Chương 12: Thanh Thiên
Thương hải tang điền trải qua trăm vạn bể dâu, dù ở thời đại nào, thế giới này đều tồn tại một chân lý không thể thay đổi, cá lớn nuốt cá bé, Bích Lạc Thành cũng không tránh khỏi vận mệnh của chính mình.
Thanh Thiên Đạo Môn từ thuở ban đầu chỉ là một môn phái nhỏ bé, không danh không tiếng, thời gian thấm thoát nó vẫn tiếp tục tồn tại truyền thừa nối dài, không biết từ bao giờ môn phái nhỏ bé ngày nào đã trở thành danh môn.
Kẻ tài cao gan cũng lớn, mọi khu vực xung quanh nó đều bị thâu tóm, dã tâm bành trướng không hề nhỏ, Bích Lạc Thành nói tới cũng là một n·ạn n·hân của nó, trở thành một thành thị bị phụ thuộc.
Sở dĩ chỉ là phụ thuộc mà không phải là một phần của Thanh Thiên Đạo Môn bởi vì môn phái này chỉ muốn lợi dụng nó, lớn mạnh bản thân.
Mục đích của môn phái này cần chính là tài nguyên từ khắp nơi, nếu thành thị này là một phần của nó, sẽ cần phải cử người trấn giữ, cần đầu nhập tài nguyên vào nơi đây, nếu một ngày thành thị này lây dính nhân quả không tốt dẫn tới hủy diệt mà nó sẽ bị liên lụy theo, nguy hiểm và tốn kém vô cùng, có hại mà vô lợi.
Ngược lại nếu xem nó như một con cừu béo có thể từ từ vặt lông, không cần chăm sóc, để nó tự sinh tự diệt nhưng hàng năm lại phải cống nộp tài nguyên cho nó, như vậy không thơm sao.
Không chỉ như vậy, các thành thị này nhân số không ít, là nguồn tài nguyên thay máu nhân sự khổng lồ, chỉ cần thao túng, nắm giữ mọi tin tức mấu chốt, sự thống trị này sẽ kéo dài mãi mãi, quả là một một mũi tên trúng nhiều đích.
Cách làm như vậy dĩ nhiên gây nên người người căm phẫn, rất nhiều thành thị đã phản đối kịch liệt, nhưng mỗi lần như vậy đều là một sự thay máu mới, lại lần nữa bổ nhiệm một tên phủ thành chủ mới.
Cho đến khi không còn có người lên tiếng phản đối, trật tự cuối cùng đã được xác lập, lâu dần trở thành quy luật không đổi, không trách ai được, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Mà quy định này cũng không dễ dàng, mỗi năm phải cống nộp cho môn phái này một lượng tài nguyên cực kì nhiều, gần như là một nửa thu nhập của tất cả mọi gia tộc cộng lại.
Tán tu ngược lại rất thoải mái, nay đây mai đó, bọn họ không phụ thuộc vào bất kì tòa thành nào vì đó cũng không cần phải nộp lên, nhưng phí vào thành, phí ở lại cũng đều phải bỏ ra, suy cho cùng đâu lại vào đấy, tiền lại chảy vào đúng chỗ.
Hơn nữa mỗi mười năm còn phải tổ chức một sự kiện lớn, do phủ thành chủ làm chủ trì đại cuộc, mục đích chủ yếu là để thay máu nhân sự của bọn họ, 50 tên dẫn đầu trong sự kiện Thú Liệp Chiến lần này sẽ có cơ hội được Thanh Thiên Đạo Môn tuyển chọn và thu nhận trở thành đệ tử ngoại môn.
Nghe ra nhân số thật ít ỏi, nhưng thật ra không hề ít, sự kiện này tổ chức cùng lúc diễn ra ở hơn trăm tòa thành thị khác nhau, vì vậy kết quả cuối cùng có hơn năm ngàn tên được tuyển chọn, số lượng rất đủ, không lo không thể kéo dài truyền thừa nối tiếp thống trị.
Thiên Thanh Đạo Môn rất biết cách thống trị, tuy bóc lột rất kinh khủng, nhưng lúc cần người cho mình, họ không ngại bỏ ra chút lợi tức, không cho người khác thấy chỗ tốt mấy ai sẽ chịu làm chân chạy miễn phí cho ngươi, đạo lý này đời nào cũng đúng.
Thú Liệp Chiến quy mô rất rộng lớn, số người tham dự rất đông lấy hàng vạn mà tính, bởi vì phần thưởng vô cùng hấp dẫn, không những danh tiếng vang xa mà còn nhận được phần thưởng hậu hĩnh vô cùng, có người từ đây cá chép hóa rồng, thay đổi vận mệnh, thay đổi hướng đi tương lai của mình.
Có câu nói "Nếu ngươi là tán tu, đừng sợ sau này không có tài nguyên tu luyện, phát tài ở phía trước, mau tham gia Thú Liệp Chiến. Nếu ngươi là con cháu gia tộc, thế thì càng không nên lo lắng không có ngày nổi danh, Thú Liệp Chiến có tất cả ngươi cần."
Vì đó, mỗi mười năm vào ngày xuân chí tất cả mọi tòa thành đều trở nên náo nhiệt rất nhiều, tuy quá trình tham gia cũng có tương đối mạo hiểm, nhưng tranh đấu chém g·iết sao tránh khỏi chuyện này, chấp nhận tham gia cũng chấp nhận rủi ro của nó, không có trả giá mà đòi hái quả thơm, nào có kèo thơm như vậy.
...
Phủ thành chủ, Phong gia.
Phong gia là biểu tượng của sức mạnh và quyền lực trong thành Bích Lạc, nơi đây được xây dựng ở vị trí đắc địa, chiếm lĩnh trung tâm của thành.
Kiến trúc nơi đây phản ánh sự giàu có, uy quyền và sự kiêu hùng của gia tộc này, lộng lẫy và tráng lệ, với các mái ngói cong v·út, cột trụ cao và cửa ra vào rộng lớn được trang trí hoa văn tinh xảo.
"Long nhi, dạo gần đây tu luyện thế nào, mau nói cho phụ thân nghe."
Ngồi ở chính giữa phòng nghị sự của Phong gia, chính là gia chủ Phong Thiên Hùng, thân hình vạm vỡ, vóc dáng to lớn, chễm chệ trên ghế lớn, sau khi đã bàn luận xong mọi chuyện, tay cầm chén trà đổ đầy sau đó hướng mắt về phía dưới nói.
"Bẩm phụ thân, Long nhi vừa mới hoàn thành đột phá cảnh giới Tụ Linh Cảnh, căn cơ còn chưa ổn định tốt."
Phong Thiên Long bước ra giữa chính đường phòng nghị sự, dáng người cao ráo, thân hình đầy đặn, cơ bắp săn chắc, tóc dài ngang lưng, phong thái ngất trời, hai tay chắp lại cúi người hướng về phụ thân hắn bẩm báo.
"Ồ, đã đột phá rồi cơ à, tạm được, năm nay ngươi đã 15 tuổi, vừa lúc Liệp Thú Chiến sắp bắt đầu tổ chức một kỳ mới, ngươi tới Linh Đan phòng dùng một chút đan dược quý mà cũng cố cảnh giới đi."
"Còn nữa, năm sau ta muốn thấy được thành tích tốt, tốt nhất là đạt được ngôi đầu bảng, rõ rồi chứ."
"Long nhi đã rõ, thời gian một năm còn lại Long nhi sẽ cố gắng tu luyện, sẽ không để phụ thân thất vọng."
"Được rồi, lui ra đi."
Sau đó Phong Thiên Hùng nghĩ nghĩ, sau đó ra lệnh cho tên quản gia bên cạnh.
"Lâm quản sự, tình hình gần đây thế nào, ta muốn tình báo rõ ràng về các gia tộc còn lại, ngươi cho người tìm hiểu, sau đó bẩm báo lại với ta."
