Vì Một Trăm Triệu, Nuôi Một Con Rồng

Chương 57: Từng bước diệt trừ Thái Tuế




Mặt biển chuyển dần sang màu đen tối, đục ngầu và sền sệt như dầu đen.

Những con sóng cuộn trào, phát ra tiếng ầm ầm như hàng ngàn ngọn núi lửa dưới đáy biển đang chuẩn bị phun trào khiến cả vùng biển sôi sục.

Phía trên bầu trời, từng cụm mây đen khổng lồ cuộn xoáy dữ dội, hình thành một vòng xoáy khổng lồ như muốn hút sạch mọi đám mây trên thế gian.

Không khí dần loãng đi, Đổng Thiên Tâm hệt như một con cá vừa bị vớt khỏi nước, đến hơi thở cũng trở nên cực kỳ khó khăn.

Ở tâm vòng xoáy mây đen, những tia sét bắt đầu lóe lên, tiếp theo là tiếng sấm đinh tai nhức óc, các luồng oán khí tỏa ra điên cuồng. Xen giữa tiếng sét, một tràng cười quái dị vang vọng khắp không gian.

“Hahaha… hahaha…”

Đổng Thiên Tâm run rẩy cả người. Cô nhận ra âm thanh đó, chính là Thái Tuế!

“Tiểu Chúc Long, chúng ta lại gặp nhau rồi. Mấy ngàn năm trôi qua, ngươi vẫn yếu đuối như vậy, hahaha…”

Đổng Thiên Tâm căng tay bám chặt áo Mang Trú.

Mang Trú vẫn điềm tĩnh, nét mặt cương nghị như băng, chỉ hơi nhíu mày rồi bảo: “Sớm hơn dự đoán…”

Đổng Thiên Tâm lo lắng: “Ý anh là gì?!”

Mang Trú quay đầu nhìn cô, ánh mắt sáng rực: “Đừng lo, có ta đây.”

Anh lập tức kết ấn, đôi tay di chuyển nhanh như chớp, chỉ còn lại những ảo ảnh mờ nhòa. Giọng anh vang lên: “Thiên hạ chi linh, tinh khí chi vật, càn khôn hành đức, diệu minh thủy chung, phong hành địa thượng, phi long tại thiên… ”

Toàn thân Mang Trú bừng sáng rực rỡ, chói lóa như một mặt trời giữa đêm đen.

Một trận pháp hộ mệnh hùng vĩ bung nở khắp không gian, vươn tới tận rìa trời đất, như một mái vòm ánh sáng khổng lồ, che chở cả biển khơi và đất liền phía dưới.

Nó đẹp và hùng tráng hơn bất kỳ trận pháp nào mà Đổng Thiên Tâm từng thấy, những mạch sáng mỏng manh uốn lượn tựa dòng sông, tỏa ra muôn vàn tia sáng lấp lánh. Tại các điểm giao nhau, các ký hiệu cổ xưa nổi bật, tạo thành một tấm thảm thêu hoa văn tinh xảo như được dệt từ ánh sao trời.

Đứng giữa trung tâm trận pháp, người ta có cảm giác mình chỉ là một hạt bụi trong vũ trụ mênh mông.

Mang Trú đưa bàn tay về phía trước: “Hãy giúp ta giữ vững trận này. Ta sẽ quay lại ngay.”

Đổng Thiên Tâm chẳng chút do dự, lập tức chắp tay nhận nhiệm vụ, còn hét lớn: “Cố lên nhé!”

Mang Trú hóa thành một vệt sáng như sao băng, xông thẳng vào vòng xoáy oán khí.

Đổng Thiên Tâm chỉ cảm thấy vai mình đột nhiên trĩu xuống, biết áp lực này đến từ trận pháp. Dẫu vậy, cô kinh ngạc nhận ra áp lực ấy nhẹ hơn dự kiến.

“Có lẽ những đêm thức trắng nghiên cứu trận pháp cùng anh ta cuối cùng cũng có kết quả. Chắc chắn có cải tiến gì đó rồi.” cô thầm đoán.

Dù chỉ lướt qua trong đầu, tâm trí cô mau chóng bị trận chiến bên trên hút chặt.

