Thế là ba ngày sau, sau khi xử lý một đám tang cho một người quen của ông trên Đà Lạt thì tôi và ông cũng quay lại ngôi nhà hung trạch đó. Khi tới đó ông nói với tôi:
"Cháu vẫn nghĩ ba người bạn cháu là do những âm hồn trong nhà đó g·iết sao"
Lúc này tôi vẫn ngây người ra, thật sự tôi vẫn nghĩ ba người bạn tôi c·hết là do các quỷ hồn trong ngôi nhà này gây ra. Họ chính là bị hồn của cô Kiều Phương mê hoặc, điều khiển tâm chí cho nên họ mới đi treo cổ như vậy. Do quỷ treo cổ là do t·ự s·át mà c·hết, thông thường những người t·ự s·át không thể đầu thai được bởi vì oán khí của những người này quá là thâm trọng, cho nên nếu nó muốn thoát thân nó phải hại được người khác thế thân cho nó. Cần phải biết rằng mỗi một con người sống trong nhân gian đều không thể có một cuộc đời toàn vui vẻ hạnh phúc, ít hay nhiều cũng đều có những tâm sự luôn luôn chôn dấu trong cõi lòng. Mà những con quỷ treo cổ luôn luôn cho bạn thấy những sự tình uẩn khúc đó, không ngừng lớn mạnh cho đến cuối cùng phải tự tra dây thòng lọng vào cổ. Cho nên mọi người bất kể là gặp bất cứ chuyện gì thì chúng ta phải suy nghĩ cho thông thoáng một chút, trước mắt vẫn luôn luôn tồn tại con đường khác dành riêng cho bạn đi. Nếu bạn gặp phải một cảnh tình tuyệt vọng thì khi đó bạn chẳng thể nhìn thấy con đường khác khi đó trong mắt của bạn lúc đó chỉ có một con đường tìm đến c·ái c·hết.
"Vậy thì ba bạn học sinh của cháu làm sao c·hết vậy?" - Tôi rất hiếu kỳ hỏi ông nội tôi
Ông nội tôi cười lạnh rồi trầm giọng đáp: