Sau khi chào tạm biệt Kiều Phương rồi đứng nhìn cô ấy đi xa. Nhìn cô ấy đi xa dần tôi bất giác thở dài. Sau một hồi, tôi liền lê bước tới căn nhà, nhìn thấy căn nhà u ám ấy, trước mặt, tôi đứng lại do dự một chút nhưng rồi cũng bước vào. Nhìn thấy tôi đi vào thì mọi người ngạc nhiên, có người thắc mắc mở miệng hỏi:
"Quốc Thiên, cậu không phải là đưa Kiều Phương về sao."
Tên Lâm Hoàng thì đột nhiên khinh bỉ nhìn tôi mà nói:
"Tên nhát gan như hắn thì có thể làm gì, chắc hắn sợ quá chạy về chứ gì."
Nhưng đột nhiên hắn nhìn mọi người xung quanh, mọi người đang nhìn hắn với ánh mắt kì lạ. Giờ hắn mới ý thức được mình nói sai, chẳng phải là hiện tại căn nhà này còn đáng sợ hơn đường xuống núi sao, nếu không phải là cô giáo không cho rời đi có lẽ hắn và các học sinh đã đi rồi. Bây giờ hắn mới hiểu ra liền không nói nữa mà hừ lạnh. Tôi cũng chẳng để ý đến tên ngu ngốc này mà mở miệng nói với mọi người: