Từ xa nhìn thấy bước chân nhún nhảy đầy vui vẻ của Vưu Tốc, Tần Lâm biết ngay là mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.
Đúng như cô nàng nghĩ, với phong cách và khí chất của chị em tốt nhà mình, chỉ cần nói chuyện nhẹ nhàng một chút thì làm gì có chàng trai nào mà không bị khuất phục chứ?
Tưởng Trì Kỳ chỉ là một trong số nhiều chàng trai nổi bật nhất mà thôi, nhưng cuối cùng vẫn bị Vưu Tốc nắm gọn trong lòng bàn tay.
“Đã dỗ xong rồi hả?” Tần Lâm nhìn Vưu Tốc với ánh mắt đầy ẩn ý, hỏi mà như đã biết trước câu trả lời.
“Dỗ xong rồi, cậu ta hết giận rồi.”
Vưu Tốc cười nhạt, đôi lông mày thanh tú giãn ra.
Cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề nan giải này rồi.
Cô quyết định từ hôm nay sẽ phát minh ra một ngôn ngữ ngoài hành tinh! Dùng cho nhu cầu giao tiếp hằng ngày.
Nếu không thì cái miệng này lại làm ra mấy chuyện dở khóc dở cười mất…
Nhìn Vưu Tốc cúi đầu lặng lẽ chỉnh sửa máy ảnh của mình, Tần Lâm lại nổi lên hứng thú buôn chuyện, chống cằm hỏi tiếp: “Dỗ kiểu gì đấy, mày kể chi tiết đi.”
Vưu Tốc rất giỏi làm nũng với con gái, nhưng Tần Lâm chưa từng thấy cô dịu dàng nói chuyện với con trai bao giờ.
Không đúng, cơ bản là cô không nói chuyện với con trai, đừng nói đến chuyện dỗ dành ai.
Tần Lâm bị sự tò mò mãnh liệt thôi thúc, liền nghe thấy Vưu Tốc chần chừ một chút rồi nghiêm túc nói:
“Chắc là vì tao quá chân thành nên cậu ta cảm động thôi.”
“Cụ thể thế nào mà chân thành?”
“Tao nói chỉ cần cậu ta tha thứ cho cho tao thì bảo tao làm gì cũng được.” Vưu Tốc nhớ lại giọng điệu của mình lúc đó, thực sự đã rất hạ mình rồi.
“Kể chi tiết câu ‘làm gì cũng được’ ấy!”
Tần Lâm phấn khích đến mức vỗ đùi đen đét.
“Hết rồi mà.” Vưu Tốc ngẩng đầu lên, ánh mắt một lần nữa dừng lại trên người chàng trai tự do phóng khoáng ở sân bóng, trong đôi mắt lộ rõ sự biết ơn đối với tấm lòng rộng lượng của anh, “Cậu ta nói không có gì cần tao làm cả.”
Tần Lâm: “?”
Tưởng Trì Kỳ, cậu phải đàn ông không vậy trời?
Bầu không khí đã tạo đến thế này rồi, mà cậu vẫn có thể vô dục vô cầu sao?
“Mày chắc chắn đó là lời cậu ta nói à?”
Có phải thằng nhóc này hiểu lầm ý không? Tần Lâm nhìn Vưu Tốc với ánh mắt nghi ngờ, Vưu Tốc bình tĩnh chớp chớp mắt, chắc chắn đáp: “Thật sự là như vậy mà, cậu ta cũng tốt lắm.”
“……”
Rồi xong, giờ anh được nhận luôn thẻ “người tốt” rồi.
Trên sân bóng, các cầu thủ đã sẵn sàng vào vị trí. Tiếng còi vang lên rõ ràng, đánh dấu sự khởi đầu của hiệp hai trận đấu.
Tiếng hò reo cổ vũ như sóng triều dâng lên, ngay từ lúc khai cuộc đã trở nên sôi nổi, cuồn cuộn như nước sôi, không cách nào kìm nén.
Giữa tiếng reo hò rầm rộ, điện thoại đặt trên đầu gối của Vưu Tốc rung lên một chút.
Cô thu lại ánh mắt, cúi đầu mở điện thoại ra xem. Đó là tin nhắn từ một thầy giáo quen thuộc, nhắn rằng sau khi ăn tối xong hãy đến giúp sắp xếp phòng họp.
Thành viên của hội học sinh không ít, nhưng hiếm ai tỉ mỉ như Vưu Tốc, nên những công việc cần sự cẩn thận, chu đáo, các thầy cô đều thích nhờ cô làm.
Vưu Tốc cúi đầu gõ chữ “Được ạ” lên màn hình, dự định lát nữa sẽ bắt đầu viết bài cho trang thông tin của trường.
Giúp thầy cô chút việc nhỏ trong trường chẳng phải chuyện to tát gì, huống hồ thầy giáo này kỳ trước đã cho cô điểm tối đa trong môn đánh giá, tính tình lại hòa nhã, không hề kiêu căng.
Giúp thầy một chút, Vưu Tốc cũng không có gì phải phàn nàn.
Nhưng khi cô vừa hoàn thành xong bài viết khoảng hai trăm từ, điện thoại bỗng nhiên rung lên một cuộc gọi đến.
Tên hiện trên màn hình là [Thầy Lý], người phụ trách về việc kết nạp Đảng cho sinh viên.
Vưu Tốc không dám chậm trễ, lập tức bắt máy.
Bên cạnh, Tần Lâm – người suốt từ nãy đến giờ đang hò hét cổ vũ, cũng hạ thấp giọng chờ cô nói chuyện xong rồi mới tiếp tục cổ vũ cho các cầu thủ.
Sau ba phút nói chuyện khách sáo, Vưu Tốc đợi thầy cúp máy trước rồi mới đặt điện thoại xuống, mệt mỏi xoa xoa trán.
Cô gái có chút lười biếng ngả người ra sau, yếu ớt nói, “Lâm Lâm, lát nữa sau khi trận đấu kết thúc, mày có thể mang máy ảnh về hộ tao không?”
Việc bị gọi đi bất ngờ như thế này đối với Vưu Tốc là chuyện thường xuyên xảy ra. Tần Lâm làm động tác “OK” với cô, rồi đưa cho cô một chai nước khoáng, “Lần này lại đi giúp việc gì vậy?”
“Giúp kiểm tra đơn xin kết nạp Đảng của tân sinh viên.”
Hơn nữa thời gian hẹn còn trước cả việc sắp xếp phòng họp.
Thực ra nếu không muốn thức khuya thì cô có thể đi đến văn phòng giúp đỡ ngay bây giờ.
Nhưng… Vưu Tốc nhìn thoáng qua chàng trai tự do phóng khoáng đang chạy trên sân, rồi rút lại ý định rời đi sớm.
Dù sao thì cũng là để giúp cô mà anh mới tham gia trận đấu này, cô nên ở lại xem hết trận đấu mới phải chứ.
Vừa hỏi xong hạn chót nộp bài cho trang thông tin, đàn chị Lâm bảo là chỉ cần gửi trước 8 giờ sáng mai. Vưu Tốc tắt màn hình điện thoại, quyết định tối nay sẽ làm một màn chạy deadline hồi hộp và đầy kích thích.
…
Đội tài chính với lối chơi mạnh mẽ như những chiến binh hoang dã đã thành công giành được danh hiệu MVP của trận đấu vòng loại này. Tỷ số 30:76, hoàn toàn áp đảo đối thủ.
Chơi quá bùng nổ, adrenaline tăng vọt khiến các thành viên trong đội ai nấy đều phấn khích không thôi.
Thắng Thiên Dương hào hứng gọi Vưu Tốc lại chụp ảnh nhóm cho bọn họ.
Trận đấu giữa đội tài chính và đội kiến trúc trở nên căng thẳng hơn, nội dung cho trang thông tin của trường cũng cần được điều chỉnh. Vốn dĩ Vưu Tốc đã phải chụp ảnh, nhân lúc mọi người còn đang hợp tác, cô nhanh chóng chạy đến để chụp.
Trong khung hình, năm chàng trai đều nở nụ cười, và người đứng bên phải vẫn là người nổi bật nhất với bờ vai rộng và vòng eo thon gọn.
Mồ hôi thấm trên trán của Tưởng Trì Kỳ, má anh hơi đỏ hơn thường ngày, trông có chút ửng hồng, gợi lên cảm giác như say rượu, mang đến một sự lười biếng đầy hoang dã.
Ngón tay Vưu Tốc đặt trên nút chụp bỗng dưng có chút ngứa ngáy, cô khẽ mân mê đầu ngón tay.
