “Cô dám so sánh ta với cái tên mù âm nhạc đó?!”
Đổng Thiên Tâm im bặt. Bằng giác quan thứ sáu, cô biết bất kỳ câu nào cô nói tiếp theo cũng đều là câu hỏi dẫn đến cái chết.
Mang Trú trừng mắt nhìn cô, rồi đứng dậy bỏ đi một khoảng xa, để lại cho cô một cái gáy đầy tức giận.
Đổng Thiên Tâm: “…”
Người đời bảo lòng dạ đàn ông sâu như đáy biển, cô thấy lòng dạ của con rồng nào đó còn nhỏ hơn cả đầu cây kim.
Cô thở dài một hơi nặng nề: “Haizz…”
Nguyệt Hạ ngồi bên cạnh cũng thở dài: “Haizz…”
Nguyệt Hạ đang nhìn chằm chằm vào gáy của Mang Trú, ánh mắt cực kỳ tâm trạng, tiếc nuối, cả người toát lên sự u uất.
Lữ Ngọ thì mặt đã xanh lè, biểu cảm thay đổi liên tục theo từng tiếng thở dài của Nguyệt Hạ.
Đổng Thiên Tâm chợt nhớ ra, từ lúc Mang Trú bị thổi bay khẩu trang, Nguyệt Hạ cứ như bị mất hồn… Không lẽ Lữ Ngọ nói trúng rồi, Nguyệt Hạ thật sự phải lòng Mang Trú ngay từ cái nhìn đầu tiên sao?
Cô hắng giọng hỏi: “Nguyệt Tổng có tâm sự gì sao?”
Nguyệt Hạ thu ánh mắt lại: “Thật đáng tiếc, một người đẹp như anh Mang Trú lại không làm diễn viên. Đúng là của trời.”
Câu trả lời này rõ ràng vượt ngoài dự đoán của Đổng Thiên Tâm và Lữ Ngọ. Cả hai ngây ra ba giây rồi cùng kêu lên: “Hả?”
Nguyệt Hạ nhướng mày: “Các người nghĩ chỉ cần có gương mặt đẹp là làm được diễn viên à?”
Đổng Thiên Tâm: “Không phải sao?”
“Để trở thành một diễn viên giỏi, cần có kỹ năng diễn xuất chuyên nghiệp, năng khiếu bộc lộ cảm xúc và khả năng truyền tải, sự luyện tập, quan sát, mô phỏng hàng ngày, cũng như khả năng làm việc nhóm và giao tiếp xuất sắc.” Nguyệt Hạ lắc đầu: “Nhưng tôi nhìn anh Mang Trú, rõ ràng là không có tinh thần hợp tác tốt.”
Đổng Thiên Tâm: “…”
Đúng thật. Với tính khí của Mang Trú, đừng nói hợp tác, không đánh người đã là may mắn rồi.
Nguyệt Hạ lại thở dài: “Bây giờ làm người quản lý thật khó, muốn tìm một diễn viên vừa chuyên nghiệp vừa nghiêm túc lại có chí tiến thủ thì đúng là hiếm như lá mùa thu. Người như Thẩm Ước, giữ được sự chuyên tâm, lại càng hiếm hơn.”
Đổng Thiên Tâm: “Ai cơ?!”
Lữ Ngọ: “Thẩm Ước? Chuyên tâm?!”
Nguyệt Hạ: “Thẩm Ước từ nhỏ đã quen với cảnh xa hoa tráng lệ, mọi cám dỗ trong giới giải trí với cậu ấy chỉ như trò trẻ con.”
Đổng Thiên Tâm: “…”
Cô không biết phải đáp lại thế nào.
Thẩm Ước hắt hơi hai cái, lò dò ngồi xuống cạnh Nguyệt Hạ: “Mọi người vừa nói xấu sau lưng tôi đúng không?”
Nguyệt Hạ: “Đúng rồi, tôi vừa gói gọn hết tiểu sử đen tối của cậu gửi cho Tiểu Đổng đây.”
Thẩm Ước cực kỳ tự tin: “Tôi thì làm gì có tiểu sử đen tối?!”
Anh đảo mắt: “Nghe nói Tiểu Đổng bất chấp nguy hiểm, xông vào trận pháp để xé mấy lá bùa trên người tôi…” Nói đến đây, mặt anh hơi ngượng.
Chưa dứt lời, Thẩm Ước đột nhiên bị hất tung lên, xoay 180 độ trên không, rồi bịch một tiếng, đáp xuống cạnh Lữ Ngọ. Đổng Thiên Tâm chỉ thấy một bóng trắng vụt qua, bên cạnh mình đã xuất hiện Mang Trú, khoanh tay, mặt lạnh lùng nhìn Thẩm Ước.
Thẩm Ước xoa đầu, cố định ánh mắt đang xoay tít, nghiến răng nghiến lợi: “Anh Mang Trú, tôi đã đắc tội gì với anh sao?!”
Mang Trú: “Đồ ngốc.”
Thẩm Ước suýt nghẹn chết, vỗ ngực, ánh mắt quét lên quét xuống khắp người Mang Trú. Đột nhiên, vẻ mặt anh sáng lên như vừa phát hiện chân lý: “Tôi hiểu rồi, anh ghen tị với tôi!”
Mang Trú thoáng giật mình, liếc nhanh về phía Đổng Thiên Tâm: “Ta…”
Thẩm Ước: “Anh ghen tị với chất giọng thiên phú trời ban của tôi!”
Đổng Thiên Tâm: “…”
Nguyệt Hạ: “…”
Lữ Ngọ: “…”
Gân xanh trên trán Mang Trú giật giật.
Thẩm Ước: “Tất nhiên rồi! Gương mặt của tôi được mệnh danh là có thể quyến rũ trái tim người khác chỉ trong ba giây mà!”
Nguyệt Hạ: “Im ngay!” Cô nghiến răng: “Chẳng phải toàn là mấy hot search mua về sao? Có gì mà tự hào chứ!”
Thẩm Ước: “Thì sao chứ? Hot search mua vẫn là hot search mà!”
Đổng Thiên Tâm và Lữ Ngọ nhìn nhau, ánh mắt đầy chế giễu:
Đổng Thiên Tâm: “Về độ dày mặt, Lữ Ngọ, anh thua rồi.”
Lữ Ngọ: “Một núi cao còn có núi cao hơn, tôi chịu thua tâm phục khẩu phục.”
Tả Bách ôm máy tính xách tay, bước tới: “Xin lỗi vì đã làm phiền, tôi có một vấn đề học thuật cần thảo luận.”
Anh mở laptop, bấm phát video lên.
Đổng Thiên Tâm tò mò nhìn vào màn hình, rồi lập tức sững sờ.
Video là đoạn trích từ camera giám sát tại khách sạn, ghi lại cảnh chiến đấu trong trận pháp trừ tà. Trước đó, để đảm bảo an toàn, Cát Dương Chỉ Chỉ đã xóa hết dữ liệu trong ổ cứng của khách sạn, chỉ giữ lại một bản trong máy tính của Tả Bách để làm tư liệu phân tích.
Đoạn video này đã được xử lý làm chậm 10.000 lần. Trong khi tất cả mọi người đều bị “đóng băng” thì Mang Trú và Đổng Thiên Tâm vẫn chuyển động ở tốc độ bình thường: Mang Trú đang điên cuồng đánh Cao Song Chính trong trạng thái xác sống, còn Đổng Thiên Tâm thì đá bay Thẩm Ước với đầy những lá bùa trên người.
Mọi người xung quanh sững sờ há hốc mồm.
Tả Bách nhấn nút tạm dừng: “Dựa trên so sánh tốc độ thời gian và các phép tính, đoạn này có hiệu ứng tạm ngừng thời gian kéo dài ba giây. Nói cách khác, các bạn có khả năng tạm dừng thời gian.”
Lữ Ngọ: “À! Giờ tôi mới hiểu! Ở Hoàng Sa Bảo, một giây trước hai người còn cách cả trăm mét, giây sau đã xuất hiện ngay trước mặt tôi. Lúc đó tôi còn tưởng mình bị hù đến mờ mắt chứ. Thì ra là vì điều này!”
Tả Bách: “Hiện tượng này đã xuất hiện ở Hoàng Sa Bảo sao?”
Anh gật đầu: “Vậy chắc là năng lực mới mà hai người nhận được sau khi thoát khỏi thế giới phim thần tượng, đúng không?”
Mang Trú lập tức phủi sạch quan hệ: “Không phải ta, là Đổng Thiên Tâm.”
Đổng Thiên Tâm: “À… đúng vậy.”
Mắt Tả Bách sáng lên, lập tức nói thao thao bất tuyệt: “Ta nghe nói Einstein đã đề xuất rằng thời gian và không gian không tồn tại độc lập, mà cùng cấu thành một cấu trúc không gian thời gian bốn chiều. Phân bố và chuyển động của vật chất và năng lượng sẽ làm cong cấu trúc này, từ đó thay đổi tốc độ trôi qua của thời gian. Nếu đạt đến một điểm giới hạn, thời gian có thể tạm dừng hoàn toàn.”
“Đối với người quan sát bên trong khu vực thời gian dừng lại, thế giới bên ngoài sẽ trôi qua cực nhanh, như thể họ bị đóng băng trong một khoảnh khắc vĩnh cửu. Điều này có nghĩa là họ có thể quan sát sự thay đổi của vũ trụ mà không bị ảnh hưởng bởi thời gian, thậm chí chứng kiến từ sự hình thành của các thiên hà cho đến sự hưng suy của các nền văn minh.”
Đổng Thiên Tâm: “Không phức tạp đến thế đâu, chỉ có ba giây thôi!”
Tả Bách tiếp tục, mặc kệ sự bối rối của mọi người: “Từ góc độ triết học và đạo đức học, khả năng tạm dừng thời gian sẽ dẫn đến hàng loạt câu hỏi sâu sắc về ý chí tự do, số phận, sự sống và cái chết. Nếu thời gian có thể dừng lại, ý nghĩa của cuộc sống và giá trị của thời gian sẽ phải được định nghĩa lại. Cách con người cảm nhận và trải nghiệm thời gian sẽ thay đổi tận gốc, kéo theo sự đảo lộn trong hiểu biết của chúng ta về quá khứ, hiện tại và tương lai.”
Anh dừng lại để thở sâu một hơi, rồi hỏi: “Đây là một năng lực đặc biệt như vậy, tại sao không chia sẻ thông tin trong đội nhóm?”
Đổng Thiên Tâm mở miệng, nhưng chỉ ấp úng: “Bởi vì… ờ… nguyên lý kích hoạt năng lực này vẫn chưa xác định được…”
Tả Bách: “Chính vì lý do đó, chúng ta càng nên chia sẻ thông tin để cùng nghiên cứu và thảo luận, nhằm sử dụng hiệu quả hơn trong các dự án sau này.”
Anh lập tức mở tài liệu, bật máy ghi âm: “Cụ thể năng lực tạm dừng thời gian này hoạt động như thế nào?”
Đổng Thiên Tâm từ từ quay đầu nhìn Mang Trú, ánh mắt đầy ám chỉ: “Nói ra thì mất mặt chết đi được!”
Mang Trú cau mày suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu: “Lời của thầy Tả rất có lý.”
Đổng Thiên Tâm muốn phát điên. Cô cảm thấy như nồi nước xấu hổ trong lòng đã sôi trào. Không còn cách nào khác, cô đành cắn răng: Cứ nói ra đi, dù gì cũng chết một lần!
