Việt Nam Diệt Quỷ Ký

Chương 12: CHƯƠNG Nữ Y Tá Quỷ




Tiếng kêu cứu vang rộng nhưng lại với biên độ rất nhỏ, nếu không phải là hiện đang là đêm tối yên tĩnh thì tôi hoàn toàn không thể nào mà nghe được. Nhưng điều mà tôi làm đầu tiên tôi làm là đọc tĩnh tâm chú - một bài chú làm cho đầu óc thanh tỉnh. Sau vụ ở thôn Quỷ, tôi không hề tin vào mắt và tai mình hoàn toàn nữa, nhất là trong những nơi quỷ dị này vào ban đêm. Sau khi đọc một hồi cho đầu mình thanh tỉnh, tôi vẫn nghe được âm thanh đó, lúc này tôi mới xác định được rằng âm thanh này của con người phát ra.
Tôi lúc này hơi lưỡng lự không biết có nên cứu người hay không. Nơi này quá là quỷ dị, tôi không biết mình đi sâu vào bên trong thì còn có đường sống đi ra nữa hay không. Thực sự thì âm khí ở nơi này quá kinh khủng, nếu có gì đó trú ở đây thì chúng chắc chắn không phải hạng xoàn xỉnh được, trong khi đó tôi thì ngay lúc này không hề mang đầy đủ trang bị. Giống như chơi game vậy, không mang đủ đồ mà lao vào combat với boss thì chỉ có lên bảng đếm số mà nằm, mà thực tại này thì không hề có bảng đếm số đâu. Mồ hôi tôi chảy xuống áo, nhìn vào trong khoản không gian tối đen phía trước, tôi nuốt một ngụm nước miếng xuống cổ, đứng thẳng người đi về phía trước từng bước thận trọng.
Tôi vẫn quyết định đi vào bên trong đó cứu người, nếu tôi đi, thì không biết người này có c·hết trước khi mà tôi tìm cứu viện đến hay không. Trước khi bước vào trong tôi cũng cẩn thận để lại tin nhắn địa chỉ và giải thích sơ tình huống cho ông nội, sau đó tôi mới đi vào, vì tôi biết với mức độ âm khí và quỷ dị của nơi đây thì khi đi sâu vào có khi điện thoại cũng có thể không thể hoạt động được.
Tỏn, tỏn, … Từng tiếng, từng tiếng nước nhỏ giọt rơi vãi trên sàn nhà, tiếng của chúng vang vọng khắp trong không gian yên lặng của căn bệnh xá hoang tàn. Tôi bước từng bước trong hàng lang tối, cảnh giác và để ý kĩ xung quanh, vẫn chưa có chuyện gì xảy ra kể từ khi tôi xâm nhập vào nơi đây. Càng bước đi tôi hình như càng nghe rõ hơn tiếng kêu cứu, là ở tầng dưới. Tôi cẩn thận đi qua từng căn phòng trong tầng hai, hầu hết đều giống như căn phòng tôi vừa bước vào khi nãy là những căn phòng bệnh với những chiếc giường rỉ sét. Mùi ẩm mốc hòa với cái mùi thuốc sát trùng tại bệnh viện xộc thẳng lên mũi của tôi mỗi khi tôi tiến sâu vào bên trong. Không biết làm cách nào mà cái mùi của thuốc sát trùng vẫn còn vương lại ở nơi đây dù đã được bỏ rơi nhiều năm.
Nhưng rồi đột nhiên tôi cảm thấy có gì đó không đúng, tôi bất chợt đứng lại, cái mùi này dường như nó không phải của cái nơi này. Tôi cảm giác được dường như là nó di chuyển, trong khi tôi chỉ đứng yên mà cái mùi thuốc sát trùng ấy như càng ngày càng đậm đặc, dường như có thứ gì đó mang cái mùi này đang tiến gần về phía tôi. Không chỉ là mùi tôi còn cảm giác được âm khí đang dần, dần nồng đậm hơn. Tôi lúc này bắt đầu cảm thấy hoảng hốt, nhưng khi tôi chưa kịp làm gì thì bên tai tôi đã nghe thấy được: "Vù, Vù, … Há, Há, Há, …" - Tiếng gió rít và tiếng cười mang rợ vang ngay bên tai. Tôi vội vàng ngồi xổm xuống đất, chỉ nghe trên đầu "Vụt" qua một tiếng, tôi nhìn phía trước, vài cộng tóc của tôi đã rơi từ từ xuống sàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.