Đổng Thiên Tâm xoa cổ, ngồi phịch xuống ghế sofa. Đầu cô vẫn ong ong, chẳng biết là do tức giận hay vì sợ hãi.
Thanh niên áo trắng ngồi đối diện, dáng ngồi thẳng tắp, cằm hơi hất lên, đôi mày vẫn nhíu lại cực kỳ giận dữ.
Lữ Ngọ sau khi nghe kể chi tiết chuyện “đóng gói” đêm qua, đầu đau như búa bổ, đành đội túi chườm đá, nằm bẹp trên ghế làm việc r.ên rỉ.
Thanh niên áo trắng lên tiếng: “Ngươi, tên là gì?”
Đổng Thiên Tâm bực bội: “Đổng Thiên Tâm.”
“Thiên Tâm, trung tâm trời đất, trái tim của mặt trời.” Thanh niên hừ một tiếng: “cái tên miễn cưỡng có được chút khí phách của họ Hoạn Long.”
Đổng Thiên Tâm: “Này, cái gọi là ‘đổi’ rốt cuộc là ý gì vậy?”
Thanh niên áo trắng: “Ngươi không biết sao?”
Đổng Thiên Tâm: “Tôi cần phải biết à?”
Thanh niên áo trắng phóng ngay ánh mắt sắc như dao về phía Lữ Ngọ. Lữ Ngọ lập tức nhảy dựng lên, nói lớn: “Họ Đổng, hậu duệ của Hoàng Đế, từ nhỏ đã có tài nuôi rồng. Trời ban cho khả năng thuần hóa rồng, nhiều rồng quy phục dưới trướng. Thuấn Đế sai họ nuôi rồng tại Đào Khâu, phong làm họ Hoạn Long. Từ đó mà có gia tộc Hoạn Long!”
Đổng Thiên Tâm: “Ý là sao?”
Lữ Ngọ: “Ý là, dòng họ Đổng các người từ thời xa xưa đã là những chuyên gia cao cấp trong lĩnh vực… nuôi rồng!”
“Rồng?!” Đổng Thiên Tâm cao giọng đến vỡ cả giọng: “Rồng gì cơ?!”
Lữ Ngọ điên cuồng ra hiệu bằng ánh mắt, Đổng Thiên Tâm bèn nhìn sang thanh niên áo trắng đối diện: “Chẳng lẽ là… anh ta?!”
Thanh niên áo trắng ưỡn thẳng lưng, dáng vẻ càng thêm kiêu ngạo, nói: “Ta là Mang Trú, thuộc dòng chính tộc của tộc Chúc Long!”
Đổng Thiên Tâm nhìn chằm chằm, nhìn hồi lâu rồi bỗng cười phá lên: “Ha ha ha ha ha! Chúc Long? Đừng đùa nữa! Hôm qua anh đã hiện nguyên hình rồi, chỉ là một chú mèo con xinh xắn. Cùng lắm thì cũng chỉ đáng gọi là… mèo rồng thôi ha ha ha ha ha!”
Mang Trú giận dữ: “Hình dáng mèo kia chỉ là một phần hóa thân của ta! Hơn nữa, đó không phải mèo yêu, mà là thần thú viễn cổ Phi Phi… ”
Đổng Thiên Tâm vỗ đùi cười: “Vô cùng đáng yêu!”
“Ngươi dám cả gan! Tộc Chúc Long chúng ta là thần bán nhân, sao có thể để chữ ‘đáng đáng đáng đáng yêu’ làm ô uế danh tiếng chứ?!” Mang Trú gầm lên, nhưng vừa nói xong, hai chiếc tai mèo lông mượt đáng yêu bỗng “bùm bùm” mọc ra trên đầu anh ta.
Đổng Thiên Tâm: “Phụt! Ha ha ha ha ha ha ha!”
Sắc mặt Mang Trú biến đổi, luống cuống che hai tai lại, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Đổng Thiên Tâm.
Lữ Ngọ suýt rớt cả mắt ra ngoài: “Đây là nguyên lý gì vậy? Tại sao tai mèo lại mọc ra trên đầu điện hạ Mang Trú chứ?!”
Đổng Thiên Tâm cười đến mức thở không ra hơi, mãi một lúc sau mới dần bình tĩnh lại, cảm giác căng thẳng trong lòng cũng tiêu tan. Nhìn thanh niên với đôi tai mèo dễ thương trước mặt, cô không còn thấy anh ta đáng ghét nữa.
“Chẳng lẽ điều kiện để tôi nhận được tài sản thừa kế là phải làm ‘sen’* cho anh sao?”
*chữ gốc là 剷屎官 nghĩa là quan dọn shiit, em âm thầm để chữ sen cho nó gần gũi.
Mang Trú giận đến phát run: “Ta là Chúc Long, tuyệt đối không thể… không bài tiết chất thải…!”
Đổng Thiên Tâm nhướng mày, chỉ vào đôi tai mèo của anh.
Mang Trú đỏ bừng cả mặt, nghiến răng nhắm chặt mắt, hít sâu một hơi rồi bắt đầu lẩm bẩm niệm chú.
Nhân lúc đó, Lữ Ngọ tranh thủ mở két sắt, lấy ra một tập tài liệu, từng mục từng mục đưa cho Đổng Thiên Tâm xem: “Đây là giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà cùng các tài liệu thừa kế, chuyển nhượng liên quan. Địa chỉ căn nhà là tầng 36, căn 6636, tòa 006, khu Bồng Lai, số 666 phố Loan Điểu, thành phố Bách Đảo. Diện tích 300 mét vuông. Cô xem qua trước.”
Phố Loan Điểu ở thành phố Bách Đảo, trung tâm của trung tâm. Giá nhà ở đó cao đến mức không tưởng, khu Bồng Lai lại là khu dân cư nổi tiếng dành cho giới siêu giàu. Nghe nói khi vừa xây xong, nó đã lên hẳn bản tin. Giá nhà một mét vuông là 20 vạn tệ Với 300 mét vuông, căn hộ này ít nhất phải trị giá 60 vạn!
Nói cách khác, tổng giá trị tài sản thừa kế lên tới một trăm sáu mươi triệu!*
*dành cho những ai chưa biết thì 100 triệu nhân dân tệ bằng hơn 349 tỷ tiền Việt mình ó ạ.
Đổng Thiên Tâm cảm thấy khô cả cổ, vội uống hai ngụm trà để trấn tĩnh rồi nói dứt khoát: “Tôi từ chối!”
Mang Trú mở mắt, đôi tai mèo “bùm bùm” biến mất trở lại, nghiêm nghị tuyên bố: “Ta cũng từ chối!”
“Cả hai vị tổ tông, đừng có làm loạn nữa! Hai người là lựa chọn duy nhất của nhau, không còn đường lui đâu!”
Lữ Ngọ quay sang nhìn Đổng Thiên Tâm: “Quy trình thừa kế đã khởi động, huyết mạch Hoạn Long trong người cô đã thức tỉnh, đây là điều không thể kháng cự. Cô chỉ có thể chấp nhận, nếu không, sẽ phải đối mặt với nguy hiểm không lường trước được, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng!”
Tim Đổng Thiên Tâm thót lên: “Ý anh là, lũ xác sống và oán khí kia sẽ quay lại sao?”
“Không chỉ thế!”
“…”
Mang Trú khinh bỉ hừ một tiếng: “Đường đường là hậu duệ Hoạn Long mà không thể thanh tẩy chút oán khí, đúng là vô dụng.”
Đổng Thiên Tâm muốn đá anh ta một cú ghê trời.
Lữ Ngọ tiếp lời: “Điện hạ Mang Trú nói rất đúng! Nhưng đáng tiếc là linh khí trong Tam Giới ngày càng suy kiệt, người tu đạo ngày càng ít. Tộc Hoạn Long vì bảo vệ huyết mạch tộc Chúc Long mà đã trải qua hàng nghìn năm gian khổ, đến nay huyết mạch đã suy tàn, giờ chỉ còn lại mỗi cô Đổng Thiên Tâm mà thôi.”
Mang Trú ngẩn người: “Chỉ còn… mình cô ta sao?”
Lữ Ngọ thở dài, gật đầu thật mạnh.
Mang Trú đờ đẫn nhìn Đổng Thiên Tâm, đôi mắt đen láy thoáng ánh sáng kỳ lạ. Đổng Thiên Tâm nổi cả da gà, bèn quát: “Nhìn cái gì?!”
Mang Trú quay mặt đi: “Thần lực của ta tuy chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng bảo vệ một nhân tộc nhỏ nhoi thì vẫn dư sức.”
Đổng Thiên Tâm: “…”
Nói cách khác, hoặc cô chăm sóc anh ta để giữ mạng, hoặc bị xác sống gặm nhấm. Cục diện này đúng là chẳng tốt đẹp gì!
Lữ Ngọ dè dặt hỏi: “Nếu cả hai người không có ý kiến gì, tôi có thể tiếp tục giải thích quy trình thừa kế tài sản không?”
Đổng Thiên Tâm và Mang Trú không nói gì.
Lữ Ngọ mừng rỡ: “Thực ra căn hộ này chỉ là khoản thanh toán trước. Nếu cô Đổng hoàn thành đánh giá hiệu suất, rất nhanh cô sẽ nhận được toàn bộ tài sản thừa kế trị giá một trăm triệu, sau thuế.”
Đổng Thiên Tâm giật giật mí mắt: “Đánh giá hiệu suất là sao?”
Lữ Ngọ cười tươi đến lộ cả răng hàm: “Mỗi kỳ đánh giá hiệu suất sẽ được tiến hành theo chu kỳ, tùy theo tỷ lệ hoàn thành, cô sẽ nhận được phần tài sản tương ứng. Ví dụ, nếu kỳ đầu tiên hoàn thành 30%, cô sẽ nhận được 3000 vạn. Kỳ thứ hai hoàn thành 50%, sẽ nhận thêm 2000 vạn nữa, tổng cộng là 5000 vạn. Hoàn thành 100% sẽ nhận toàn bộ một trăm triệu.”
“Đánh giá có giới hạn thời gian không?”
“Tạm định là mỗi ba tháng một lần. Tuy nhiên, thời gian có thể linh hoạt điều chỉnh trong quá trình thực hiện.”
Đổng Thiên Tâm nheo mắt: “Nếu, tôi nói nếu, chẳng may hoàn thành 10% mà mất tận mười năm thì sao?”
“Thì chỉ có thể nhận phần tài sản tương ứng sau mười năm.”
“Còn nếu tôi chết mà vẫn chưa hoàn thành thì thế nào?”
Lữ Ngọ cười tủm tỉm: “Con cháu cô cũng có quyền kế thừa tài sản này. Tôi gợi ý cô nên sớm sinh con để phòng hờ.”
Đổng Thiên Tâm chống tay lên trán, hỏi: “Tiêu chuẩn đánh giá hiệu suất là gì?”
Lữ Ngọ rút trong bình hoa ra một cành hoa hồng vàng rực rỡ, vẽ một ký hiệu kỳ lạ trong không trung. “Bùm!” một tiếng, cánh hoa nổ tung, xoay tròn rồi xếp lại thành một trận pháp sáng chói hình ngôi sao năm cánh. Ở năm đỉnh của ngôi sao, năm chữ vàng lấp lánh xuất hiện lơ lửng:
[Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín]
Đổng Thiên Tâm ngơ ngác: “Hả?”
Mang Trú bình thản nhận xét: “Phép thuật hình ảnh hời hợt, nhưng tạm chấp nhận được.”
Lữ Ngọ vui vẻ đến mức nhảy cẫng lên: “Điện hạ Mang Trú quá khen!”
“Này!” Đổng Thiên Tâm tỏ vẻ khó chịu: “Tiêu chuẩn đánh giá kiểu này trừu tượng quá rồi đấy?!”
“Đây chỉ là danh mục lớn của các tiêu chí đánh giá hiệu suất thôi.” Lữ Ngọ vung tay, trận pháp thay đổi, biến thành một biểu đồ hình bánh. Các mục Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín vẫn giữ nguyên, nhưng trên biểu đồ xuất hiện thêm các con số.
[Nhân: 12,4%, Nghĩa: 5,66%, Lễ: 10,11%, Trí: 13,39%, Tín: 1,09%]
Đổng Thiên Tâm sửng sốt: “Đánh giá này mà cũng có thể số hóa sao?”
“Đây là ‘Ngũ Đức Trận’ do Lữ tộc chúng tôi dành ba trăm năm, năm thế hệ dốc hết tâm huyết phát triển. Nó có khả năng tự động giám sát tiến độ trưởng thành của điện hạ Mang Trú.” Lữ Ngọ nói với vẻ đầy tự hào: “Đây là chỉ số ban đầu của điện hạ, vượt xa dự đoán của chúng tôi. Tương lai vô cùng sáng lạn!”
Đổng Thiên Tâm cuối cùng cũng hiểu, trận pháp này chính là báo cáo kiểm tra sức khỏe của Mang Trú, mà hiệu suất và tiền của cô đều gắn chặt với nó!
“Chưa hết đâu! Chúng tôi còn đầu tư lớn để phát triển một ứng dụng di động, có thể đồng bộ cập nhật trực tuyến, giúp theo dõi tiến độ trưởng thành của điện hạ mọi lúc mọi nơi!” Lữ Ngọ dùng một nhành hoa uất kim hương chạm vào màn hình điện thoại của Đổng Thiên Tâm. Một biểu tượng hình rồng vàng trên nền đen hiện lên với tên ứng dụng: Long Đằng.
Mở ứng dụng ra, giao diện hiển thị một mô hình 3D thu nhỏ của trận pháp ánh sáng, từ hình dạng, chữ viết, màu sắc đến các số liệu đều y hệt bản lớn đang treo lơ lửng trên không.
“Y như một trò chơi nuôi thú ảo vậy.” Đổng Thiên Tâm lầm bầm.
“Ứng dụng này vừa được nâng cấp vài ngày trước, còn thêm mục giải thích chi tiết.” Lữ Ngọ mở phần hướng dẫn, một chuỗi văn bản nhảy ra:
[Tâm trắc ẩn là Nhân; Tâm hổ thẹn là Nghĩa; Tâm cung kính là Lễ; Tâm phân biệt đúng sai là Trí; Tâm giữ lời hứa là Tín.]
Đổng Thiên Tâm nhanh chóng lướt qua, rồi hỏi: “Vậy sau đó thì sao?”
Lữ Ngọ cười tự mãn: “Thế này chưa đủ chi tiết sao?”
“…”
Cô chỉ thẳng vào Mang Trú đang đứng bên cạnh: “Anh ta to như thế này… ”
Mang Trú quay lại, lườm cô, còn cô thì đảo mắt bất mãn: “Không có hướng dẫn chăm sóc kèm theo à?”
“Thuật Hoạn Long là bí mật không truyền ra ngoài của tộc Hoạn Long. Người ngoài không thể nào biết được.” Lữ Ngọ mỉm cười, đưa bút cho cô: “Giờ ký tên vào đây. Chúng ta sẽ đi theo đường ưu tiên của phòng đăng ký nhà đất. Chiều nay hoàn tất thủ tục sang tên, tối hai vị có thể dọn đến nhà mới.”
Đổng Thiên Tâm cả đời chưa từng thấy một khu dân cư nào lớn và đẹp đến thế. Cứ mười bước là một cảnh, năm bước là một dòng suối, dọc đường hoa thơm chim hót. Bảo vệ ở đây đều là những chàng trai cao hơn 1m80, khuôn mặt điển trai như các ngôi sao nổi tiếng.
Thang máy dẫn thẳng vào nhà, mỗi tầng chỉ có một căn hộ. Cửa chính hai cánh cao ba mét, và nổi bật nhất là cửa sổ kính cường lực trong suốt ở phòng khách, với tầm nhìn 270 độ. Diện tích ban công còn lớn hơn cả căn phòng trọ cũ của Đổng Thiên Tâm.
Đứng trên ban công ngắm cảnh, cô phóng tầm mắt qua ánh đèn lung linh của thành phố Bách Đảo về đêm, trước mặt là đại dương mênh mông, nước và trời như hòa làm một, tự do và rộng lớn vô tận.
Đổng Thiên Tâm gần như muốn khóc: “Cuối cùng cũng không phải tranh thủ từng chút để phơi nắng nữa rồi!”
Lữ Ngọ đứng bên cạnh, giới thiệu với giọng đầy tự hào: “Toàn bộ căn hộ là nhà hướng biển, trần cao 3,5 mét, bốn phòng ngủ, năm phòng tắm, hai bếp, ba phòng khách. Được hoàn thiện với nội thất cao cấp nhất, mọi đồ đạc và tiện nghi đều đã sẵn sàng, chỉ cần mang đồ đến ở. Điện hạ Mang Trú có hài lòng không?”
Mang Trú đứng nhìn về phía chân trời nơi biển và trời giao nhau, đôi mắt đen sâu thẳm không ánh lên tia sáng nào, giọng nói lạnh lùng: “Miễn cưỡng có thể ở được.”
Cũng giống như nhiều người bình thường khác, Đổng Thiên Tâm thật sự không có khái niệm cụ thể về giá trị của một trăm triệu. Nhưng ngay lúc này, đứng trong căn hộ xa hoa, hít thở làn gió biển đậm mùi giàu sang, cô chợt cảm nhận được áp lực chưa từng có.
“Tiền dịch vụ quản lý và chi phí điện nước ở đây bao nhiêu?” Đổng Thiên Tâm hỏi.
Lữ Ngọ trả lời, vẻ mặt đầy tự tin: “Mọi chi phí phát sinh từ căn hộ này sẽ do văn phòng luật của chúng tôi chi trả. Cô Đổng chỉ cần tập trung chăm sóc điện hạ Mang Trú, đảm bảo ngài ấy phát triển khỏe mạnh là đủ.”
“Nhưng căn nhà này đứng tên tôi rồi.” Đổng Thiên Tâm khẽ v.uốt ve lan can sang trọng và đắt tiền, hỏi tiếp: “Tôi có thể bán nó đi để lấy tiền không?”
Lữ Ngọ cười tươi như hoa: “Không được nhé!”
“Nếu… tôi chỉ nói là nếu thôi nhé…” Đổng Thiên Tâm liếc nhìn Mang Trú, rồi hạ giọng: “Nếu tôi chăm sóc không tốt cho anh ta, căn nhà này có bị thu hồi không?”
Gương mặt tươi cười của Lữ Ngọ lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm trọng: “Cô đừng đùa kiểu này chứ, nếu điện hạ Mang Trú xảy ra chuyện gì, thì sẽ là ngày tận thế đấy!”
“…Có cần phóng đại vậy không?”
“Không phóng đại chút nào đâu!”
“…”
Đổng Thiên Tâm thở dài, cảm thấy căn hộ xa hoa này chẳng còn hấp dẫn, một trăm triệu cũng chẳng còn đẹp đẽ. Cô thất thểu quay vào phòng khách và ngã mình xuống sofa.
Trong khi đó, Lữ Ngọ lại hớn hở như vừa được tiêm adrenaline, hăng hái bảo phải ăn mừng một bữa thật lớn, bèn gọi một bàn đầy hải sản. Nhưng Đổng Thiên Tâm vừa nhìn thấy hải sản đã muốn buồn nôn, chỉ cố gắng uống vài ngụm cháo. Lữ Ngọ thì ăn uống nhiệt tình, miệng ngập tràn thịt cua vàng ươm mà vẫn không quên truyền động lực cho Đổng Thiên Tâm. Điệp khúc của anh ta chỉ xoay quanh những lời khuyên như phải tin tưởng vào dòng máu nhà họ Đổng, phải tin vào huyết thống cao quý của điện hạ Mang Trú. Nói đi nói lại mãi đến mức tai cô cũng muốn điếc.
Mang Trú thì vẫn đứng trên ban công ngắm cảnh, không ăn, không uống, thậm chí không ngồi xuống, chỉ đứng đó, đưa mắt nhìn xa xăm.
“Anh ta không ăn cơm, chẳng lẽ không thấy đói sao?” Đổng Thiên Tâm hỏi.
Lữ Ngọ bật cười lớn: “Điện hạ Mang Trú là Chúc Long, làm sao có thể đói được?”
“Anh ta đứng mãi trong gió lạnh, không sợ bị cảm sao?”
“Điện hạ Mang Trú là Chúc Long, làm sao có thể bị cảm được?”
“Ngài ấy không cần nghỉ ngơi sao?”
“Điện hạ Mang Trú là Chúc Long, tất nhiên không cần nghỉ ngơi.”
“…Nhưng trước đó chẳng phải anh ta đã ngủ suốt một nghìn năm trăm năm sao?”
“Đó là bế quan tu luyện, không tính là ngủ.”
“…”
*
Nửa đêm, 12 giờ.
Lữ Ngọ cuối cùng cũng rời đi sau một buổi tối náo loạn.
Đổng Thiên Tâm mệt mỏi rã rời, dọn dẹp bàn ăn xong, bước ra phòng khách liếc nhìn. Mang Trú vẫn đứng ở đó, giữ nguyên tư thế cũ, gương mặt cực kỳ u sầu như thể anh ta vừa đánh mất kho báu vàng bạc nào đó dưới lòng biển vậy.