Cô hít sâu, nhắm mắt lại, giải thích: “Khụ! Năng lực này xuất hiện dưới dạng một hiệu ứng filter màu hồng với bong bóng trái tim kiểu phim thần tượng. Mỗi khi gặp một kí.ch thích đặc biệt, bong bóng trái tim sẽ biu~~ bật ra, tạo hiệu ứng dừng thời gian trong ba giây.”
Tả Bách đẩy gọng kính: “Kí.ch thích đặc biệt đó là gì?”
Đổng Thiên Tâm chậm rãi quay sang nhìn Mang Trú.
Mang Trú: “Nhìn ta làm gì?”
Đổng Thiên Tâm đầu hàng, siết chặt môi, lầm bầm như một chuỗi âm thanh không rõ: “Ư… ư… ư… ư…”
Mọi người: “Gì cơ?”
Cát Dương Chỉ Chỉ dùng công cụ phân tích âm thanh, đưa ra kết quả: “Đổng Thiên Tâm nói, mỗi khi cô ấy nhìn thấy Mang Trú thì sẽ biu…”
Không gian chìm vào sự im lặng chết chóc.
Ánh mắt mọi người đổ dồn lên Đổng Thiên Tâm và Mang Trú: Hiệu ứng phim thần tượng… bong bóng trái tim màu hồng… kích hoạt khi nhìn Mang Trú… A~~
Mang Trú sững người, chớp mắt mấy lần, rồi khuôn mặt bỗng đỏ bừng: “Cô… cô cô cô…”
Tình huống đã đến nước này, Đổng Thiên Tâm quyết định không còn gì để mất. Cô ưỡn thẳng lưng, đầy lý lẽ: “Anh đẹp trai mà! Tôi nhìn thấy anh thì cảm thấy rất dễ chịu, tim đập nhanh hơn. Đây là phản ứng bình thường của con người, có gì sai đâu?!”
Mặt Mang Trú đỏ lan đến tai, rồi lan xuống tận cổ. Con rồng Chúc Long trắng tinh duy nhất trong Tam giới giờ đây trông như một con tôm luộc chín. Anh không biết phải nói gì, đứng dậy, quay người bước đi với dáng vẻ lóng ngóng.
Mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía Đổng Thiên Tâm.
Đổng Thiên Tâm: “Nhìn cái gì mà nhìn?! Không được à?!”
Nguyệt Hạ quay mặt đi, cố nín cười. Thẩm Ước thì gãi đầu gãi tai: “Bong bóng trái tim màu hồng… sao nghe quen quen thế nhỉ?”
Tả Bách và Cát Dương Chỉ Chỉ lại đắm chìm trong suy nghĩ.
Tả Bách: “Liệu có phải kích hoạt dựa trên sự thay đổi nhịp tim không?”
Cát Dương Chỉ Chỉ: “Nếu là kích hoạt dựa trên tình yêu thì sao?”
Tả Bách: “Tình yêu là một biến số quá khó kiểm soát. Tôi nghiêng về việc giám sát các hormone như dopamine, norepinephrine và phenylethylamine.”
Cát Dương Chỉ Chỉ: “… Tả Bách, nói thế thì anh ế cả đời đấy!”
Lữ Ngọ lục lại các tin nhắn trong nhóm trưởng lão nhà họ Lữ:
[Trưởng lão 1]: “Ghép đôi cho Chúc Long với con người là chuyện đau đầu nhất…”
[Trưởng lão 2]: “Tuổi thọ con người quá ngắn…”
[Trưởng lão 3]: “Chúc Long mất bạn đời thì sầu muộn đến sinh bệnh, rồi qua đời luôn!”
Lữ Ngọ ôm đầu kêu gào: “Dòng họ Chúc Long đúng là sinh sản chẳng được bao nhiêu!!”