"Tuân lệnh thành chủ, thuộc hạ sẽ đi ngay." Lâm quản sự nhận lệnh sau đó nhanh chóng biến mất khỏi gian phòng.
"Hừ, các ngươi muốn tranh với Phong gia ta à, để xem lần này các ngươi chuẩn bị đến đâu." Còn lại một mình Phong Thiên Hùng, ánh mắt hắn đột nhiên hung ác lên, khóe miệng cười tà ra vẻ thách thức.
...
Tộc đường, Trương gia.
"Hiện tại tộc ta có hơn trăm tộc nhân 15 tuổi, cảnh giới Tụ Linh Cảnh trở lên, hơn trăm tộc nhân 14 tuổi, người tu luyện nhanh nhất đã tới Khai Linh Cảnh viên mãn, dự kiến vào năm sau tộc ta sẽ có khoảng 150 nhân số tham gia Thú Liệp Chiến." Quản sự của trương gia vừa xem danh sách vừa nói.
"Ừm, số lượng không nhiều cũng không ít, tạm ổn." Trương Lão vuốt vuốt bộ râu đáp lại.
"Lần này Thú Liệp Chiến ta không khuyến khích tất cả mọi người đều phải tham gia, Tụ Linh Cảnh chỉ mới là cảnh giới tiêu chuẩn để tham gia mà thôi, tối cao nhất phải kể đến những kẻ hiện tại đã là Tụ Linh cảnh viên mãn nhưng cố ý không chịu tấn cấp, vì vậy những ai không tham dự gia tộc sẽ không khiển trách các ngươi."
Đại trưởng lão cũng hiểu rõ tình hình của gia tộc, với tình trạng như hiện nay, tuy nhân số đã đủ, mọi người có thể hỗ trợ lẫn nhau cùng tham gia, nhưng rủi ro nguy hiểm vẫn là rất lớn, nguy cơ đoàn diệt vẫn là có thể xảy ra.
Hắn đưa mắt nhìn khắp tất cả mọi người ở đây, ngẫm một lát, sau đó liên tục nói ra:
"Thú Liệp Chiến các ngươi đã vừa mới nghe phổ biến xong, là một cơ hội tốt diễn ra 10 năm một lần để các ngươi có thể sớm đối mặt với sự tàn khốc của thế giới này, nhưng cũng có thể là tử môn đối với tất cả các ngươi."
"Hiện tại các ngươi nên cân nhắc tham gia hay không tham gia, được và mất, lợi và hại, gia tộc sẽ ghi chép số lượng người tham gia, cũng đồng nghĩa với bọn họ sẽ được gia tộc ưu tiên bồi dưỡng."
"Số còn lại không tham gia cũng không có vấn đề gì, tiến hành tu luyện như thường ngày là được, các ngươi có thời gian một nén nhang để suy nghĩ, sau đó người tham gia nhanh chóng bước ra giữa tộc đường."
Một nén nhang qua đi, số lượng người rời đi rất ít, đa số đều là những tộc nhân 14 tuổi còn cách Tụ Linh Cảnh một đoạn rất xa.
"Đã như vậy, kể từ ngày mai những kẻ tham gia sẽ tiến hành trọng điểm huấn luyện trong vòng một năm tới, các ngươi nhanh chóng giải quyết chuyện cá nhân trong hôm nay đi."
"Tuân lệnh, đại trưởng lão."
...
"Trương Thanh Hoa, Trương Bảo Ngọc, Trương Thanh Sơn, thiếu chủ Trương Thiên Sơ đã có mặt, mời Trương lão thái thượng ra mặt." Những cái tên vừa rồi được gia tộc giữ lại, sau đó đi theo quản gia đến phía sau núi của gia tộc.
"Ừm, các ngươi hiện là những mầm mống tốt nhất của thế hệ các ngươi mà gia tộc ta sở hữu, gia tộc cũng vì đó sẽ toàn lực bảo hộ các ngươi trưởng thành."
