Vờ Ngây Thơ - Chước Bắc Phong

Chương 15: Hù doạ




Từ trước cổng trường đến khi bước vào căn chung cư này, vì để trốn anh mà không biết cô đã nói dối bao nhiêu lần rồi.

Tưởng Trì Kỳ mím môi, cảm giác bực bội lan từ cổ họng lên tận đỉnh đầu.

Anh chỉ muốn cho cô đi nhờ một đoạn chứ làm gì có ý xấu gì? Ai không biết còn tưởng anh định làm gì xấu xa với cô.

Cúi đầu nhìn dáng vẻ đáng thương của cô gái trước mặt, nụ cười của Tưởng Trì Kỳ càng lạnh lẽo hơn.

Hôm nay nhất định phải nói chuyện này cho rõ ràng, nếu không cô đừng mơ bước qua được cánh cửa này.

Vưu Tốc nắm chặt quai balo, mới bước được nửa bước đã yếu ớt rụt chân lại, cô đang cân nhắc tình hình hiện tại.

Quyết định bỏ lại tất cả để chạy trốn.

Ai ngờ Tưởng Trì Kỳ đã sớm nhìn ra suy nghĩ của cô, không nói không rằng ôm đầu cô kéo lại.

“Trèo đèo lội suối vất vả thế mà mới nói hai câu đã muốn trốn rồi?”

“Cậu đừng chạm vào tôi…”

Thật ra mặt sinh lý thì không hề bài xích, nhưng trong lòng lại cực kỳ xấu hổ, cảm giác như trán mình có lông vũ gãi vào, mềm mại mà ngứa ngáy.

Tưởng Trì Kỳ không mấy để ý, buông cô ra rồi đút tay vào túi quần, lùi về sau một bước, nụ cười trên môi có chút quái đản, cả người như tỏa ra mùi vị nguy hiểm.

“Cậu lừa tôi, bị tôi bắt tại trận mà còn dám nổi giận à?”

“Ai giận…”

Vưu Tốc càu nhàu một tiếng nhưng mắt lại chẳng dám nhìn thẳng vào anh, lén lút lấy điện thoại ra xem mình có đi nhầm nhà hay không.

Chứ không thể nào lại có chuyện trùng hợp đáng sợ thế này được.

Còn chưa chạm được vào điện thoại, trong nhà đã thoắt ẩn thoắt hiện một bóng người quen thuộc.

Cậu học sinh âm nhạc nhuộm tóc màu cam rất có hơi hướng nghệ thuật, nhìn chẳng khác gì mặt trời nhỏ, nhìn thấy hai người cứ đứng mãi ở cửa thì khó hiểu:

“Anh họ, cô Tiểu Vưu…” Cậu chàng gãi gãi đầu: “Hai người đứng ngoài đó làm gì?”

Anh họ…!

Đồng từ của Vưu Tốc mở to, nhìn về phía Tưởng Trì Kỳ.

Tưởng Trì Kỳ dựa vào khung cửa, chậm rãi nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Mắt cậu mọc trên người tôi à?”

“…”

Vưu Tốc bĩu môi, yên lặng nhìn đi nơi khác.

Tâm lý ôm may mắn bị cắt đứt hoàn toàn, vốn dĩ cô còn tưởng học sinh gửi nhầm địa chỉ hoặc vì nguyên nhân nào đó, lại không ngờ rằng Tưởng Trì Kỳ chính là anh họ của Phong Sở Du.

Không biết quan hệ của hai người này thế nào, có thân thiết hay không?

Vưu Tốc nhìn chằm chằm cánh cửa bị người đàn ông chặn lại, những viên đá cẩm thạch màu xám đen nghiêm trang tao nhã, phản chiếu ánh sáng mờ ảo, mơ hồ chiếu ra bóng dáng của người đàn ông.

Sự chênh lệch nhiệt độ của trong và ngoài cửa như chia cắt thành hai thế giới khác nhau.

Nếu dám đi vào thì cậu chết chắc!

Vưu Tốc giãy giụa đấu tranh tâm lý một hồi, với tình trạng bây giờ của cô thì không thể mềm giọng cầu xin người ta được, huống hồ tính cách của Tưởng Trì Kỳ nóng nảy táo bạo, lời xin xỏ của cô chưa chắc đã có tác dụng.

Cô đắc tội với anh quá nhiều lần!

Vưu Tốc buồn bã thở dài, có chút không cam lòng mà liếc nhìn Phong Sở Du, cô vừa mới hạ quyết tâm lùi về sau một bước thì đột nhiên thấy…

Người đàn ông đang dựa vào khung cửa bỗng rủ lòng thương mà rút chân lại.

“Vào đi.”

Tưởng Trì Kỳ liếc nhìn cô một cái: “Không dọa chết cậu đâu.”

“…”

Tên đáng ghét này!

Phong Sở Du không biết hai người này có ân oán gì, chỉ biết cả hai học chung một trường, thấy Vưu Tốc khẩn trương đi vào, còn tưởng cô đổi ý không muốn dạy nữa.

Đây là cô giáo mà cậu vất vả lắm mới mời được, học cùng cô khiến hiệu suất của cậu chàng như tăng lên gấp đôi, với lại học cùng cô rất thoải mái, các giáo viên khác đều chê cậu chàng nói nhiều nhưng Vưu Tốc lại chưa bao giờ trách móc cái tật nhiều chuyện của cậu.

Huhuhu, đúng là cô giáo tốt, cậu nhất định phải học với cô.

Nghĩ vậy, Phong Sở Du vội ân cần cầm túi hộ Vưu Tốc: “Cô giáo đi đường có mệt không ạ?”

Nghe này, đúng là một lời chào lịch sự đến cỡ nào.

Tôn sư trọng đạo cũng chỉ như vậy mà thôi.

Vưu Tốc nghẹn ngào, cả đường đi đến đây chỉ có thể hình dung bằng mấy chữ: Khổ không tả nổi.

Cô né khỏi tay của Phong Sở Du, làm bộ như không có chuyện gì mà khẽ lắc đầu.

Tưởng Trì Kỳ ngồi xuống ghế, bờ vai rộng như chìm vào chiếc ghế sofa mềm mại, mắt hơi nhắm lại nhìn có vẻ rất chán nản.

Nhìn dáng vẻ không dễ chọc vào kia của anh, bước chân đang đi về phía sofa của Vưu Tốc cũng khựng lại, quả quyết rẽ sang hướng khác.

“Học ở phòng sách hả? Giờ học luôn đi.”

Từ khi bước vào nhà, giọng nói của cô đã trở nên yếu ớt hơn rất nhiều.

Tưởng Trì Kỳ im lặng liếc nhìn về nơi đó, Vưu Tốc lại cố ý đi cực chậm, kéo xa khoảng cách với Phong Sở Du, hai người cứ thế một trước một sau đi vào phòng sách.

….

Mấy câu thoại đơn giản được cô viết trong ghi chú có thể xếp thành một đoạn hội thoại đơn giản.

Nếu là giao tiếp như bình thường thì Vưu Tốc có thể đối phó được, nhưng thi thoảng Phong Sở Du lại có một vài hành động quá mức nhiệt tình khiến cô sắp không chịu nổi rồi.

Cô dùng chân khẽ đẩy ghế của mình ra sau, không nhịn được mà dồn sức vào chiếc bút trong tay khiến từng nét chữ như muốn khắc vào trang giấy.

Trên những trang sách lật giở là những lần chính trị xoay chuyển, vô số hoàng tử tướng quân hao phí cả cuộc đời nhưng cuối cùng chỉ gói gọn trong vài dòng ngắn ngủi.

Vưu Tốc thấy hứng thú học tập của cậu chàng giảm xuống, cô khoanh tròn một cái tên, gõ nhẹ đầu bút vào trang giấy.

“Chu Hi chủ trương bảo tồn các nguyên tắc tự nhiên, loại bỏ ham muốn của con người, đồng thời rao giảng về việc tuân theo đạo đức, trước đó ông còn khuyên em gái mình rằng đói chết là chuyện nhỏ, nhưng đánh mất phẩm chất là chuyện lớn.”

“Nhưng chính bản thân ông ấy lại làm con dâu mình có thai.”

Phong Sở Du đang ủ rũ, nghe vậy lập tức bừng bừng phấn chấn: “Thật hay giả thế?”

Vưu Tốc gật đầu xác nhận, Phong Sở Du úp mặt xuống bàn, mái tóc màu vàng nhìn giống hệt củ khoai tây lớn.

“Đúng là đạo đức giả.”

“Bên ngoài thì ra vẻ đạo mạo đứng đắn, sau lưng thì làm ra mấy chuyện đáng xấu hổ, đúng là cặn bã.”

Bên ngoài đứng đắn, bên trong…

Sao cứ có cảm giác như cậu ấy đang mắng cô vậy nhỉ.

Vưu Tốc gãi chóp mũi, nhìn đồng hồ: “Em có muốn nghỉ một lát không?”

“Muốn muốn muốn ạ.”

Phong Sở Du đã muốn nghỉ giải lao từ lâu, được cô đồng ý là lập tức xông ra ngoài.

Trong phòng bật điều hòa, Vưu Tốc xoa xoa tay, bấy giờ không còn ai trong phòng, cô mới dám thở hắt ra một hơi.

Cô cầm ly nước lên uống một ngụm, sau đó ấn vào ghi chú trong điện thoại.

Bên trong chi chít mấy câu như: “Chúng ta bắt đầu nhé”, “Giờ học về lịch sử cổ đại”, “Nếu em mệt thì nghỉ ngơi một lát.”

Hai mắt Vưu Tốc ảm đạm.

Thật ra lần dạy kèm này tốt hơn trong dự đoán của cô một chút, ít nhất cô đã không trốn vào nhà vệ sinh trong lúc giảng bài…

Có lẽ cũng do gần đây cô hay nói chuyện với Tưởng Trì Kỳ và Thắng Thiên Dương.

Sau này chắc sẽ dần ổn hơn thôi…

Lần đầu tiên tiếp xúc với Tưởng Trì Kỳ, cô cũng không dám nói chuyện, nhưng dần dần đã có thể giao lưu được mấy câu.

Nhưng không phải gặp ai cũng nói chuyện như vậy được…

Vưu Tốc không kiềm chế được mà nghĩ tới viễn cảnh sau này mình bước vào xã hội sẽ thế nào.

Cô rũ mắt, nhìn từng con chữ trong màn hình điện thoại.

“Chúng ta bắt đầu học…”

!!!

Tưởng Trì Kỳ duỗi tay gõ nhẹ vào cái bàn trước mặt cô.

Đồng tử sẫm màu hơi rũ xuống, ánh mắt rơi vào màn hình điện thoại của cô.

Lời anh vừa nói ra khiến dây thần kinh của Vưu Tốc hơi nhưng nhức.

Gần như là phản ứng tự nhiên của cô thể, Vưu Tốc lập tức tắt điện thoại.

“Cậu viết mấy câu vớ vẩn đấy ra làm gì?” Tưởng Trì Kỳ cúi đầu hỏi.

Vưu Tốc như bị vứt vào lu nước khiến cô không tài nào thở được, chỉ có thể quay mặt đi, rặn ra hai chữ: “… Chuyên ngành.”

Đúng là lời biện minh vô nghĩa, ngay cả Vưu Tốc cũng cảm thấy bản thân ngu ngốc,

Tưởng Trì Kỳ nhếch môi, không tiếp tục đề tài này nữa.

Anh dùng chân móc ghế ra, ung dung ngồi xuống chỗ của Phong Sở Du, đôi chân dài càng khiến không gian dưới bàn thêm chật chội.

Vừa nãy khi ở cửa, anh thấy cô gái này sắp bị mình dọa chạy tới nơi nên mới không “ép cung” nữa.

Bây giờ cô đã vào ổ sói nên không sợ cô chạy mất, vì thế anh ngồi luôn xuống đối diện cô.

“Tôi hỏi cậu chuyện này.”

Dự cảm không lành bủa vây, nhưng anh lại đang ngồi trước mặt nên Vưu Tốc không dám chạy, chỉ có thể căng da đầu mà gật gật.

“Có phải cậu ghét tôi lắm không?”

Tưởng Trì Kỳ không cảm thấy câu hỏi này quá thẳng thắn, ánh mắt của anh lại bình tĩnh đến đáng sợ.

Vưu Tốc khựng lại một giây rồi lắc đầu.

“Cậu say xe?”

Chắc cũng chỉ có khả năng này mà thôi.

“Không say.”

Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, trong nhất thời Vưu Tốc chẳng dám nói dối.

“Vậy tại sao không thích đi chung với tôi?”

Đúng là cắn mãi không buông mà, Vưu Tốc nắm chặt khăn giấy trong tay: “Tại tôi…”

Tại tôi có chứng sợ giao tiếp với trai đẹp sao?

Nói vậy anh có chịu tin không nhỉ?

Vưu Tốc đành nói bừa: “Tại tôi tự ti.”

Cô tự ti thật mà, đi đường mà gặp trai đẹp cô cũng đâu dám xông đến cưỡng hôn người ta.

Tưởng Trì Kỳ xùy một tiếng: “Cậu tự ti mà lại từ chối lời mời của tôi, tự ti mà dám lừa tôi, tự ti mà lại không kết bạn wechat với tôi à?”

“… Đúng vậy.” Vưu Tốc cắn răng xác nhận: “Bởi vì tôi không xứng.”

Bất cứ ai nghe được cũng biết cô đang nói dối.

Tưởng Trì Kỳ nhướng mày, quan sát kỹ những biến hóa nhỏ nhất của cô.

Bầu không khí giữa cả hai yên tĩnh một hồi.

Một lúc lâu sau, Vưu Tốc mới nghe thấy Tưởng Trì Kỳ lạnh nhạt nói: “Được rồi.”

Dù sao cũng chẳng có câu nào của cô là thật lòng.

Tưởng Trì Kỹ rũ mắt, đá văng ghế rồi đi ra khỏi phòng sách.

Không biết tại sao Vưu Tốc lại cảm thấy tâm trạng của anh càng kém hơn thì phải.

Ngoài phòng khách.

Phong Sở Du còn chưa thưởng thức xong chìa khóa xe của anh họ thì đã bị người ta xách cổ ném vào phòng sách.

Cậu chàng không thể phản kháng, chỉ có thể rụt cổ nhìn Vưu Tốc một cách cực kỳ đáng thương.

Ngay cả Vưu Tốc cũng bị sự xấu tính của Tưởng Trì Kỳ dọa cho sợ.

Cô hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần, tranh thủ dạy xong sớm để rời khỏi nơi đầy rẫy thị phi này.

….

Hai giờ dạy học chẳng mấy đã kết thúc, tuy Phong Sở Du rất thích cách giảng bài của Vưu Tốc, nhưng tổng kết lại học hành vẫn rất mệt mỏi.

Cậu chàng kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, vừa mở cửa phòng sách đã thấy Tưởng Trì Kỳ ngồi trên sofa thì không khỏi sửng sốt: “Sao anh vẫn ở đây thế?”

“Không phải anh nói có…”

Phong Sở Du bị một ánh mắt lạnh nhạt điểm trúng huyệt câm.

Vưu Tốc nhìn thấy Tưởng Trì Kỳ thì cũng rất sợ, cô nắm chặt quai cặp, lúc gần đi còn phân vân không biết có nên chào anh một câu hay không.

Cô theo bản năng liếc nhìn Tưởng Trì Kỳ một cái, lại đúng lúc đối phương cũng đang nhìn cô, nhìn nhau hai giây, anh là người dời tầm mắt trước.

“Em biết rõ quá nhỉ?” Câu này là hỏi Phong Sở Du.

“Không nói thì không nói, anh lườm em làm gì…”

Phong Sở Du lại đi đến nắm lấy áo anh họ mình, cười nịnh nọt: “Anh này, chúng ta thương lượng chút nhé, khi nào anh không cần dùng xe thì cho em mượn hai ngày được không? Em thề em không nói cho mẹ em biết đâu.”

“Em có bằng lái chưa mà mượn?”

“Vậy anh lái, còn em ngồi ké!”

“Anh là tài xế của em à?”

Chuyện riêng của hai anh em nhà họ, cô không tiện ở lâu.

Lông mi Vưu Tốc khẽ run: “À cái đó… tôi còn phải bắt kịp tàu điện ngầm, hai người cứ từ từ nói chuyện.”

Cuối cùng vẫn phải chào hỏi.

Cứ tưởng đã qua được cửa ải hôm nay, ai ngờ Phong Sở Du lại toét miệng: “Ơ, không phải anh chị học cùng trường à? Cô giáo Tiểu Vưu cứ đi nhờ xe của anh họ em đi cho tiện.”

Vưu Tốc nhíu mày, định nói lảng đi.

Người đàn ông ngồi trên sofa đột nhiên đứng lên, đi đến trước mặt cô rồi đi thẳng ra ngoài.

Thế này là có ý gì…

Vưu Tốc còn đang khó xử, Phong Sở Du đã giục: “Cô Tiểu Vưu đi nhanh đi, anh em đi lấy xe rồi đó.”

“…”

Tấm lưng của người đàn ông đi phía trước rất rộng, vòng eo thon chắc có lực, ngay cả bóng lưng cũng khiến người ta phải sợ hãi.

Vưu Tốc đành cắn răng đi theo.

Phong Sở Du nói Tưởng Trì Kỳ phải xuống tầng hầm lấy xe, bảo Vưu Tốc cứ đứng ở cổng chung cư chờ anh là được.

Vưu Tốc đứng dưới bóng cây, trên trán lấm tấm mồ hôi, cảm thấy có hơi bất an.

Vừa rối rắm bước đi cô còn không quên bớt thời giờ mở wechat ra xem.

Ba chữ “Tưởng Trì Kỳ” trong wechat không hề che giấu, là ghi chú cô đặt cho anh từ đầu.

Ban đầu tên nick của anh chỉ có một chữ “J”, cô sợ nhầm nên mới đổi thành tên thật.

Cuộc trò chuyện vẫn dừng lại ở ngày hôm qua, Tưởng Trì Kỳ nói muốn xóa kết bạn với cô, sau đó Vưu Tốc nói muốn kể cho anh nghe một lời đồn về anh, thật ra là đang muốn khơi dậy bản tính tò mò của anh mà thôi.

Nhưng Tưởng Trì Kỳ lại không có chút nào gọi là tò mò, không xóa cũng chẳng để ý đến cô.

Tính tình của anh ở trên mạng hay ở ngoài đời đều ăn nhập với nhau… rất lạnh lùng.

Vưu Tốc bĩu môi, không cam lòng mà gõ chữ.

Vưu Tốc: [Anh đẹp trai, chiếc Mercedes Benz hồi sáng là của cậu sao?]

Chuyện Tưởng Trì Kỳ mới tậu một chiếc Mercedes Benz đã được đăng lên diễn đàn trường, cho nên anh sẽ không đoán được người đang quấy rối mình là ai.

Hiện thực bị ức hiếp không dám phản kháng, cô đành ở trên mạng tìm lại cơ hội xoay người. Vưu Tốc nhìn khung thoại màu xanh lục, trong lòng hiện lên một tia sung sướng đến biến thái.

Mắt thấy chiếc siêu xe kia chạy đến gần, Vưu Tốc suy nghĩ một lúc.

Lại đổi tên ghi chú của anh từ “Tưởng Trì Kỳ” thành “Tên gay đói khát”.

Tâm lý mới hoàn toàn được cân bằng.

Siêu xe màu đen chậm rãi dừng lại bên cạnh cô, giống hệt một con thú khổng lồ thầm lặng.

Vưu Tốc đứng yên, không thấy người trong xe có động tĩnh gì.

Nếu anh cứ thế đi qua thì cô có thể đi tàu điện ngầm.

Nếu anh mở cửa xe, cô cũng miễn cưỡng khắc phục nỗi sợ để ngồi vào.

Nhưng anh như vậy…

Vưu Tốc do dự một hồi, đi đến nhẹ nhàng gõ vào cửa xe.

Kính xe chậm rãi hạ xuống, Tưởng Trì Kỳ hơi nghiêng mặt khoe ra góc nghiêng góc cạnh, ánh mắt hơi liếc lại, vẫn là vẻ lạnh nhạt bất cần ấy.

Cô có chút hối hận vì đã gõ cửa kính xe.

“Nói đi.”

“… Bạn Tưởng Trì Kỳ.” Vưu Tốc cúi đầu nhìn chằm chằm vào vô lăng: “Có thể cho tôi đi nhờ về trường học được không?”

Giọng nói của cô rất nhẹ, nếu không nghe kỹ thì sẽ không nghe thấy được.

“Bạn Vưu Tốc này.” Tưởng Trì Kỳ nhếch môi, hỏi ngược lại cô: “Chúng ta tiện đường sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.