Vĩnh Hằng Vị Lai

Chương 15: Sơ Nhập Thí Luyện




Chương 15: Sơ Nhập Thí Luyện
Onggg!
Choáng váng, lại kèm theo buồn nôn, cảnh vật trước mắt loè loẹt dư ảnh, thân hình loạng choạng như muốn té tới trước, lại giống như sắp ngã ra phía sau, cảm giác khó chịu kéo dài một lúc lâu mới vơi bớt.
Lần này ảnh hưởng mặt trái sau khi vào thông đạo mạnh hơn rất nhiều, sức đề kháng của hắn bị giảm mạnh, đây là đến từ tác động trực tiếp của việc linh lực trong cơ thể bị phong ấn.
Nhắc đến chuyện này hai tay của hắn bóp chặt lại, kiềm nén, uất khí, hắn đã vô cùng chán ghét bốn tổ chức này.
Cảm giác sinh mạng bị người khác nắm thóp, cảm giác bất lực trống rỗng, tự do bị lấy đi mà không thể làm gì khác, giờ khắc này hắn có lẽ đang là con rối diễn xiếc cho bọn họ, nghĩ đến đây hắn âm thầm nghiến chặt, chuyện này hắn nhớ kĩ.
Trương Thiên Sơ cố gắng bình ổn lại cảm xúc, mới vừa rồi không có ai bên cạnh, cảm xúc dồn nén bị phá mở, nhưng bây giờ không phải lúc, hắn phải tiếp tục sẵn sàng cho chuyện trước mắt.
Nhìn ngang liếc dọc xung quanh, lại hướng ánh nhìn về phía bầu trời, xác định hoàn cảnh nơi đây không có gì khác biệt với thế giới bên ngoài.
Khắp nơi đều là cổ thụ và đá tảng, dưới mặt đất ẩm ướt, từng mảng từng mảng rêu xanh trải rộng khắp, cách chỗ hắn không xa có một dòng suối nhỏ bắt ngang qua.
Tổng quan là một khu rừng rậm lâu năm, hắn bước tới bờ suối lấy ít nước rửa mặt cho tỉnh táo, xốc lại tinh thần.
Trước mắt không cần lo lắng cho việc sinh tồn, có rừng cây có suối, có lẽ thức ăn không phải là điều đáng lo.
Đếm sơ qua có khoảng năm sáu nghìn thiếu niên dự thi,
theo hắn thấy đây chỉ là một trong những nơi thí luyện mà thôi, quy mô còn rất lớn, lại phức tạp.
Không biết bọn hắn tổ chức ra cuộc thi này để làm gì, theo hắn hiểu nhập môn những lần trước không có phức tạp rắc rối như vậy, chỉ là một đợt săn thú mà thôi, mọi người thấy cũng không có quá nhiều nguy hiểm, lại có phần thưởng xứng đáng, đó mới là lý do nhiều người sẵn sàng tham gia.
Nhưng lần này không giống, hắn biết rằng bọn họ giấu diếm rất nhiều chuyện, nhưng có quá ít thông tin, khó mà đoán được ý định của đám tông môn này.
Bây giờ đã ở vào tròng, đầu quy tắc nói điểm số là quan trọng nhất, nhưng hắn thấy mạng sống không có, ngươi cố gắng cày điểm để làm gì.
Còn nữa, hắn nhìn vào linh bài trong tay bất chợt có ý nghĩ hiện lên, linh bài tác dụng là ghi lại điểm số, phải chăng còn có thể c·ướp điểm số của nhau, vậy ra linh bài cũng là nguồn cung cấp điểm số.
Quy tắc nói qua cần phải nhỏ máu để kích hoạt, tránh để g·ian l·ận, linh bài của ai điểm số chính là của họ không thể đánh tráo, nhưng đây là thi đấu giữa các gia tộc đội nhóm, bọn hắn sẽ có thể ưu tiên dồn điểm số cho một người đứng đầu, thế thì khác gì g·ian l·ận.
Hắn hoài nghi linh bài còn có thể là tiêu điểm, giúp định vị lẫn nhau, là người kiếp trước hắn dễ dàng có suy đoán dạng này.
Vì một điều trọng yếu mà tên sứ giả đã từng nói qua, "thú" còn tùy vào suy nghĩ của mỗi người là thế nào.
Chẳng khác nào ngầm bảo đối tượng bị săn đều có thể là "thú" nói cách khác cuộc thi này là thuần túy săn người, là người dự thi g·iết lẫn nhau.
"Hừm, thật không ngờ lần đầu tham gia một sự kiện của thế giới này lại là thế này, ta có phải là quá xui xẻo không, vận rủi thánh thể?"