Trương Lão nhìn quanh bốn người, sau đó ôn tồn hiền từ nói.
"Thú Liệp Chiến không phải là chuyện đùa giỡn, tham gia một hai mà xong, sẽ c·hết rất nhiều người, gia tộc cũng không thể can thiệp vào trong quá trình sự kiện xảy ra, trải qua ta và gia tộc cân nhắc, hôm nay dẫn các ngươi đến đây để chuẩn bị cho mỗi người thủ đoạn bảo mệnh."
Vừa nói Trương lão từ Giới chỉ lấy ra một sắp phù văn và một số lọ đan dược và một cuộn sách, từng đồ vật trôi nổi trên không, sau đó giải thích.
"Ở đây ta có 4 tấm phù triện, gọi là Thần Hành Phù, diệu dụng như tên của nó, dán vào chân của các ngươi tiếp đến là truyền vào linh khí để kích hoạt nó, nội trong vòng nửa canh giờ sẽ giúp người sử dụng nó có tốc độ kinh khủng."
"4 tấm Ẩn Thân Phù này cách dùng tương tự, khi kích hoạt sẽ che giấu khí tức của bản thân, cơ thể trở nên trong suốt, nó rất tốt tuy nhiên thời gian rất hạn chế, chỉ có thời hạn 1 nén nhang, không rơi vào tình huống xấu nhất tuyệt đối không nên phung phí, gia tộc cũng chỉ sỡ hữu một chút loại này mà thôi."
"4 viên Long Tinh Đan này cũng vậy, khi dùng sẽ đốt cháy sinh mệnh của bản thân, tạm thời gia tăng tu vi của các ngươi lên 2 tiểu cảnh giới, thời gian tác dụng khoảng 2 canh giờ, sau khi hết thời gian cơ thể của người dùng sẽ trở nên suy yếu vô cùng. Thời gian suy yếu phụ thuộc vào độ mạnh yếu của cơ thể người sử dụng, tuy nhiên trong vòng 2 năm tuyệt đối không được sử dụng tiếp, nếu không sẽ trở nên tàn phế, ghi nhớ kĩ."
"Còn lại chính là một quyển bí thuật bất truyền của bản thân ta, năm xưa hành tẩu giang hồ vô tình đạt được, nó đã giúp ta rất nhiều, sách này tên Liễm Tức Thuật, rất khó tu luyện thành, nhưng một khi đã thành công sẽ giúp người sử dụng ngăn cách khí tức của bản thân tránh thoát cảm giác, lâu dài sẽ giúp người dùng thân cận với tự nhiên, rất lợi cho việc cảm ngộ sau này."
"Đúng rồi, dùng nó với Ẩn Thân Phù sẽ làm ít công to, có thể tránh thoát cảm giác của kẻ tu vi cao hơn các ngươi rất nhiều, thoát thân chỉ là chuyện cỏn con."
"Ngoài ra gia tộc còn có những loại bảo mệnh khác, nhưng quy tắc không cho phép, chỉ có thể đến đây mà thôi, ghi nhớ kĩ, những vật này không được hé lộ ra bên ngoài nửa chữ, không phải thứ tầm thường mà gia tộc nào cũng có, tránh cho bị người khác để ý gây nguy hiểm đến chúng ta, được rồi nhận lấy đi." Trương Lão nói một hơi rất dài, dặn dò rất kĩ càng, sau đó phát cho bốn người bọn họ.
"Đa tạ Thái thượng trưởng lão, chúng ta sẽ dốc hết sức không phụ sự tài bồi của gia tộc!"
"Ừm, các ngươi mau về chuẩn bị mọi thứ sau đó trở lại đây, một năm này ta và các vị trưởng lão trong gia tộc sẽ đích thân huấn luyện bốn người bọn ngươi, lần này gia tộc chúng ta xem như là dốc hết vốn liếng, không thể mất hết, rõ chưa."
"Vâng, chúng ta đã biết!