Tần Lâm sợ cô ngại ngùng, nhanh nhẹn chạy đến phụ cô chỉ đạo.
“Mọi người nhìn vào ống kính nhé, 3, 2, 1!”
“Cười lên nào!”
Hình ảnh được chụp lại, Tưởng Trì Kỳ khẽ nâng cằm, mỉm cười, nhìn thẳng vào ống kính.
“Để tôi xem, để tôi xem, chụp thế nào rồi?” Thắng Thiên Dương hứng khởi lên tiếng.
Kể từ khi Vưu Tốc khen cậu ta thì cậu ta tự tin với ngoại hình của mình đến mức không chịu nổi, tranh nhau xem ảnh đầu tiên để ngắm dung nhan của mình.
Cổ cậu ta vắt một chiếc khăn lông, vừa định bước lên thì bị Tưởng Trì Kỳ kéo lại.
“Mồ hôi chảy ròng ròng, cậu định làm ai ngạt thở vậy?”
“Người ta đã nói rằng dù trên thế giới chỉ còn lại một người đàn ông thì cũng không phải là cậu, cậu còn lo gì nữa…”
Thắng Thiên Dương cố tình gây sự, liền nhận ngay một cú “đánh yêu” từ người anh em của mình.
“Ái da…”
“Thôi, tôi không xem nữa, tôi đi gọi video khoe chiến thắng với ông nội của Tần Lâm đây. Vưu Tốc, lát nhớ gửi ảnh cho Tần Lâm để cô ấy gửi cho tôi nhé.”
“Vãi chứ, Thắng Thiên Dương, cậu đừng suốt ngày gọi điện cho ông nội tôi nữa!!!”
“Cậu cấm được tôi à? Ông cháu tôi thân lắm đấy!”
Thắng Thiên Dương vừa chạy vừa tránh cú đấm của Tần Lâm, đắc ý cầm điện thoại lên bấm số gọi. Giọng nói ồn ào và náo nhiệt của cậu ta vang vọng khắp nửa sân bóng rổ, khiến cho các bạn học xung quanh cũng không khỏi vui vẻ theo.
Sau khi thắng trận đấu, nhìn tâm trạng của Tưởng Trì Kỳ cũng khá tốt.
Vưu Tốc nhìn anh một lúc rồi bước tới, chủ động tiến lại gần để bắt chuyện với anh.
Vừa mới được Tưởng Trì Kỳ tha thứ, cô muốn tranh thủ cơ hội này, tận dụng sự hưng phấn hiện tại để củng cố ấn tượng tốt với anh.
Nhưng khi cô còn chưa kịp đến gần, thì đã thấy anh vô tình lùi lại hai bước.
“Tránh ra xa một chút, nóng quá.”
Anh lười biếng nói.
Thôi được rồi…
Vưu Tốc dừng bước.
Trong nhà thi đấu có máy lạnh trung tâm, nhưng với cường độ vận động mạnh, việc nóng nực là điều không thể tránh khỏi. Sắc đỏ trên mặt Tưởng Trì Kỳ cũng dần nhạt bớt, anh nắm lấy chiếc áo phông đen trên tay vịn rồi đi về phía cửa.
“Lát nữa đi ăn cùng bọn tôi không?”
Anh thờ ơ hỏi.
Thấy Vưu Tốc mấp máy môi, anh lại hờ hững bổ sung thêm: “Nếu cậu đi thì tôi sẽ nhắc nhở đồng đội trước, bảo họ đừng có trêu đùa lung tung.”
“Lát nữa tôi có việc rồi.”
Vưu Tốc khẽ nói.
… Cô đã từ chối lời mời của anh, xem ra chẳng thể củng cố thêm được gì.
Tưởng Trì Kỳ ngừng lại, đôi mắt đen láy nhìn cô, “Đi đâu?”
“Thầy cô gọi.”
“Không phải gây chuyện rồi đấy chứ?”
“Sao có thể… Chuyện của hội học sinh thôi mà.”
“Ban chấp hành hội sinh viên à, học sinh gương mẫu thật đấy.” Chàng trai khẽ nhếch môi, trông không còn vui vẻ như lúc nãy nữa, “Được rồi, vậy khi nào cậu đi?”
“Khoảng nửa tiếng nữa.”
Vì cuộc hẹn là nửa tiếng sau, có lẽ thầy cô còn việc gì đó cần xử lý trước nên Vưu Tốc không muốn đến sớm.
“Vậy tôi đi tắm đã, cậu giúp tôi trông quả bóng nhé?”
Trận đấu sử dụng bóng rổ chung, nhưng trong lúc luyện tập trước đó Tưởng Trì Kỳ đã dùng bóng của mình.
Vưu Tốc gật đầu đồng ý, vừa định bước tới nhận bóng thì thấy anh đặt bóng xuống đất.
“Bóng bẩn lắm, cậu đá nó đi là được.”
Quả bóng rổ màu nâu lăn nhẹ trên mặt sàn phẳng, từ từ trượt đến chân cô. Vưu Tốc dùng mũi chân chặn bóng lại, ngẩng đầu lên thì thấy Tưởng Trì Kỳ đã bước lên bậc thang cạnh khu vực ghế ngồi.
Anh lười biếng vắt chiếc áo phông đen lên vai, chiếc áo bóng rổ màu xanh đậm càng khiến anh thêm nổi bật, bước đi thoải mái, chẳng chút vội vã.
–
Chỉ mất khoảng mười lăm phút để tắm xong, Tưởng Trì Kỳ vừa đi vừa lau tóc ướt. Từ xa, anh đã thấy Vưu Tốc đang ngồi trên ghế, chăm chú gõ chữ trên điện thoại. Trong khung cảnh náo nhiệt với tiếng cười đùa xung quanh, cô trông có vẻ khác biệt, nhưng kỳ lạ thay, lại rất hợp với bầu không khí.
Thắng Thiên Dương không biết nghĩ gì, liền tiến lại gần Vưu Tốc, “Này, Vưu Tốc, lúc cậu dỗ anh Tưởng không nói xấu tôi đấy chứ?”
Tần Lâm cứ bảo là Vưu Tốc đã nói gì đó không tốt về cậu ta trước mặt Tưởng Trì Kỳ, nên anh mới tha thứ cho cô. Thế thì chẳng ổn chút nào, dù gì Thắng Thiên Dương cũng là một nam sinh đầy tự tin!
Vưu Tốc vừa trả lời tin nhắn của thầy giáo xong, vừa ngẩng đầu lên định giải thích thì lời nói của cô bị giọng nói xa xa của Tưởng Trì Kỳ cắt ngang.
Tưởng Trì Kỳ: “Vưu Tốc thừa nhận gu đàn ông của mình có hơi độc lạ, thế nên tôi tha thứ rồi.”
Thắng Thiên Dương: “….”
“Tôi không nói như vậy đâu.” Vưu Tốc phản đối, sợ rằng Thắng Thiên Dương hiểu lầm cô.
“Gu thẩm mỹ độc lạ, haha!” Tần Lâm nghe xong liền phá lên cười, “Nghe có vẻ là một lời sỉ nhục nhẹ nhàng mà sâu sắc.”
“Cậu biết ‘gu thẩm mỹ độc lạ’ nghĩa là gì không? Nó có nghĩa là trong số một trăm người, chỉ có một hai người cảm thấy cậu có giá trị gì đó.”
“Cậu đúng là chàng trai có sức hút nhưng theo kiểu rất riêng, haha!”
Thắng Thiên Dương nghiêm mặt, cầm lấy chiếc khăn lau mồ hôi của mình, chuẩn bị ấn vào mặt Tần Lâm.
Người kia mắc bệnh sạch sẽ, lập tức đầu hàng, “Tôi đùa thôi mà!”
“Hừ.” Thắng Thiên Dương chẳng buồn tranh cãi với cô nàng, đứng dậy chuẩn bị đi tắm, “Phòng tắm bây giờ còn đông người không?”
“Cũng tạm thôi.” Tưởng Trì Kỳ đáp lại một cách thản nhiên.
“Vậy các cậu đi đặt món trước đi, tôi tắm xong sẽ đến gặp các cậu.”
Họ đã hẹn ăn ở một quán Quảng Đông nổi tiếng ngoài trường, đi bộ một lát là đến.
“Này, Tần Lâm, Vưu Tốc, hai cậu cũng đến nhé. Khó khăn lắm chúng tôi mới mời được hai cô gái, à không, một cô gái mới đúng chứ. Tần Lâm, cậu cùng lắm chỉ được coi là con hổ cái thôi.”
“Đồ đáng ghét, Thắng Thiên Dương!”
