Vì Một Trăm Triệu, Nuôi Một Con Rồng

Chương 7: [Phần 2. “Gió Nổi Lên”] Điện thoại của rồng mèo






Đổng Thiên Tâm làm việc trong một công ty quảng cáo nhỏ với hơn 50 nhân viên. Công ty này chỉ có một mảng kinh doanh duy nhất: đại diện cho toàn bộ quảng cáo của hệ thống tàu điện ngầm, bao gồm nhưng không giới hạn ở màn hình điện tử lớn nhỏ, quảng cáo thương mại, quảng cáo từ thiện, áp phích, trang trí nội thất tàu điện và cả miếng dán tay vịn.

Công ty này có thể giành được mảng kinh doanh ổn định và béo bở này vì nó thuộc một đơn vị trực thuộc đài truyền hình cấp tỉnh, nửa công nửa tư. Ban lãnh đạo công ty đều là những nhân sự “chuyển xuống” từ đài truyền hình, được hưởng mức lương cao, phúc lợi hậu hĩnh và chế độ đãi ngộ tốt. Năng lực làm việc thì không phải không có, chỉ là không đáng để nhắc tới. Bình thường, họ sống an nhàn và gần như không làm việc.

Còn những người thực sự làm việc là các nhân viên hợp đồng như Đổng Thiên Tâm, chiếm khoảng hai phần ba tổng số nhân viên của công ty. Lương chỉ bằng một nửa nhân sự biên chế, nhưng cường độ làm việc thì gấp đôi. Công việc nhiều, lương thấp, đồng nghiệp khó tính - đúng chuẩn “trâu bò công sở.”

Đổng Thiên Tâm làm việc tại phòng hậu cần, chịu trách nhiệm viết các loại văn bản lặt vặt của công ty và kiêm luôn việc vặt khác. Ban đầu, phòng này có sáu người, nhưng qua vài đợt tinh giản biên chế, chỉ còn lại hai người. Đổng Thiên Tâm được giữ lại không phải vì cô xuất sắc, mà bởi cô không có tiền, không có gia thế, không dám mạo hiểm nghỉ việc.

Người đồng nghiệp còn lại là một cô gái thuộc thế hệ 10X, mới vào làm từ năm ngoái, chưa đầy sáu tháng đã vào biên chế, lương ngang với Đổng Thiên Tâm - người đã làm ở đây được năm năm. Cô gái họ Lưu, trùng hợp thay, cũng cùng họ với một lãnh đạo cấp cao ở đài truyền hình, và lại còn sống cùng một khu chung cư.

Tiểu Lưu giỏi ăn nói, tháo vát, chăm chỉ, được xem là "dòng nước trong" hiếm hoi trong công ty - ít nhất cô ấy còn đi làm đúng giờ, tan ca đúng giờ.

Sếp trực tiếp của Đổng Thiên Tâm, trưởng phòng hậu cần Lý Hồng Quan, năm nay 57 tuổi, chỉ còn chờ ba năm nữa để nghỉ hưu an toàn. Ông áp dụng triết lý làm việc 13 chữ: “Không có việc lớn không đi làm, có việc lớn tìm Tiểu Đổng.” Mỗi tuần, ông chỉ làm việc không quá 6 giờ, việc chấm công hoàn toàn do Tiểu Lưu phụ trách.

Vì vậy, sáng thứ Hai, khi Đổng Thiên Tâm nhìn thấy trưởng phòng Lý xuất hiện tại văn phòng lúc 9 giờ, cô bèn ngó ra cửa sổ, đoán rằng hôm nay mặt trời chắc mọc đằng tây.

Trưởng phòng Lý giao cho cô một đống việc, nào là báo cáo chỉnh sửa, báo cáo tổng kết, kế hoạch công tác quý, kế hoạch nửa cuối năm của trưởng phòng Lý, v.v.

Đổng Thiên Tâm vừa ghi vào sổ tay vừa hiểu rằng đây chỉ là những việc thường lệ, không đáng để ông ta đích thân đến giao, chắc chắn phía sau còn có “chiêu lớn.”

Quả nhiên, sau khi uống một ngụm trà, nhả ra hai cọng bã trà, trưởng phòng Lý mỉm cười hiền từ với Đổng Thiên Tâm: "Tiểu Đổng à, còn một việc nhỏ muốn nhờ cô giúp."

Đổng Thiên Tâm đã quá quen với nụ cười "chồn chúc Tết gà" này. Mỗi lần trưởng phòng Lý nhờ cô làm "chuyện riêng" đều sẽ cười như vậy.

Lần trước, cô đã giúp vợ ông ta viết một luận văn dài 10.000 chữ, nghe nói được đăng trên một tạp chí chuyên ngành nào đó và còn nhận được tiền nhuận bút. Nhờ bài luận văn này, vợ ông ta được thăng chức phó giáo sư.

Lần trước nữa, cô đã giúp em vợ ông ta viết năm bài cảm nghĩ về một hoạt động học tập nào đó, tổng cộng 8.000 chữ.

Lần trước nữa nữa, cô đã giúp cháu nội ông ta viết ba bài thơ thiếu nhi và làm một bài thuyết trình 40 trang. Nhờ đó, cháu nội ông ta được biểu diễn đọc thơ trên chương trình mừng xuân của đài truyền hình tỉnh.

Lần trước nữa nữa nữa… Thôi, những chuyện cũ chẳng muốn nhớ lại.

Đổng Thiên Tâm mỉm cười: “Trưởng phòng Lý khách sáo quá. Cụ thể cần tôi làm gì ạ?”

Trưởng phòng Lý: “Khụ, khụ. Tháng sau, cô hướng dẫn của tôi tròn 90 tuổi. Đám bạn học cũ của chúng tôi dự định vừa chúc thọ vừa họp mặt. Mọi người bầu tôi lên phát biểu trong buổi tiệc. Tôi đã viết nháp một bài phát biểu, suy nghĩ mấy ngày rồi nhưng vẫn chưa ưng ý. Cần Tiểu Đổng giúp tôi chỉnh sửa lại chút.”

Bản nháp của trưởng phòng Lý chỉ vỏn vẹn hai dòng, viết tay, nét chữ vô cùng "có hồn". Đổng Thiên Tâm căng mắt đọc: “Hôm nay trời trong mây sáng, gió xuân dịu mát, chúng ta tề tựu tại đây để chúc thọ cô giáo Lâm Đại Xuân đáng kính…”

Rồi… hết.

Đổng Thiên Tâm mỉm cười, khóe miệng hơi co giật: “Bài phát biểu này cần khi nào vậy ạ?”

“Không gấp, không gấp. Tuần sau đưa tôi là được.”

“Sếp có yêu cầu gì cụ thể không?”

“Lời văn phải mộc mạc nhưng không đơn điệu, câu chữ phải chỉnh chu nhưng không quá cứng nhắc. Phải vừa hồi tưởng những khó khăn xưa cũ, vừa hướng đến tương lai tươi sáng. Tình cảm của chúng tôi với cô giáo rất sâu đậm, cô cứ suy nghĩ kỹ nhé.”

Đổng Thiên Tâm vẫn giữ nụ cười: “Tôi hiểu rồi ạ.”

Hừ! Cái lão cáo già này chẳng còn vênh váo được lâu nữa đâu. Chờ đến khi tôi thừa kế khối tài sản khổng lồ, sẽ quăng lá đơn nghỉ việc ngay trước mặt lão, rồi nhổ hai bãi nước bọt rồi kiêu ngạo bỏ đi!

Trưởng phòng Lý dường như còn định bổ sung thêm mấy lời kiểu "đen rực rỡ sắc màu". Đúng lúc đó thì điện thoại reo. Đổng Thiên Tâm tranh thủ rời khỏi văn phòng, để mặc ông ta nói chuyện nhiệt tình qua điện thoại: “Không vấn đề gì. Đến lúc đó, chúng ta gom vài bàn, đánh hẳn mười ván để cô Lâm thỏa mãn cơn nghiện bài…”

Tiểu Lưu thò đầu ra khỏi màn hình máy tính, hỏi: “Chị Đổng, lão Lý lại bắt chị viết gì nữa thế?”

“Bài phát biểu cho buổi họp lớp.”

Tiểu Lưu đảo mắt: “Đúng là ỷ già bắt nạt trẻ.”

Đổng Thiên Tâm mở máy tính, lần lượt nhập tiêu đề các báo cáo và tổng kết vào công cụ AI của Baidu. Chỉ mất hai phút, năm bản báo cáo hoàn tất.

Tiếp đó, cô nhập yêu cầu của bài phát biểu, nhấn mạnh các từ khóa như: “dài dòng, sáo rỗng, phô trương, trích dẫn thơ cổ”. Có vẻ lần này AI gặp chút khó khăn, nó lẩm nhẩm tính toán mất ba phút mới nhả ra được một bản nháp. Đổng Thiên Tâm thêm vài câu văn cổ, chỉnh sửa qua loa hai lượt là xong.

Cô mở thêm vài cửa sổ tài liệu trống trải đầy trên màn hình, mỗi cửa sổ chèn vài đoạn báo cáo dang dở. Cửa sổ bài phát biểu được đặt ngay chính giữa. Sau đó, cô cài đặt phím tắt chuyển đổi giữa các màn hình. Ở màn hình thứ hai, cô mở trình duyệt web, bắt đầu tận hưởng thú vui lướt mạng.

Bí quyết lướt mạng trong giờ làm là luôn giữ vẻ bận rộn, còn giảm tải công việc thì nhất định phải báo cáo trước hạn chót đúng 5 phút.

Đổng Thiên Tâm nhìn đồng hồ: 10 giờ sáng. Toàn bộ công việc của ngày đã hoàn thành. Lại thêm một ngày làm việc chăm chỉ nữa!

Mục tiêu đầu tiên của buổi “lướt mạng” - à không, của sự nghiệp vĩ đại - là tìm kiếm “cách nuôi dưỡng và chăm sóc rồng.” Không ngoài dự đoán, kết quả toàn là thông tin bịa đặt. Đổng Thiên Tâm đọc qua vài bài, chẳng ngờ có bài viết rất thuyết phục, cứ như dành cho bất kỳ loại thú cưng nào cũng áp dụng được.

Trong tình huống này, dĩ nhiên phải nhờ đến sức mạnh của AI.

AI trả lời rất chân thành: “Rồng không tồn tại trong thực tế, do đó không có cách nuôi dưỡng cụ thể.”

Đổng Thiên Tâm: “...”

Thế thì tìm bà đồng nào thông linh, hỏi thử ba mẹ ở thế giới bên kia, hoặc hỏi bà dì tổ xem sao nhỉ?

Đổng Thiên Tâm nghĩ ngợi một lát, nhập từ khóa “Nhân Nghĩa Lễ Trí Tín” vào, kết quả hiện ra một loạt bài viết về “Khổng Tử, Mạnh Tử, Nho gia, Ngũ Thường” khiến cô hoa cả mắt.

Bất chợt, sau lưng vang lên một tiếng “cạch”, nghe như có thứ gì đó rơi xuống đất. Đổng Thiên Tâm quay lại, chỗ làm việc của cô dựa sát tường, chẳng có gì cả.

Kỳ lạ thật.

Đột nhiên, điện thoại reo lên, làm Đổng Thiên Tâm giật thót. Trên màn hình hiện chữ “Rồng Mèo” - là Mang Trú?

Đổng Thiên Tâm vội bắt máy: “Alo?”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, một giọng nói vang lên: “Đổng Thiên Tâm?”

Đúng là giọng của Mang Trú thật.

Đổng Thiên Tâm siết chặt điện thoại, lao ra khỏi văn phòng, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, tìm một góc khuất, khóa chặt cửa, ngồi xổm xuống, hạ giọng: “Anh lại đói rồi à?”

“Ta bấm nhầm.”

“Ồ, thế tôi cúp đây.”

“Khoan đã.” giọng Mang Trú ngập ngừng, rồi tiếp: “Cô… khụ, vẫn bình an chứ?”

Sự quan tâm đột ngột này khiến Đổng Thiên Tâm ngơ ngác: “Anh uống nhầm thuốc à?”

“Xung quanh có gì bất thường không?”

“Không. Sao anh hỏi vậy?”

Mang Trú im lặng vài giây rồi hỏi: “Khi nào cô tan làm?”

“Năm giờ chiều, về đến nhà chắc khoảng sáu giờ.” Đổng Thiên Tâm nghĩ ngợi rồi nói thêm: “Anh cần tôi xin nghỉ để về nấu cơm cho anh không?”

Tuyệt đối không thể để tên này đói, liên quan đến tiền bạc cả nửa đời sau của cô cơ mà!

“Không cần. Về nhà sớm một chút.”

Mang Trú dứt khoát cúp máy.

Đổng Thiên Tâm nhìn chằm chằm vào màn hình vài giây, rồi gãi mũi, gãi tai, bất giác nở nụ cười.

Thì ra được người ta chờ ở nhà là cảm giác thế này đây. Hì hì.

Đổng Thiên Tâm vừa hát nghêu ngao, vừa nhún nhảy, bước chân lộp cộp quay lại văn phòng. Chủ nhiệm Lý lại chuồn mất tăm, Tiểu Lưu thì ngang nhiên lướt xem video ngắn, còn Đổng Thiên Tâm mở trang thương mại điện tử, cẩn thận chọn đồ chơi cho mèo cưng.

Nhỡ đâu, một ngày nào đó Mang Trú lại biến về dạng mèo thì sao? Đổng Thiên Tâm cảm thấy nên chuẩn bị sẵn cả hai tay.

Dưới bàn làm việc lại vang lên một tiếng “cạch”. Đổng Thiên Tâm cúi xuống, thấy cạnh thùng rác có một quân mạt chược. Nền xanh, mặt trắng, khắc hai chữ đỏ “Bát Vạn”.

Chủ nhiệm Lý là người cực kỳ mê mạt chược, chắc chắn là do ông ta mang đến. Đổng Thiên Tâm tiện tay ném thẳng vào thùng rác. Nhìn thôi đã thấy bực mình.

Lại một ngày yên bình trôi qua, Đổng Thiên Tâm chen lên tàu điện ngầm, trong giỏ hàng trực tuyến đã thêm 20 cây đồ chơi trêu mèo. Chỉ là cô còn phân vân không biết kiểu dáng nào hợp với Mang Trú.

Giờ cao điểm, tàu điện ngầm như một hộp cá mòi chật cứng. Các nhân viên văn phòng chen chúc nhau, khuôn mặt bơ phờ, tay lướt điện thoại, tỏa ra sự chán nản tích tụ sau một ngày làm việc.

Đổng Thiên Tâm nhớ lại lời Mang Trú nói sáng nay. Anh ta nghĩ cô đi “lên chầu”, nhưng thực tế thì giống như đi “viếng mộ” hơn.

Hôm nay lại có hơi khác thường. Trong đám người uể oải ấy, Đổng Thiên Tâm phát hiện một nhân vật đặc biệt: một bà lão tóc bạc trắng, mặc chiếc sườn xám lụa tinh xảo, dựa lưng vào cửa tàu, mỉm cười nhìn cô.

Ánh mắt giao nhau có chút ngại ngùng, Đổng Thiên Tâm gượng cười, quay đi, mở túi xách định lấy tai nghe ra. Nhưng bất ngờ, giữa đống dây tai nghe rối rắm, cô phát hiện ra quân bài mạt chược “Bát Vạn” lần trước.

Chẳng lẽ cô vô tình bỏ vào đây sao? Sao lại chẳng có chút ấn tượng nào nhỉ?
Đổng Thiên Tâm rút quân bài ra xem, nhưng xung quanh không có thùng rác, đành bỏ lại vào túi.

Tàu dừng qua vài trạm, người lên người xuống, Đổng Thiên Tâm đeo tai nghe, theo dòng người rời khỏi ga tàu. Đi bộ khoảng hơn mười phút, cô mới nhận ra mình xuống nhầm trạm, và theo thói quen đã đi đến gần đồn cảnh sát phố Hương Châu.

Đã lỡ tới đây, chi bằng ghé thăm lão Trương và ông Triệu, tiện thể lấy tấm biểu ngữ khen thưởng hôm qua quên đem về. Nghĩ vậy, Đổng Thiên Tâm tăng tộc độ bước chân. Người qua đường vội vã lướt qua cô, trong khi cô đeo tai nghe chống ồn, nhưng lại nghe rõ ràng tiếng bước chân sau lưng mình.

