Đi được chừng trăm mét thì đúng như lời của tên Lâm Hoàng nói, chúng tôi đã nhìn thấy một căn nhà lớn, không như những căn nhà được xây theo phong cách Đông Tây Âu ở phía dưới ngôi làng kia mà xây theo một phong cách rất khác, nó vừa giống nhà sàn, vừa không giống, nói chung là có một thiết kế rất là lạ lẫm. Căn nhà trông rất cũ kỹ, bụi bặm, nhưng vẫn còn nguyên vẹn không xây sát hay đổ nát như những căn nhà bỏ hoang thường thấy, điều này nói lên rằng căn nhà được làm bằng loại gỗ rất tốt. Trước khoảng sân cây dại đã mọc cao đến gần thắt lưng của một người trưởng thành, ở hai bên căn nhà có hai cái hồ, trên hồ lau sậy, rong rêu cũng mọc đầy. Điều này cũng cho ta biết căn nhà này thật sự đã bị bỏ lâu rất lâu rồi. Không biết tại sao, khi tới gần căn nhà này thì tôi có một cảm giác vô cùng bất an, tôi còn cảm nhận được từ căn nhà đó như có những luồng âm khí nồng đậm tràn ra ngoài. Ngược lại với cảm giác của tôi thì mọi người trong lớp lại rất vui mừng vì căn nhà này thật sự rất là rộng rãi, chỉ cần làm vệ sinh một chút thì đêm nay cả lớp có thể ngủ ở đây ngon lành. Khi mà chúng tôi chuẩn bị bước vào trong khuôn viên của căn nhà thì có đột nhiên có một tiếng hét lên giận dữ phát ra từ đằng sau:
"Này! Này! Các người đang định làm gì đấy, bộ muốn c·hết hay sao đấy. "
Chúng tôi đồng loạt quay lại, người vừa mới phát ra tiếng nói ấy là một người trung niên, phía sau lưng đang đeo theo một bó củi lớn, rõ ràng người này là một tiều phu lên núi đốn củi. Thấy thế cô giáo liền lên tiếng hỏi người đàn ông đó:
"Chúng tôi chỉ định nghỉ tại đây một đêm mà thôi. Xin hỏi căn này có người ở hay sao."
Người đàn ông kia liền trả lời: