Việt Nam Diệt Quỷ Ký

Chương 1: CHƯƠNG Vô đề




Câu chuyện sau đây tôi sắp kể ra chắc chắn sẽ có người không tin hoặc là bán tín bán nghi cho mọi chuyện. Nhưng tôi chắc chắn với các bạn một điều rằng những chuyện tôi sắp kể ra đây đều là những chuyện mà chính tôi đã trải qua và chứng kiến.
Tôi có tên là Phan Quốc Thiên. Không biết có phải tên tôi là “Quốc” Thiên hay không mà tôi cảm thấy rằng số của tôi khá đen đủi. Khi tôi lên 7, tức là lúc tôi vào lớp 1, ba mẹ tôi lại bị t·ai n·ạn và q·ua đ·ời. Gia đình tôi vốn rất ít người thân thích cho nên tôi chỉ còn lại một người thân duy nhất của tôi lúc bấy giờ nên ông đã trở thành người nuôi dưỡng tôi cho đến ngày hôm nay. Vào lúc ấy ông nội vốn ở một vùng nông thôn hẻo lánh nhưng vì lo cho tôi nên ông đã chuyển hẳn lên trên thành phố sống, cũng để tiện cho việc chăm sóc tôi và việc học tập của tôi sau này.
Cho tới đây chắc chắn rằng sẽ có người thắc mắc rằng ông tôi vốn đã quen với lối sống của vùng thôn quê yên bình vậy khi lên trên thành phố sinh sống thì ông sẽ làm công việc gì để nuôi sống cả hai ông cháu. Vâng bật mí cho mấy bạn biết, ông tôi không hề làm một cái nghề tầm thường, ông tôi chính là đi làm một đạo sĩ.
Đúng như thế bạn không hề nghe nhầm đâu chính là làm một đạo sĩ. Việc ông tôi tại sao lại làm đạo sĩ nói trắng ra thì khá là dài dòng. Chuyện bắt đầu từ thời tổ sư gia của dòng họ chúng tôi. Theo như ông tôi kể lại rằng cách đây khá lâu rồi, từ thời của vua Đinh Tiên Hoàng, nước ta tồn tại bốn vị đạo sĩ nổi tiếng bậc nhất trong thiên hạ, ứng với bốn ngành nghề hay là lĩnh vực của giới đạo sĩ Phong, Toán, Phù, Trận. Và tổ sư gia của chúng tôi là Phan Bá Thiên chính là một trong tứ đại đạo sĩ của Việt Nam thời xưa được mệnh danh là “Phong Thủy Đại Tiên”. Theo như trong truyền thuyết thì tổ sư gia chúng tôi được cho là người có đạo hạnh cao nhất và lợi hại nhất trong tứ đại đạo sĩ, vì thế nên bây giờ giới âm dương đạo sư Việt Nam mới có câu: “Nhất Phong, Nhì Toán, Tam Phù, Tứ Trận.”
Cũng như trong truyền thuyết kể lại rằng tổ sư gia của chúng tôi đã tạo ra cuốn “Phong Linh Đạo Thư” trước khi q·ua đ·ời, ghi chép lại tất cả những hiểu biết và phép thuật của tổ sư gia. Còn có lời đồn cho rằng nếu có được cuốn sách này thì có thể tung hoành thiên hạ. Cũng vì như thế nên vào thời đại đấy dòng họ tôi đã bị rất nhiều thế lực vây lại và t·ruy s·át chỉ để đạt được cuốn “Phong Linh Đạo Thư”. Sau cuộc t·ruy s·át đẫm máu ấy chỉ còn lại mấy người dòng chính trốn thoát mang theo cuốn “Phong Linh Đạo Thư” và quy ẩn trong chốn giang hồ. Và từ ấy cuốn sách thần kì trong truyền thuyết này chỉ được nhất mạch truyền thừa xuống trong dòng họ của chúng tôi. Đúng thế ông nội tôi chính là truyền nhân thứ 199 của cuốn “Phong Linh Đạo Thư” và được người đời biết đến với cái tên “Phong Linh đạo sĩ” thiên sư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.