Những mảng oán khí như gặm mòn cả bầu trời, ngưng tụ thành hàng ngàn lưỡi kiếm đen tuyền, đâm xuyên qua mây, lao thẳng về phía Mang Trú.

Cơ thể anh tỏa sáng bởi ánh trắng thuần khiết, tà áo tung bay phần phật, mái tóc dài bạc lấp lánh như dòng thác, để lại một vệt sáng nổi bật. Trong tay anh là Minh Đao mang theo tiếng sấm rền, đâm thẳng vào những lưỡi kiếm oán khí dày đặc.

Trời đất rung chuyển, sấm sét vang dội, biển cả gào thét.

Trận pháp hộ mệnh phát ra âm thanh chói tai, Đổng Thiên Tâm chao đảo suýt ngã khi áp lực trận pháp tăng thêm ba phần. Cô nghiến răng đứng vững, không chịu khuất phục.

“Mình làm được! Mình nhất định sẽ trụ vững!”

Loạt tấn công đầu tiên khép lại với kết quả ngang tài ngang sức, chẳng bên nào chiếm thế thượng phong. Thái Tuế cười cuồng loạn, oán khí trong vùng xoáy bỗng tạo thành mạng nhện đen khổng lồ… đó  chính là trận Tam Hợp Bàn cỡ đại.

Tại trung tâm xoáy oán khí, Thái Tuế dần dần lộ diện: cặp chân dài, đuôi rắn, cơ thể hẹp dài đen ngòm, cười gằn giữa tầng oán khí.

Mang Trú lạnh lùng hừ một tiếng, rồi đột ngột tung Minh Đao.

Minh Đao vẽ thành một vòng sáng lớn trên không, biến thành Trận Ngũ Đức khắc năm chữ “Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín”. Năm chữ này xoay tít, đẩy tiến độ trận lên nhanh chóng: [91,35%… 95,69%… 98,88%… ]

Toàn thân Mang Trú nhập vào luồng sáng của Trận Ngũ Đức, dần hiện ra Chân Thân Chúc Long duy nhất của Tam Giới.

Chúc Long vươn người uyển chuyển như dải ngân hà giữa trời, lớp vảy rồng trắng muốt như ngọc, mỗi lần trườn mình sẽ phát ra âm thanh trong trẻo.

Khi cặp mắt rồng vàng chói mở ra, ánh nhìn như xuyên qua cả vũ trụ.

Sức mạnh trắng và đen quấn lấy nhau dữ dội giữa cơn giông bão. Đổng Thiên Tâm cảm nhận linh hồn như hòa chung nhịp điệu với trận pháp, đầu cô ong ong, dạ dày thắt lại.

Trận Ngũ Đức chạm trán với trận oán khí của Thái Tuế. Oán khí và chú văn đan cài, xé toạc bầu trời, liên tục nổ tung.

Bỗng, một vết nứt lớn xuất hiện trên trận pháp hộ mệnh, Đổng Thiên Tâm phun ra một ngụm máu, người quặn thắt trong đau đớn.

Cũng lúc ấy, ánh sáng từ Trận Ngũ Đức đột ngột bùng mạnh, Chúc Long trắng muốt xé rách tầng mây, toàn thân tỏa sáng, tách ra thành hàng vạn Minh Đao, đồng loạt lao vào Thái Tuế…

Cơ thể Thái Tuế cháy bùng như phốt pho trắng, đám oán khí xung quanh cũng bốc cháy dữ dội. Tiếng gào thét hoảng loạn của Thái Tuế vang lên: “Không thể nào… bản tôn là Thái Tuế… bất tử bất diệt… ”

Trận Ngũ Đức rực sáng khắp bầu trời, năm chữ “Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín” nhập lại tạo thành ký hiệu rực rỡ “99,99%”, xoay tròn rồi vút lên, chú văn sắc bén như hàm răng khổng lồ nghiền nát Tam Hợp Bàn và thân thể Thái Tuế thành tro bụi.

Chúc Long trắng muốt kiêu hãnh uốn lượn giữa trời, ngẩng cao đầu nhìn vào khoảng không vô tận, tựa như đang lắng nghe tiếng gọi của vũ trụ.

Đổng Thiên Tâm bất giác cảm thấy bất an, hoảng hốt hét lên: “Mang Trú… quay lại ngay… ”

Thân rồng khẽ run lên, rồi quay đầu, đôi mắt vàng in rõ hình bóng Đổng Thiên Tâm trong trận. Trận Ngũ Đức còn sót lại chuyển thành hàng vạn sợi sáng hòa vào mình rồng.

Chúc Long khổng lồ chao liệng, quẫy đuôi, phá gió bay về phía Đổng Thiên Tâm. Từng mảng ánh sáng tan dần trên vảy rồng, thân rồng biến hóa trở lại hình dáng một con người cao lớn, mái tóc đen dài.

Mang Trú đáp trước mặt Đổng Thiên Tâm, làn da trắng tinh như tuyết, gương mặt điềm tĩnh, ngẩng đầu đầy kiêu hãnh, đưa tay ra: “Đổi người.”

Đổng Thiên Tâm chưa vội trao lại quyền giữ trận pháp, cô dè dặt đi vòng quanh anh, săm soi khắp nơi. Cô ngạc nhiên khi thấy anh chẳng bị thương chút nào, cảm giác có gì đó rất lạ.

“Một trận đại chiến động trời như thế, sao anh không bị thương gì cả thế?”

Không để cô nghĩ ngợi, Mang Trú chạm nhẹ vào tay cô. Ngay lập tức, áp lực trận pháp trên người cô biến mất, trận pháp hộ mệnh vỡ tan thành những đốm sáng li ti rồi biến mất vào không trung.

Cô thở phào: “Thái Tuế dù gì cũng là một con boss khét tiếng, vậy mà lại bị hạ gục quá dễ dàng. Nghe không thật chút nào.”

“Chỉ là Thái Tuế thôi mà, ta có thể xử gọn trong lòng bàn tay!” Mang Trú khoanh tay, giọng đầy tự tin: “Ta đã phong ấn gã. Đừng lo.”

“Phong ấn được bao lâu?” Đổng Thiên Tâm hỏi.

Mang Trú ậm ừ: “Ít nhất…”

Ngay lúc ấy, sau lưng anh đột ngột xuất hiện một sợi oán khí mảnh như tơ, phóng thẳng vào anh. Đổng Thiên Tâm phản xạ nhanh hơn suy nghĩ, lập tức đẩy anh ra. Đúng lúc ấy, một tấm giáp đơn giản xuất hiện trước mặt Mang Trú, còn phía sau lưng Đổng Thiên Tâm vụt lên một thanh kiếm gỗ đào tỏa sáng.

Sợi oán khí lập tức chia thành hai luồng, một nhắm vào Mang Trú bị tấm giáp chặn đứng, khiến tấm giáp vỡ tan, phần còn lại xuyên qua thanh kiếm gỗ đào, chui thẳng vào lồng ngực Đổng Thiên Tâm.

Cô cứng đờ như khúc gỗ rồi rơi xuống. Mang Trú vội ôm chặt cô, gương mặt hoảng loạn: “Đổng Thiên Tâm!”

Trong vòng tay anh, tay chân Đổng Thiên Tâm tê cứng, đôi môi mấp máy: “Tôi… sắp… đi rồi à?”

“Đừng nói bậy!” Mang Trú gần như quát lên, đôi mắt đen lóe đỏ: “Cô sẽ không sao!”

Anh liếc nhanh về thanh kiếm gỗ đào sau lưng cô.

Thanh kiếm phát ra âm thanh tựa tiếng rồng gầm, rồi bùng thành một đốm sáng, biến mất.

Mang Trú thoáng cau mày, ánh mắt dịu hẳn.

Đổng Thiên Tâm chạm nhẹ vào ngực mình, giọng run run: “Sao… tôi không thấy đau chút nào… Ơ?”

Gió biển lạnh lẽo thổi tới, cô chỉ cảm thấy có hơi ớn lạnh.

Cô sờ khắp người, không hề có vết thương, tóc tai cũng còn nguyên. Sau vài nhịp thở, tinh thần cô đã hoàn toàn hồi phục.

“À!” Cô vỡ òa: “Tấm giáp với thanh kiếm đều có chức năng bảo vệ! Giáp bảo vệ anh, kiếm gỗ đào bảo vệ tôi. Tất cả nhờ lòng tin của Hoàng Sa Bảo và A Mục!”

Mang Trú thoáng bĩu môi: “Cuối cùng cô cũng hiểu rồi.”

Vừa dứt lời, trên đầu anh bỗng dưng xuất hiện hai cái tai mèo lông xù.

Đổng Thiên Tâm: “…”

“Ta đói rồi.” Mang Trú nghiêng đầu, hờ hững nói: “Về nhà ăn cơm thôi.”

Đổng Thiên Tâm giơ tay kéo anh, rồi cùng cưỡi gió bay về phía thành phố Bách Đảo: “Tối nay bận rộn quá trời: nào là gọi hồn, thu hồn, xong lại còn đánh boss. Ít nhất phải ăn ba cái đùi gà mới đủ hồi phục… ”

Chưa nói hết câu, Mang Trú nhẹ nhàng rút tay khỏi tay cô.

Đổng Thiên Tâm ngoái đầu, bối rối: “Sao vậy?”

Mang Trú lơ lửng giữa biển trời, ánh mắt lặng thinh. Đằng sau anh, chân trời dần ánh lên màu bạc của bình minh.

Ánh sáng sinh vật phù du trên mặt biển khẽ hắt lên tà áo trắng, lấp lánh như ngọc. Một tia sáng chạm đúng gương mặt như tuyết của anh, tựa như trở thành một chiếc vảy rồng trắng, rồi phất phơ tan đi theo gió.

Đổng Thiên Tâm sững sờ.

Những chiếc vảy trắng bắt đầu rơi từ cằm Mang Trú, rồi chiếc thứ hai, thứ ba… Không biết bao nhiêu vảy rồng trắng lả tả rụng xuống, vỡ vụn như gốm sứ.

Đổng Thiên Tâm hốt hoảng lao đến, cố bắt lấy từng chiếc vảy: “Anh bị thương ư?! Sao vảy rồng lại rơi? Anh gặp vấn đề gì thế?!”

Mang Trú chậm rãi nói: “Cô còn nhớ Định luật Bảo toàn Năng lượng mà Giáo sư Tả đã nói chứ?”

“Giờ này mà anh còn lảm nhảm gì thế hả?!”

“Thái Tuế hiện nay là kết tinh oán khí ngàn năm, năng lượng vô biên. Để chống lại, cần một trận pháp sở hữu năng lượng tương đương. Nhưng muốn vận hành trận pháp, cần một tâm trận mang năng lượng cực lớn.”

Đầu óc Đổng Thiên Tâm choáng váng: “Anh đang nói… tâm trận chính là… ”

Mang Trú thản nhiên ngẩng đầu, đôi tai mèo trắng vẫn rung rinh: “Tất nhiên là ta, Chúc Long duy nhất của Tam Giới.”

“Anh điên rồi sao?!” Đổng Thiên Tâm thét: “Sao không bàn với tôi mà tự ý làm vậy hả?!”

“Bảo vệ Tam Giới là sứ mệnh trời sinh của tộc Chúc Long, cũng là niềm kiêu hãnh tối cao.”

“Im đi!” Đổng Thiên Tâm gào lên: “Anh là rồng của tôi! Sống hay chết phải do tôi quyết định! Chỉ rụng vài chiếc vảy thôi, Lữ Ngọ nhất định sẽ có cách! Chúng ta vẫn còn thời gian… đúng, còn thời gian!”

Cô nắm chặt má anh, ép anh đối diện với mình, ánh mắt cực kỳ mạnh mẽ: “Nhìn tôi! Nhìn tôi ngay! Dừng thời gian lại!”

Mặt Mang Trú bị cô bóp thành khối tròn, mí mắt khẽ chớp như muốn nói điều gì đó, nhưng cùng lúc giữa họ, những bong bóng hình trái tim màu hồng “biu biu” liên tục bật ra.

