Mặt trời đã lặn, nhưng bầu trời chưa hẳn tối đen.
Đường chân trời còn sót lại chút màu đỏ nhạt, sắc tím nhạt dần hòa quyện với ánh đèn xe như những viên ngọc lấp lánh. Gió nhẹ lướt qua tóc, phảng phất sự yên bình.
Đổng Thiên Tâm đáp gió, dừng lại trước tòa nhà Tiêu Thần, quan sát tỉ mỉ xung quanh, không bỏ qua bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.
Tòa nhà Tiêu Thần hiện tại giống như một con quái thú đã chết, lặng lẽ đứng sừng sững giữa trời, hoàn toàn tĩnh lặng.
Mang Trú lơ lửng trên không trung, tà áo dài phấp phới. Anh kết ấn bằng hai tay, niệm chú:
“Động tĩnh bất thất, kỳ đạo quang minh. Động nhật nguyệt, sát chi vô nhai!”
Một vòng sáng khổng lồ lan rộng từ giữa hai bàn tay Mang Trú, lấp lánh như cánh bướm tỏa bay khắp nơi. Vài giây sau, ánh sáng tắt lịm, không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Mang Trú cau mày, vẻ mặt cực kỳ khó chịu.
Đổng Thiên Tâm hỏi: “Không tìm thấy sao? Lẽ nào phách của Đới Hiểu Hy không ở quanh đây ư?”
Sắc mặt Mang Trú càng lúc càng khó coi.
Đổng Thiên Tâm lấy điện thoại ra.
Trước khi xuất phát, Cát Dương Chỉ Chỉ đã phân ra ba phân thân. Phân thân thứ nhất đi với Tả Bách và Lữ Ngọ, phân thân thứ hai đi cùng Đổng Thiên Tâm và Mang Trú, phân thân thứ ba ở lại bệnh viện, đồng thời mở phòng họp trực tuyến để cả ba nhóm dễ dàng phối hợp.
Đổng Thiên Tâm hỏi: “Tình hình của Đới Hiểu Hy thế nào rồi?”
Thẩm Ước đang hát, không nói được, chỉ có thể ra hiệu bằng tay chân. Nguyệt Hạ cầm điện thoại, di chuyển camera đến gần Đới Hiểu Hy: “Hiện tại vẫn ổn định, con bé vẫn đang ngủ.”
Tiểu Hoa và bốn hoa đá nhỏ ngồi trên gối của Đới Hiểu Hy, nhanh chóng vẫy tay rối rít, miệng líu lo: “Hây dô hây hô!”
Phân thân thứ ba của Cát Dương Chỉ Chỉ dịch: “Bọn chúng nói ba hồn của Đới Hiểu Hy vẫn tạm ổn, nhưng tần số rung của ba phách khá bất thường. Có lẽ hai phách bị mất đã tách ra.”
Lữ Ngọ xuất hiện trên màn hình:
“Chúng tôi đã định vị được IP của tên Chu Nhất Ca. Tên thật là Phùng Huống, 41 tuổi, sở hữu một công ty ươm tạo ngôi sao mạng. Địa chỉ công ty ở tầng 30, phòng 3055, tòa nhà Hoàng Tài, số 445 đường Bồng Lai. Đường đang kẹt xe, chắc phải 40 phút nữa chúng tôi mới tới nơi.”
Đổng Thiên Tâm: “Tốt lắm, giữ liên lạc nhé!”
Cô quay sang Mang Trú: “Nếu phách của Đới Hiểu Hy không ở đây, vậy thì có thể ở đâu?”
Mang Trú trầm ngâm, rồi chìa tay ra:
“Đưa tay cho tôi.”
Đổng Thiên Tâm nghi ngờ nhưng vẫn đặt tay mình vào lòng bàn tay Mang Trú. Anh nhanh chóng đan những ngón tay vào tay cô, nắm chặt.
Đổng Thiên Tâm giật mình, la lên: “Anh làm gì vậy?!”
Mang Trú nhìn lảng đi, giọng điệu nghiêm túc: “Đương nhiên là dùng khí thanh khiết của tộc Hoạn Long để tìm phách.”
Dứt lời, anh giơ tay còn lại vẽ một lá bùa trong suốt giữa không trung, rồi tung ra. Lần này, vòng sáng càng lấp lánh, trong suốt, lan khắp thành phố Bách Đảo.
Đổng Thiên Tâm nín thở, cảm nhận vô vàn âm thanh kỳ diệu đổ ập vào đầu mình: tiếng tim cô và tim Mang Trú đập nhịp nhàng, tiếng gió luồn qua phổi, tiếng xe cộ ồn ã, tiếng mây trôi phía vì sao đầu tiên, tiếng bướm đập cánh quanh những ngọn đèn đường chớp tắt.
Rồi cô nghe thấy một thanh âm khác, như vụ nổ của một ngôi sao rực rỡ, cuốn theo cơn bão vô tận, lại giống tiếng r.ên rỉ yếu ớt của chim non sau cơn mưa.
Mắt Mang Trú bừng sáng: “Tìm được rồi! Đó là tiếng của phách!”
Anh chỉ về phía trước, một mũi tên ánh sáng hình tam giác xuất hiện, lắc lư bay đi.
Cả hai lập tức đuổi theo, rời khỏi khu công nghệ cao, băng qua vịnh biển, trở lại trung tâm thành phố. Bên dưới là những cảnh tượng quen thuộc: con hẻm Phỉ Thúy rực hơi nóng của các quán ăn đêm, trụ sở công an đường Hương Châu, rồi tấm biển siêu thị cộng đồng Hương Châu.
Phía sau siêu thị là khu bốc dỡ hàng, đông nghẹt xe tải và nhân viên kho bãi đang bận rộn làm việc.
Mũi tên ánh sáng lơ lửng trên khu bốc dỡ, chớp hai lần rồi tan biến.
Mang Trú tạo một lớp bùa ẩn hình cho cả hai, lơ lửng giữa không trung tìm kiếm.
Đổng Thiên Tâm khẽ nói: “Tôi nhớ mẹ của Đới Hiểu Hy làm quản lý kho ở đây, bà ấy thường làm ca đêm…”
Mang Trú ra hiệu im lặng: “Suỵt, ở kia.”
Anh chỉ vào phòng nghỉ tạm của nhân viên: một căn lều tôn với hai dàn máy điều hòa gắn trên tường, cửa trước hé mở, bậu cửa sổ phía sau đặt vài chiếc cốc giữ nhiệt cỡ khác nhau.
Bên trái dàn máy lạnh, có một bộ bàn ghế nhựa vẫn thường dùng ở các quán vỉa hè: một bàn nhựa kèm hai ghế dài.
Ngay trên bàn là một cột đèn đường, lúc này còn chưa bật. Ánh sáng mờ mờ tỏa ra nhờ đèn từ phòng nghỉ hắt tới, tạo nên bầu không khí lờ mờ.
Không gian quanh đó trông lạ lùng, như bị bao phủ trong lớp sương mờ, khiến đồ vật bị bóp méo nhẹ.
Đổng Thiên Tâm dụi mắt, nhận ra màn sương ấy đang tụ thành một bóng người nửa trong suốt, tóc dài, mặc đồng phục học sinh, nửa nằm nửa ngồi trên ghế dài. Trên bàn là một hộp cơm giữ nhiệt hai tầng.
Đó chính là Đới Hiểu Hy! Nói chính xác, chỉ là một phần phách của cô bé.
Làn sương quanh phách tỏa mờ mờ quanh bàn ghế, như giấc mộng chiều hoàng hôn.
Hình ảnh Đới Hiểu Hy cười gọi mẹ, phách ấy lờ mờ tái hiện cảnh mẹ Đới bước ra từ phòng nghỉ, ngồi đối diện, mở hộp cơm giữ nhiệt.
Một hộp cơm, một hộp đồ ăn, một bát canh nghi ngút khói. Đới Hiểu Hy nằm sấp trên bàn, vui vẻ kể: “Mẹ ơi, sang năm Thẩm Ước có thể sẽ tổ chức concert đó!”
Mẹ Đới nhấp ngụm canh, cười lắc đầu: “Cái anh hát dở hôm nọ đấy à? Hát thế cũng đòi làm concert?”
“Đó là chuyện trước kia thôi! Giờ anh ấy hát hay lắm rồi!”
“Mẹ thấy con hát còn hay hơn.”
“Ôi mẹ~~” Đới Hiểu Hy đỏ mặt, ngồi vặn vẹo trên ghế: “Lúc đó con mua vé rẻ nhất cũng được, không đắt đâu!”
Mẹ Đới lườm: “Đã đi thì phải mua vé xịn mới nhìn rõ chứ! Không thì phí tiền. Mua luôn cho mẹ một vé.”
“Mẹ là nhất!” Đới Hiểu Hy nắm tay mẹ, nũng nịu: “Nhưng đó là chuyện năm sau. Vậy năm nay thì sao ạ?”
“Năm nay chưa có kế hoạch gì cả.”
“Đi biển bằng thuyền đánh cá ấy ạ! Nghe nói có thể ghép đoàn, đi từ rạng sáng. Mẻ lưới đầu tiên được ăn luôn, lại có thể mang về được nữa. Kỳ nghỉ đông tới, mẹ xin nghỉ phép đi với con nhé! Vé cũng rẻ thôi, còn được giảm giá nữa!”
Mẹ Đới phì cười: “Lại thèm ăn hải sản chứ gì!”
“Mẹ từng bảo muốn ngắm bình minh trên biển! Lần này là cơ hội vàng luôn!”
Mẹ Đới mỉm cười.
Đới Hiểu Hy tiếp tục huyên thuyên chuyện trường lớp, mẹ cô vừa ăn vừa nhìn con với ánh mắt đầy tự hào.
Đèn đường bất chợt bật sáng, soi tỏ hai mẹ con với khung cảnh lung linh, yên bình đến nao lòng.
Đổng Thiên Tâm lặng lẽ ngắm nhìn, không nỡ phá vỡ cảnh tượng ấy.
Mang Trú thì thầm: “Bình thường, khi phách rời khỏi cơ thể là lúc người ta cận kề cái chết. Phách sẽ tìm về nơi họ lưu luyến nhất…”
Hình ảnh mẹ Đới mờ dần rồi biến mất.
Đới Hiểu Hy giờ chỉ còn là cái bóng mờ mờ, đứng dậy, ánh mắt mơ hồ, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Mang Trú vẽ một ký hiệu ánh sáng khổng lồ, trông mềm mại như tấm chăn mỏng, bay đến quấn lấy phách của Đới Hiểu Hy. Phách co lại, nhỏ bằng chiếc nắp chai, lắc lư tiến về phía Đổng Thiên Tâm.
Đổng Thiên Tâm kinh ngạc, Mang Trú ra hiệu cho cô xòe tay.
Phách nhỏ xíu rơi vào lòng bàn tay, toát ra ánh sáng lấp lánh ở trung tâm, viền ngoài êm như lông tơ tỏa sáng. Đổng Thiên Tâm bất giác muốn rơi nước mắt.
Mang Trú nối liên lạc với phòng họp trực tuyến: “Thẩm Ước, hát bài về nhà đi.”
Thẩm Ước ra dấu OK, cất giọng dịu dàng, hát một khúc dân ca cổ xưa, giai điệu mềm mại như làn suối róc rách.
Mang Trú nhẹ nhàng kết ấn, giọng nói vang lên như vỗ về linh hồn thuần khiết:
“Những tấm lòng mẹ thương con, rơi lệ như máu.
Những đứa con hiếu thảo, lòng sáng tựa vàng.
Tâm sáng không rời, từ đây trở về…”
Giữa bầu trời đêm, hiện lên một con đường ánh sáng tựa dải ngân hà mảnh, một đầu nối với tay Mang Trú, đầu kia kéo dài về phía bệnh viện.
Đổng Thiên Tâm cẩn thận nâng phách lên, rồi dựng bàn tay để phách trượt vào con đường lấp lánh.
Phách run rẩy nhưng vẫn dũng cảm bước lên hành trình hồi hương. Ngọn gió đêm dịu dàng chở che, ánh sao âm thầm dẫn lối. Cuối dải sáng, là tiếng hát của Thẩm Ước vẫy gọi cô trở về nhà.
Hai người ngẩng đầu dõi theo đến khi không còn trông thấy phách nữa.
Trong video, phòng bệnh bỗng trở nên nhộn nhịp. Thẩm Ước hát ngày càng lúc càng da diết. Nguyệt Hạ chạy tới mở cửa sổ, luồng sáng từ phách lướt qua mẹ Đới, vòng một vòng trước mặt bà rồi dừng lơ lửng phía trên Đới Hiểu Hy.
Tiểu Hoa hét lên vui sướng. Bốn hoa đá nhỏ chồng lên nhau, trèo lên cao kéo phách xuống rồi chuyền đến tay Tiểu Hoa. Tiểu Hoa leo lên đầu Đới Hiểu Hy, đặt phách vào huyệt Bách Hội.
Một luồng sáng rực rỡ lan khắp cơ thể Đới Hiểu Hy.
Cô bé khẽ hé môi, mơ màng gọi: “Mẹ…”
Mẹ Đới lao đến, khóc òa.
Tiểu Hoa và bốn hoa đá nhỏ vui sướng vỗ tay, Thẩm Ước đổi sang hát bài “Vận May Đến”, Nguyệt Hạ thở phào.
Đổng Thiên Tâm cũng nhẹ nhõm, Mang Trú gật đầu: “Còn một phách nữa, tiếp tục thôi.”
“Ừ!”
Lữ Ngọ xuất hiện trên màn hình, mắt sáng lên: “Bọn tôi đến nơi rồi!”
Trong thang máy tòa Hoàng Tài, Tả Bách tỏ ra bồn chồn.
Hiện giờ đã 11 giờ đêm, các công ty bình thường đều nghỉ, nhưng giới livestream thì ngược lại, giờ này mới là “giờ vàng” của họ.
Thế nhưng, từ tối qua, phòng livestream của Chu Nhất Ca… tức Phùng Huống… bỗng ngừng phát sóng. Tất cả tài khoản mạng xã hội cũng ngừng cập nhật mà không có lời giải thích nào, giống như anh ta đột nhiên biến mất khỏi thế gian vậy.
Cát Dương Chỉ Chỉ trích xuất camera giám sát tòa nhà. Lúc 8 giờ sáng qua, Phùng Huống một mình bước vào công ty và chưa hề rời đi.
Ban đầu có nhân viên giao thức ăn đến, nhưng từ chiều tối trở đi, thì chẳng thấy cả thức ăn mang lên.
Lữ Ngọ rút ra một bó cúc trắng:“Trường hợp xấu nhất, có lẽ chúng ta là những người đầu tiên ‘viếng thăm’ anh ta.”
“Ting”… thang máy dừng ở tầng 30.
Toàn bộ tầng thuộc công ty sản xuất nội dung của Phùng Huống. Cửa chính dùng khóa vân tay điện tử đời mới.
Cát Dương Chỉ Chỉ không chút khách sáo phá khóa, đồng thời hiển thị sơ đồ tòa nhà.
Công ty bày trí như một xiên kẹo hồ lô: một hành lang chính với các khu vực chức năng hai bên. Từ cửa bước vào lần lượt là sảnh tiếp khách, khu hành chính, phòng trà, khu sáng tạo ý tưởng, phòng hậu kỳ, kho vận, cuối cùng là cụm phòng livestream.
Khu tiếp khách và hành chính thiết kế mở, đèn tắt tối om, trải thảm dày, bước chân không gây tiếng động.
Không khí tĩnh lặng đến rợn người.
Tả Bách và Lữ Ngọ vừa đi vừa bám sát nhau. Xa xa có ánh sáng lóe lên.
Cửa phòng sáng tạo hé mở, le lói ánh đèn.
Lữ Ngọ ngó quanh hai người đồng hành… một giáo sư toán gầy yếu và một thú cưng đáng yêu… cuối cùng chỉ còn biết dựa vào tinh thần “anh hùng” của chính mình. Anh hít sâu, đạp cửa xông vào, quét mắt một vòng, rồi hít vào thêm một hơi nữa.
Bên trong, thay vì văn phòng thì nhìn lại giống một kho chứa khổng lồ rộng ít nhất 400 mét vuông. Ở chính giữa là dãy máy chủ đen sì, xung quanh la liệt máy tính màn hình cỡ lớn.
Phần còn lại đặt hàng loạt kệ sắt cao ngang đầu, ước chừng bảy, tám trăm chiếc kệ, trên đó chất đầy điện thoại di động. Màn hình mỗi chiếc điện thoại tỏa ánh sáng xanh mờ mờ, ghê rợn.
Dưới mỗi điện thoại là một dây cáp dữ liệu đen, chúng đan thành từng bó, giống như những xúc tu côn trùng khổng lồ. Từ xa nhìn vào chẳng khác nào hàng trăm con gián bị lật ngửa.
Tả Bách sững sờ: “Đây là… ‘thủy quân’ ư? Sao còn nhiều đến vậy… ”
Cát Dương Chỉ Chỉ: “Tổng cộng 50.000 chiếc.”
Lữ Ngọ há hốc: “Cái gì cơ?!”
Cát Dương Chỉ Chỉ nhanh nhẹn kiểm tra các màn hình máy tính, búng tay một cái cực “cool”. 50.000 chiếc điện thoại đồng loạt rung, nhấp nháy ánh sáng, hiển thị vô số bình luận ảo: xuyên tạc, chửi rủa, bôi nhọ, khích lệ t.ự t.ử…
Lữ Ngọ:
“Thứ quái quỷ gì thế này?!”
Cát Dương Chỉ Chỉ gom dữ liệu, xuất ra một báo cáo phân tích dài dằng dặc.
Tả Bách đẩy kính: “Những tài khoản này chuyên tạo dữ liệu ảo, thổi phồng lượt xem, kích động tranh cãi, chia rẽ xã hội. 90% đối tượng bị tấn công… là phụ nữ.”
Lữ Ngọ giận dữ: “Ý anh là sao?!”
Cát Dương Chỉ Chỉ: “Ý tôi là vô số người giống Nhật Xuất Hiểu Hiểu đã trở thành nạn nhân của chúng.”
Tả Bách trầm giọng: “Chúng thả bình luận tấn công ngẫu nhiên, tạo xung đột ảo để hút lưu lượng, từ đó kiếm tiền. Vì dùng robot nên chúng có thể spam vô tận. Chỉ cần có ai bị cuốn vào, mọi ‘thủy quân’ sẽ tràn tới, đẩy cao mâu thuẫn.”
Cát Dương Chỉ Chỉ cúi đầu: “Đáng sợ hơn là nhiều người chẳng nhận ra những ‘anh hùng bàn phím’ hay ‘người dẫn dắt dư luận’ mình thấy thực ra chỉ là đống code vô tri.”
Lữ Ngọ siết nắm tay không nói nên lời.
Cát Dương Chỉ Chỉ búng tay.
Toàn bộ 50.000 điện thoại đồng loạt lóe sáng, rồi cháy khét. Máy chủ và các màn hình cũng tắt phụt, hệ thống thủy quân sụp đổ.
Rời khỏi phòng sáng tạo, họ đến kho hàng. Trong bóng tối, nơi đây chất đống những thứ hỗn tạp: đồ ăn vặt, sữa bột, kẹo không nhãn, tất bốc mùi, giấy vệ sinh kém chất lượng, trà đóng gói sơ sài, rác sinh hoạt… “Gián thật” bò lổn ngổn khắp nơi.
Lữ Ngọ bịt mũi: “Streamer triệu fan mà sống thế này sao? Toàn là đồ rác rưởi!”
Tả Bách: “Đây chính là ‘lưu lượng’ mà họ bất chấp kiếm về đó.”
Băng qua kho, họ đến cánh cửa cuối cùng – văn phòng của Phùng Huống. Vẫn là khóa điện tử, nhưng với Cát Dương Chỉ Chỉ thì không đáng ngại.
Cửa vừa mở, khí đen lập tức cuồn cuộn tràn ra như hàng trăm con rết. Lữ Ngọ vung tay múa cúc trắng, xua tan phần lớn khí đen.
Giữa phòng rộng 400 mét vuông chỉ có một bàn làm việc màu trắng, xung quanh bố trí đèn chiếu chuyên dụng.
Phùng Huống ngồi bất động trên ghế, mắt mở trừng trừng nhìn vào màn hình đen, sắc mặt tái nhợt, không còn chút sinh khí.
Lữ Ngọ kiểm tra mạch và hơi thở, xác nhận anh ta còn sống nhưng đã mất ý thức, không phản ứng trước bất kỳ k.ích thích nào.
Tả Bách lục soát khắp nơi nhưng không thấy gì bất thường.
“Anh ta bị mất hồn vía hết rồi sao?” Lữ Ngọ rút đóa cúc trắng đang chuẩn bị áp lên, thì bỗng cả phòng tối đen, đèn tắt ngóm.
Màn hình lớn phát ra tiếng “xì xì” nhiễu trắng chớp liên tục. Phiên bản Chibi của Cát Dương Chỉ Chỉ xuất hiện, cố gắng gạt lớp nhiễu để đến gần màn hình. Nhưng lúc này, hai má đỏ hây hây trên mặt nạ đã biến mất, chỉ còn lại đôi mắt đen thẳm.
Lữ Ngọ giật mình lùi một bước, Tả Bách biến sắc: “Cát Dương Chỉ Chỉ?! Cậu…”
Cát Dương Chỉ Chỉ đưa một ngón tay ra hiệu im lặng. Dàn đèn sáng trở lại, nhưng ánh sáng đã chuyển sang màu xanh lam nhạt.
Dưới thứ ánh sáng ấy, mặt sàn phòng phát sóng lộ ra một trận pháp “Cải Mệnh” khổng lồ, các đường vẽ đỏ tím quỷ dị như được tô bằng loại sơn đặc biệt, chỉ hiện dưới lớp ánh sáng xanh.
Oán khí đen kịt cuộn xoáy xung quanh, trông như hàng trăm bóng ma không mặt. Trung tâm của oán khí chính là các lỗ tai, mắt, mũi, miệng của Phùng Huống.
Lữ Ngọ rùng mình: “Đây là oán khí cắn trả sao!”
Nhưng Tả Bách không nhìn Phùng Huống, anh chỉ chăm chăm vào màn hình nơi Cát Dương Chỉ Chỉ đang tỏa ra áp lực vô hình.
“Cậu muốn làm gì?” Tả Bách lạnh lùng hỏi.
Cát Dương Chỉ Chỉ hơi ngẩng đầu, giọng vang vọng như chuông ngân: “Phùng Huống, anh đã làm hại bao nhiêu người bằng chiêu trò này rồi?”
Miệng Phùng Huống mấp máy, giọng khản đặc: “Nhiều lắm… tôi không nhớ nổi.”
“Tại sao?”
“Vớ vẩn… Vì tôi muốn nổi tiếng.”
“Sao lại bắt nạt Nhật Xuất Hiểu Hiểu?”
“Bắt nạt gì đâu, chỉ là ‘tặng’ cho cô ta cơ hội phất lên. Chẳng qua cô ta quá ngu ngowf, chịu không nổi.”
Lữ Ngọ nghiến răng, suýt xông lên đấm người, nhưng một lưới sáng b.ắn ra từ đèn chiếu đã chặn anh ta lại.
Tả Bách cau mày.
Cát Dương Chỉ Chỉ hỏi tiếp: “Cuối cùng, vì sao chọn Nhật Xuất Hiểu Hiểu?”
“Tôi chọn nhiều người lắm, cô ta chỉ là một trong số đó thôi. Thấy cô ta xinh thì đầu tư thêm, ai dè… nổi thật.”
“Chỉ vì… cô ta xinh ư?”
“Còn không phải chắc?”
Cát Dương Chỉ Chỉ lặng im.
Lữ Ngọ thì thầm với Tả Bách: “Có gì đó rất bất thường ở Cát Dương Chỉ Chỉ.”
Tả Bách chậm rãi đáp, ánh mắt lạnh lẽo: “Vì đây không phải Cát Dương Chỉ Chỉ, mà là… Dương Hy!”
“Cái gì?!”
Cát Dương Chỉ Chỉ đặt tay lên màn hình, một tài liệu từ “Điều Tra Tường Minh” hiện ra. Đó là hồ sơ về một công ty mang tên “Thế Giới Bạo Loạn”, người đứng tên là Phùng Toàn Quyền.
Lữ Ngọ kinh ngạc: “Ông chủ công ty đó bị bắt vì lừa đảo và ngồi tù 5 năm, công ty giải thể lâu rồi… Hóa ra kẻ kế nghiệp lại là Phùng Huống?”
Cát Dương Chỉ Chỉ khẽ nói: “Phùng Huống, anh chính là kẻ đứng sau. Anh từng bịa tin ‘Cậu bé nghiện game chết trong nhà thuê’… chính tin đồn đó đã hủy hoại cuộc đời Dương Hy.”
Tả Bách sầm mặt, Lữ Ngọ gào lên: “Vậy ra là mày! Đồ khốn!”
Phùng Huống phá lên cười: “Thất bại rồi, tin đó có mấy ai quan tâm đâu. Ha ha ha…”
Cát Dương Chỉ Chỉ lùi lại, phía sau hiện lên vũ trụ hai chiều bao la. Nó vung tay, vô số sợi dây đỏ từ màn hình bắn ra, đâm xuyên người Phùng Huống. Anh ta thét lên đau đớn, máu thịt bị hút cạn, chỉ còn xác khô rồi tan thành chất lỏng hôi tanh, biến mất hoàn toàn.
Trận pháp “Cải Mệnh” cũng tan biến.
Lữ Ngọ run run hỏi: “Cát Dương Chỉ Chỉ, cậu không sao chứ?!”
Cát Dương Chỉ Chỉ dần thu mình vào màn hình, biến thành một bóng nhỏ bé như đang chìm vào giấc ngủ. Giọng nó vang lên yếu ớt mà kiên cường: “Nhật Xuất Hiểu Hiểu phải sống. Phải sống thật hạnh phúc… mãi mãi…”
Tả Bách nhắm mắt thở dài, đẩy gọng kính: “Vẫn là con người ngang bướng, nhưng rất kiên quyết.”
Video call từ nhóm khác vang lên. Đổng Thiên Tâm gọi lớn: “Bên đó thế nào rồi?!”
Lữ Ngọ đáp: “Ổn rồi! Tới lượt hai người đó!”
Trong màn hình, xa xa hiện lên đường chân trời, ánh sáng dịu êm chiếu xuống đại dương bao la.
Đổng Thiên Tâm chỉ tay về phía ấy, giọng dứt khoát: “Phần hồn thứ hai của Nhật Xuất Hiểu Hiểu đang ở ngoài đó.”