“Vưu Tốc bảo cô ấy có việc rồi.” Tưởng Trì Kỳ thay cô trả lời.
Từ lúc Tưởng Trì Kỳ nghiêm túc gọi tên mình, trong lòng Vưu Tốc bất chợt dâng lên một cảm giác khó tả. Hàng mi cô khẽ run, ngừng lại một chút rồi nói: “Thật ra lúc nãy thầy giáo có nhắn tin cho tôi, bảo rằng bây giờ có thể đến rồi.”
Tòa nhà hành chính không gần nhà thi đấu, và lại còn nằm ở hướng ngược lại so với bên ngoài trường.
Tần Lâm suy nghĩ một lúc rồi cũng từ chối: “Nếu Tốc Tốc không đi thì tôi cũng thôi. Tôi đi ăn cùng mấy đứa trong ký túc xá vậy.”
Thắng Thiên Dương thở dài, lắc đầu, “Hai cậu làm tôi chẳng còn hứng đi tắm nữa.”
“Đi tắm nhanh đi!” Tần Lâm che mũi lại, ra vẻ ghét bỏ.
–
Nhà ăn và bên ngoài trường cùng nằm về một hướng. Khi họ cùng nhau đi đến bên ngoài nhà thi đấu, Vưu Tốc đứng lại, đưa máy ảnh cho Tần Lâm rồi nói với Tưởng Trì Kỳ một câu trước khi một mình đi đến tòa nhà hành chính.
Trong văn phòng đã có một nữ sinh khác đang giúp đỡ. Vưu Tốc tiến tới hỏi chi tiết về công việc rồi bắt đầu làm.
Phân loại, kiểm tra từng đơn xin, gọi điện cho tân sinh viên nếu có vấn đề để họ chỉnh sửa, rồi lại tiếp tục kiểm tra lại từ đầu.
Với hơn trăm lá đơn từ một khoa, cuối cùng họ cũng hoàn thành công việc trong ba giờ với sự giúp đỡ của năm sinh viên khác.
Thầy Lý mỉm cười đưa nước cho họ, “May là năm nay các tân sinh viên không mắc nhiều lỗi, mọi người vất vả rồi. Để thầy mời các em một bữa nhé?”
Mấy cô gái xung quanh cười cảm ơn thầy. Vưu Tốc cũng cười nhưng khéo léo từ chối, “Thầy ơi, em ăn trước rồi. Một lát nữa em phải qua chỗ cô Đổng giúp chuẩn bị phòng họp, nên em xin phép không đi được ạ.”
Thầy Lý ngạc nhiên: “Còn phải đi giúp cô Đổng nữa à? Biết vậy thầy đã không nhờ em rồi. Đừng để mình mệt quá nhé, Vưu Tốc.”
“Dạ không sao đâu thầy,” Vưu Tốc cười ngoan ngoãn, “Em làm việc cùng mọi người rất vui mà.”
Lời cô nói nghe rất nịnh tai, bên cạnh có mấy cô gái rất thích cô, nhân dịp này xin được số wechat của Vưu Tốc, hẹn cô lần sau cùng ra ngoài chơi.
Vưu Tốc cũng vui vẻ đồng ý.
Sau khi tạm biệt họ, Vưu Tốc đi về phía thang máy.
May là phòng họp cũng nằm trong tòa nhà này, cô không cần phải ra ngoài nữa.
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra.
Không có ai.
Cuối cùng Vưu Tốc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cô cảm thấy bụng hơi đau vì đói, nhưng không muốn để ý đến.
Cô xoa xoa cổ đang bị mỏi, dựa vào vách thang máy, cuối cùng có thời gian mở điện thoại.
Màn hình sáng lên, góc trên bên phải có một chữ E rất nổi bật.
Không có tín hiệu. Cô thở dài chán nản, lại bỏ điện thoại vào túi.
Thang máy hiển thị đã đến tầng bảy, cô hít một hơi, bước ra ngoài.
Ngay lúc đó, điện thoại bỗng sáng lên.
[Bạn bè Alipay gửi tin nhắn]
Tưởng Trì Kỳ: “Cô học sinh tốt, ăn tối chưa?”
[Bạn bè Alipay gửi tin nhắn]
Tưởng Trì Kỳ: “Một lát nữa tôi sẽ qua tòa nhà hành chính làm chút việc, cho tôi địa chỉ, tôi mang chút đồ ăn đến cho cậu.”