Đổng Thiên Tâm tháo tai nghe, quay lại nhìn.

Bà lão tóc bạc trên tàu điện ngầm đang đứng cách cô khoảng năm bước, mỉm cười nhìn cô.

Đổng Thiên Tâm cảm thấy kỳ lạ, thử bước lên hai bước, bà lão cũng bước lên hai bước. Đổng Thiên Tâm dừng lại, bà lão cũng dừng. Cô bước tiếp, bà lão lại bước theo. Rõ ràng là đang cố ý theo cô.

Không còn cách nào khác, Đổng Thiên Tâm quay lại đứng trước mặt bà lão, hỏi:
“Bà ơi, bà quen cháu à?”

Bà lão vẫn mỉm cười, không nói gì.

Đổng Thiên Tâm hỏi tiếp: “Bà tên gì? Nhà ở đâu? Bà có mang điện thoại không? Có nhớ số của người nhà không?”

Bà lão chỉ lắc đầu, vẫn cười.

Đổng Thiên Tâm hiểu ra, đây lại là một cụ già bị lạc đường do mắc chứng Alzheimer. Chuyện này cô đã gặp nhiều lần, cách nhanh nhất là đưa cụ đến đồn cảnh sát để kiểm tra camera, liên lạc với gia đình.

“Bà ơi, cháu đưa bà đến đồn cảnh sát nhé. Các chú cảnh sát sẽ tìm cách đưa bà về nhà, được không ạ?”

Bà lão gật đầu.

Đổng Thiên Tâm đi cùng bà lão, vừa đi vừa trò chuyện linh tinh. Dù cả quãng đường chỉ có cô lảm nhảm, còn bà lão chỉ mỉm cười lắng nghe, nhưng như thế cũng giúp giảm bớt căng thẳng cho người già bị lạc.

Người qua đường đều ngoái nhìn hai người họ, vẻ mặt đầy thắc mắc. Đổng Thiên Tâm chẳng mảy may để ý, rẽ qua hai góc phố, cuối cùng cũng đến trước đồn cảnh sát phố Hương Châu.

Hôm nay lại đúng phiên trực của Tiểu Vương. Đổng Thiên Tâm vui vẻ chạy vào: “Tiểu Vương, có một bà cụ bị lạc đường, cậu giúp bà tìm người nhà với nhé!”

“Được thôi.” Tiểu Vương vui vẻ đáp: “Bà cụ đâu rồi?”

Đổng Thiên Tâm chỉ tay về phía sau: “Chính là bà cụ mặc sườn xám xinh đẹp kia kìa.”

Tiểu Vương thò đầu nhìn ra: “Không có ai cả.”

“Cậu nhìn kiểu gì thế, làm cảnh sát mà mắt kém vậy à? Bà ấy đứng ngay sau lưng...” Đổng Thiên Tâm quay lại, nửa câu sau nghẹn lại trong cổ họng.

Bà lão đang đứng dưới cột đèn đường ngoài đồn cảnh sát. Ánh đèn chập chờn nhấp nháy, chiếc sườn xám màu tím sẫm phấp phới dù không có gió. Tà áo để lộ đôi giày da nữ cổ điển màu đỏ rực, nhưng trong giày không có chân, chỉ có hai đám sương mờ. Bốn phía xung quanh bà, hoàn toàn không có bóng.

“Cạch… lọc cọc cọc…”

Một quân bài mạt chược lăn từ ngoài cửa vào, dừng lại ngay bên chân Đổng Thiên Tâm. Trên mặt quân bài “Bát Vạn” xuất hiện một vệt máu thấm ra.

Tiểu kịch trường

Khi Đổng Thiên Tâm đang chăm chú chọn đồ chơi cho mèo, Mang Trú vừa học được cách lướt xem video ngắn.

Cô gái xinh đẹp nhảy múa? Lướt qua.
Diễn cảnh cãi nhau? Lướt qua.
Game streamer? Lướt qua.
Livestream mua sắm? Lướt qua.
Mèo dễ thương + nhạc nền: mèo ngủ, mèo làm nũng, mèo lăn tròn, mèo nghịch ngợm, chủ nhân vui vẻ “hít mèo”...

Mang Trú bất động ba giây, rồi khóa màn hình. 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.