“Phòng ngủ của anh ở bên kia.” Đổng Thiên Tâm tốt bụng nhắc nhở.
Mang Trú thậm chí không thèm liếc mắt nhìn.
Hừ! Nếu không phải vì khoản tiền một trăm triệu, cô đã chẳng thèm quan tâm đến anh ta!
Đổng Thiên Tâm bực dọc trở về phòng ngủ của mình. Phòng ngủ quá lớn, nối liền với cả phòng thay đồ và phòng tắm, lại còn có một ban công rộng lớn. Mặc dù rèm cửa đã được kéo kín, gió bên ngoài vẫn thổi rào rạt, làm cô cảm thấy thiếu an toàn.
Cô chui tọt vào chăn, cuộn tròn lại như con tôm, mở điện thoại lướt mạng.
[Bách khoa toàn thư Baidu: “Trong “Sơn Hải Kinh – Hải Ngoại Bắc Kinh” có ghi: “Thần của núi Chung, tên gọi Chúc Long, còn gọi là Chúc Âm, thân dài nghìn dặm, mặt người thân rắn, màu đỏ, sống dưới chân núi Chung. Khi mở mắt, trời sáng; nhắm mắt, trời tối. Thổi hơi tạo ra mùa đông, thở ra tạo thành mùa hè, không ăn, không uống, không ngủ, thở ra là gió.”]
“Người này thật sự không ăn, không uống, không ngủ sao?” Đổng Thiên Tâm cảm thấy nhẹ nhõm, mỉm cười trước khi nhắm mắt: “Vậy chắc cũng không khó nuôi nhỉ…”
Trong mơ.
Đổng Thiên Tâm thấy mình trôi nổi giữa mặt biển. Nước biển lạnh buốt đến tê người, sóng dữ dội đánh mạnh vào chân. Trên bầu trời đen kịt, sấm chớp không ngừng lóe sáng. Một con rồng khổng lồ màu đỏ sậm lao vút qua những tia chớp.
Ở nơi biển trời giao thoa, mây đen dày đặc cuồn cuộn dâng lên, một hòn đảo đen từ từ hiện ra. Con rồng đỏ lao về phía hòn đảo, nhưng đột nhiên một tia chớp từ trên cao giáng xuống, đánh trúng đuôi của nó. Con rồng rống lên một tiếng long trời lở đất…
Đổng Thiên Tâm choàng tỉnh, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô biết đó chỉ là một giấc mơ, nhưng mọi thứ quá chân thật, khiến cô toát mồ hôi lạnh.
“Đúng là không nên xem mấy thứ kỳ quặc trước khi ngủ…” Cô lầm bầm, lật người sang bên khác. Nhưng bất ngờ, cô phát hiện bên mép giường có bóng người. Cô giật bắn, ngồi dậy, chộp lấy cây gậy chống trộm bên cạnh, giữ chặt trước ngực.
“Ai đấy?!”
Ánh sáng mờ nhạt bao phủ một gương mặt tái nhợt. Mang Trú ngồi bên mép giường, không nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm vào cô.
“Mang Trú!” Đổng Thiên Tâm phát điên: “Anh có biết hù người kiểu này sẽ chết người không hả?!”
Mang Trú nhíu mày, giọng đều đều: “Thân thể của ta có hơi bất thường.”
Lúc này, Đổng Thiên Tâm mới nhận ra Mang Trú đang đổ mồ hôi, môi nứt nẻ, trông rất mệt mỏi. Nhất là bụng anh ta phát ra tiếng “ục ục” không ngừng. Cô chợt nhận ra, tiếng sấm trong mơ thực chất là từ… bụng anh ta mà ra.
“Ơ…” Đổng Thiên Tâm lúng túng: “Có phải anh… đói không?”
Mang Trú nghiêm mặt: “Ta đã trưởng thành hơn nghìn năm rồi!”
“Hả?”
“Chúc Long trưởng thành không cần ăn uống.”
“…Có thể là anh ngủ lâu quá, ngủ đến đói rồi chăng?”
“…”
Tiểu kịch trường:
Trong giấc mơ của Lữ Ngọ: “He he he, cuối cùng thì Mang Trú điện hạ đã tỉnh dậy, he he he… Các vị liệt tổ liệt tông chắc hẳn cũng có thể yên nghỉ rồi, he he he…”