Kỹ năng dừng thời gian khởi động thành công!

“Đi! Tôi đưa anh về!” Đổng Thiên Tâm kéo tay Mang Trú, lướt ngang mặt biển trong thế giới đứng yên.

Mọi thứ đều bất động: sóng nước ngưng đọng, gió biển lặng im. Những vảy rồng tan chảy trong không khí giao thoa cùng bong bóng trái tim, va chạm khẽ khàng tạo nên những âm thanh nhẹ nhàng, khiến cả thế giới như chỉ còn tiếng tim hai người đập.

Khi quả bong bóng hồng cuối cùng biến mất, ngực Đổng Thiên Tâm thắt lại, cô phun máu, mất kiểm soát phong lực, suýt thì rơi xuống mặt biển.

Mang Trú vội giữ lấy cô, mày anh nhíu chặt: “Kỹ năng của cô tới giới hạn rồi.”

Đổng Thiên Tâm trừng mắt nhìn anh, tức đến phát khóc.

Mang Trú né tránh ánh mắt cô. Vảy trên người anh dần rụng sạch, cơ thể mờ nhạt đến nỗi có thể thấy rõ nhịp tim bên trong.

“Cấm thuật! Phải dùng cấm thuật tộc Chúc Long!” Đổng Thiên Tâm hét: “Anh có thể hút năng lượng từ tôi!”

Mang Trú hoảng hốt: “Đổng Thiên Tâm, không… ”

Cô không để anh nói hết câu, đã hôn mạnh lên môi anh.

Mang Trú cảm nhận môi mình tê rần, răng chạm răng, Đổng Thiên Tâm phồng má ra sức “thổi” năng lượng cho anh, khiến anh không nhịn được mà bật cười.

“Hút được chưa? Khỏe hơn chưa? Mọc vảy lại chưa?!” Cô cuống cuồng hỏi, ánh mắt thấp thỏm lo âu.

Thấy anh mỉm cười thì phẫn nộ: “Còn cười à… ”

Đột nhiên, Mang Trú kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn lại.

Đổng Thiên Tâm chết trân, mắt trợn to.

Mang Trú khép mi, một giọt lệ đỏ rơi dài trên má.

Cô sững sờ, tim như ngừng đập. Anh nhẹ nhàng buông cô ra.

“May là ta từng thề với tộc Chúc Long, không bao giờ dùng cấm thuật. Nếu không, Đổng Thiên Tâm à, có lẽ ta đã ‘ăn’ sạch cô rồi.” Anh ta nói kèm theo nụ cười nhàn nhã.

“Anh cứ việc ăn tôi đi! Tôi đồng ý! Anh muốn gì cũng được!” Cô khóc, cố vươn tay bắt lấy anh, nhưng tay cô chỉ xuyên qua thân ảnh mờ ảo kia.

Giờ cô không thể chạm vào anh nữa.

Mang Trú hóa thành những mảnh cánh trong suốt tựa cánh ve, lung linh nhưng rồi cũng biến mất, tan hòa vào nguyện lực xung quanh.

“Ta không muốn ăn cô. Cô ồn ào thế kia thì chắc cũng chẳng ngon đâu.” Anh mỉm cười kiêu hãnh.

Đổng Thiên Tâm gào khản, nước mắt giàn giụa: “Mang Trú… đừng đi… xin anh… đừng rời bỏ tôi…”

Lần đầu tiên, anh cười lộ cả hàm răng, đôi tai mèo trong suốt rung rinh trong gió. Anh chắp tay, nghiêm trang hành lễ: “Tộc Chúc Long – Mang Trú, đa tạ ân tình của tộc Hoạn Long – Đổng Thiên Tâm. Nay xin cáo biệt, chúc cô an khang, cả đời bình yên không lo âu.”

Mặt trời nhô dần trên đường chân trời, sóng biển lấp lánh như ngọc, trời cao xanh thẳm, biển khơi vô tận.

Ngày mới bắt đầu.

Hôm nay, quả là một ngày trời quang mây tạnh.

Nhưng kể từ lúc này,

Tam Giới không còn Chúc Long,

Thế gian chẳng còn Mang Trú nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.