Bảo Mập hỏi tôi:
”Vậy chúng ta thoát ra bằng cách nào đây”
Tôi không trả lời Bảo Mập mà nhìn xung quanh căn hầm này, tôi nhớ được rằng trong phim hoặc sách vở họ có nói rằng những căn hầm bí mật này thường sẽ có đường thoát bí mật, việc của tôi bây giờ là cố gắng tìm thử xe căn hầm này có không và cầu mong là nó có.
Tôi nói ý định của tôi cho Bảo Mập, sau đó chúng tôi bắt tay vào tìm xung quanh căn hầm này, nhưng đời không như là mơ,chúng tôi tìm thật lâu, lục tung mọi thứ, nhưng tôi và Bảo Mập vẫn không thể thấy được lối ra nằm ở đâu cả, chính là những thứ như vậy vẫn không thể nào tìm được. Nhưng có vẻ như trời không triệt đường lui của con người, trong lúc loay hoay thì tôi phát hiện được ngay ở dưới ghế ngồi của chiếc bàn mà chúng tôi ngồi đọc tài liệu khi nãy có một thứ rất kì lạ. Một cái cần gạc, được giấu rất kĩ càng và an toàn, nếu như không cố ý tìm thì không đời nào mà tìm ra được. Linh cảm thấy đây có thể là thứ mình đang tìm, tôi không do dự nữa, nắm lấy cái cần gạc đó kéo thật mạnh.
Đúng như tôi dự đoán, tiếng kẽo kẹt vang lên mang theo đó là những tiếng kêu rỉ sét kin kít của hệ thống ròng rọc ẩn nào đó. Và thế rồi chiếc kệ sách không có gì lạ trong tầng hầm này đột ngột, mở hé ra một cửa hầm nhỏ. Chiếu đèn pin vào trong, là một cầu thang chật hẹp, bụi bậm rong rêu dính đầy hết nhưng làm tôi rất mừng vì nó dẫn lên phía trên. Có lẽ đây chính là đường thoát, vì có không khí và nước mới tạo ra được sự ẩm mốc và rong rêu trên cầu thang.