"Phải nhanh chóng tìm thấy các huynh đệ trong tộc mới được."
Dọc theo con suối hướng lên phía thượng nguồn, mất nửa canh giờ đi đường hắn không cảm nhận được xung quanh có bất kỳ con huyền thú nào, có lẽ cuối cùng cũng có chút an ủi, hắn đã lên tới đỉnh của ngọn núi.
Muốn tìm người dĩ nhiên phải ở chỗ cao nhìn xuống đúng không.
Rất tốt, đưa tầm mắt ra xa hắn rốt cuộc cũng tìm thấy sinh vật sống đầu tiên, là huyền thú.
Lại nhìn về hướng khác, cũng là huyền thú, phải nói xung quanh hắn hẳn là như vậy, xem ra không thể gặp nhân loại ngày đầu tiên rồi.
"Có lẽ món chính đêm nay sẽ là thịt nướng rồi."
...
Giữa rừng rậm âm u, một con Hổ Răng Kiếm khổng lồ gầm lên, đôi mắt vàng rực ánh lên vẻ khát máu.
Đôi răng nanh sắc bén dài gần nửa mét phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo, móng vuốt cào mạnh xuống mặt đất tạo ra từng vệt sâu hoắm.
Một luồng sát khí cuồn cuộn bùng lên từ cơ thể nó, như một con mãnh thú từ thời viễn cổ sắp xé xác con mồi.
Nhưng trước mặt nó, chỉ có một người tu luyện đứng thản nhiên.
Chiếc áo choàng khẽ tung bay, hắn nhẹ nhàng đặt tay lên chuôi kiếm.
Đôi mắt hắn bình tĩnh, lạnh lùng như đã đoán trước kết cục trận chiến.
Ầm!
Không khí rung chuyển khi Hổ Răng Kiếm lao đến.
Với tốc độ kinh hoàng, chỉ trong chớp mắt, nó đã áp sát, bộ vuốt mang theo kình phong hung mãnh như muốn xé rách không gian, nhắm thẳng vào đầu kẻ địch.
Vút!
Một tia sáng lóe lên.
Trong khoảnh khắc con Hổ Răng Kiếm vồ tới, hắn chỉ hơi nghiêng mình né tránh.
Không chút hoảng loạn, hắn rút kiếm ra.

Một luồng kiếm quang lạnh lẽo bùng lên như ánh chớp.
Xoẹt!
Thời gian như dừng lại.
Hổ Răng Kiếm gầm lên đau đớn, thân thể khổng lồ tiếp tục lao về phía trước theo quán tính.
Nhưng chỉ sau một hơi thở, máu bắn tung tóe, cái đầu dữ tợn đã bay lên không trung, rơi bịch xuống đất.
Người thiếu niên chậm rãi thu kiếm vào vỏ, không hề ngoái lại.
Sau lưng hắn, thân thể Hổ Răng Kiếm đổ gục xuống như một tòa núi nhỏ, máu thấm đẫm mặt đất.
Chỉ một kiếm. Nhanh. Mạnh. Dứt khoát.
Trương Thiên Sơ liếc nhìn t·hi t·hể con mãnh thú, khẽ nói.
"Quá yếu."
Khác với ngày trước khi mới đặt chân vào Đại Sâm Lâm, không còn là vụng về đấu pháp, không còn có những sợ sệt, thay vào đó là sự mạnh mẽ áp đảo.
Trải qua thời gian dài rèn luyện chiến đấu, hắn cũng đã hiểu rõ hơn về cấp độ phân chia của bọn huyền thú này.
...
Theo như Huyền Thú Đồ Phổ có viết, các huyền thú được chia thành chín bậc từ yếu đến mạnh, dựa trên huyết mạch, linh trí và sức mạnh chiến đấu.
Nhất Cấp Huyền Thú (Cấp 1 – Sơ Khai Linh Trí)
Vừa mới hấp thụ linh khí, có chút linh trí nhưng vẫn hành động theo bản năng.
Có thể sử dụng chút ít năng lượng thuộc tính nhưng không mạnh.
Lạc Tuyết Báo mấy năm trước chính là cảnh giới này.
Nhị Cấp Huyền Thú (Cấp 2 – Linh Khí Ngưng Tụ)
Linh trí cao hơn, có thể hiểu lệnh đơn giản, bắt đầu có năng lực chiến đấu cao hơn.
Khả năng sử dụng linh lực mạnh hơn, da thịt cứng rắn hơn.
Tuy chỉ dùng một kiếm m·ất m·ạng nhưng Hổ Răng Kiếm cũng xếp vào Nhị Cấp Huyền Thú.

Sức mạnh cao nhất có thể so với Tụ Linh Cảnh viên mãn.
Tam Cấp Huyền Thú (Cấp 3 – Yêu Khí Sơ Khai)
Huyết mạch bắt đầu biến đổi, có thể sử dụng yêu khí để chiến đấu.
Thân thể cường hóa mạnh mẽ, có thể chống lại một số v·ũ k·hí phàm tục.
Tứ Cấp Huyền Thú (Cấp 4 – Bước Vào Yêu Thú Chính Thống)
Đạt đến cấp độ yêu thú thực sự, trí tuệ ngang với thiếu niên, biết tính toán chiến đấu.
Sức mạnh tương đương một tu luyện giả cấp bậc Huyết Linh Cảnh viên mãn, tuy nhiên một số ít có thể mạnh ngang Đan Linh Cảnh sơ kỳ.
Ngũ Cấp Huyền Thú (Cấp 5 – Yêu Tướng)
Được gọi là "Yêu Tướng" bắt đầu nắm giữ huyết mạch mạnh mẽ hơn.
Một số cá thể có thể phát ra uy áp khiến huyền thú cấp thấp hơn run sợ.
Lục Cấp Huyền Thú (Cấp 6 – Yêu Vương, Thống Lĩnh Một Vùng)
Đạt đến trình độ "Yêu Vương" có thể thống lĩnh một quần thể yêu thú.
Sở hữu "Thần Thông" riêng, có thể sử dụng nhiều kỹ năng tương đương với Thuật Pháp.
Một số yêu thú có thể nói chuyện hoặc truyền âm thần thức với nhân loại.
Huyền Thú bậc này đã mạnh vô lý, khó có thể địch, rất khó nhìn thấy, gặp được chỉ có thể nói một tiếng mệnh tan hoàng tuyền.
Thất Cấp trở đi không có ghi chép, không có bất cứ thông tin nào.
...
"Hi vọng trong này không có Tam Cấp Huyền Thú, nếu không sẽ phiền phức to."
Tuy vừa rồi nhẹ nhõm săn g·iết nhưng hắn cũng không chủ quan.
Tinh huyết của Hổ Răng Kiếm được linh bài hấp thu không còn, sau đó một luồng linh khí sáng lên, trên mặt bài số 0 trước đó đã chuyển thành 10.
"Nhị Cấp sơ kỳ là 10 điểm sao, đã biết."
Cất kĩ linh bài vào ngực, hắn nhanh chóng thu thập thức ăn cho bữa tối, sau đó quay người rời đi, tiếp tục lên đường tìm kiếm người của gia tộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.