Vờ Ngây Thơ - Chước Bắc Phong

Chương 52: Trốn tránh




Hôm qua uống say thì cứ bám lấy người ta, hôm nay tỉnh táo rồi, ngồi chung một hàng ghế thôi mà hỏi hết chuyện này đến chuyện kia.

Tưởng Trì Kỳ quyết định giúp cô “ôn lại ký ức”.

Ôm eo…!

Nhìn điệu bộ của anh chẳng giống đang đùa chút nào.

Khuôn mặt bình thản không gợn sóng của Tưởng Trì Kỳ lọt vào mắt cô, trong lòng Vưu Tốc liền dấy lên một dự cảm chẳng lành.

Cô chẳng màng đến lễ phép nữa, vội vàng xuống xe, chạy thẳng đến chỗ Tần Lâm đang đứng.

“Có phải hôm qua tao…”

Nhưng biết hỏi thế nào đây?

Đáng lẽ cô phải nghĩ ra từ sớm mới phải.

Lúc trưa đi lấy điện thoại, ánh mắt của anh nhân viên sửa chữa đã trông kỳ lạ lắm rồi, cứ nhìn cô và Tưởng Trì Kỳ hết lượt này đến lượt khác. Chắc chắn hôm qua cô đã làm chuyện gì mất mặt rồi.

Tần Lâm hiểu quá rõ suy nghĩ của bạn mình, tiếp lời vô cùng trôi chảy: “Hôm qua mày đòi đi cùng sửa điện thoại, Tưởng Trì Kỳ đành phải dìu mày vào thôi.”

“Thế sao mày không ngăn tao lại?”

Sự thật vừa được xác nhận, Vưu Tốc bắt đầu oán trời trách đất.

“Bọn tao ngăn được thì đã ngăn rồi. Hôm qua tao vừa nói mày tửu lượng kém thì mày lập tức bật dậy, trừng mắt với bọn tao như muốn ăn tươi nuốt sống. Ai dám nói thêm câu nào nữa chứ.”

Mạn Mạn giơ tay lên: “Tao làm chứng, những gì Tần Lâm nói đều đúng sự thật.”

“Hơn nữa ban đầu Tưởng Trì Kỳ cũng đâu có ý định đưa mày đi cùng, tại mày cứ bám lấy cậu ấy không chịu buông, nên đành phải lôi mày theo thôi.” Tần Lâm nói xong lại lưỡng lự.

“Có một chuyện tao không biết có nên nói ra không… Tao sợ mày không chịu nổi.”

“…Nói đi.”

Giờ lòng cô đã lạnh toát như gian hàng bán cá ở siêu thị rồi.

“Lúc hai đứa về, rõ ràng là mày đang bám chặt lấy người ta.”

Tần Lâm tóm gọn trọng điểm.

“Lại còn rất chủ động nữa.”

Vưu Tốc hít sâu một hơi, còn muốn phản bác: “Có phải chủ động đến mức người ta nhìn là thấy liền không…””Cận năm độ thì vẫn nhìn thấu hết đấy.””…”Từ hôm nay, quyết tâm bỏ rượu.

Buổi chiều, cô lơ đễnh học hết tiết. Tối ăn cơm xong mới có một khoảng thời gian nghỉ ngơi dài.

Vưu Tốc vội vàng tắm rửa rồi trèo lên giường, nhưng đầu óc vẫn không ngừng suy nghĩ, như thể chính mình đang bật công tắc cho những suy nghĩ chạy lung tung.

Hết nghĩ đến những việc cần làm ngày mai, lại chuyển sang câu “Ngủ ngon” mà Tưởng Trì Kỳ nhắn trên Alipay.

Từ chuyện nguồn thu gần đây đến việc Tần Lâm kể Tưởng Trì Kỳ ngồi cạnh cô uống bia tối qua.

Từ Bách Thảo Viên đến Tam Vị Thư Ấm… Nghĩ linh tinh mất rồi.

Vưu Tốc ôm chăn, chán nản trở mình. Đang vỗ vỗ đầu thì bỗng một bát hoa quả dầm tươi mới xuất hiện trước mặt.

Tần Lâm thản nhiên mỉm cười, vung tay nói: “Chị đây tự tay làm, tự tay rửa gọt cắt các thứ, ban cho cưng đấy.”

Vưu Tốc đang định cảm ơn, ai ngờ vừa há miệng đã thở dài một hơi thật sâu.

Tiếng thở dài ấy như thể thổi bay cả bầu không khí nhẹ nhàng của Tần Lâm.

Nhìn dáng vẻ đau khổ như có mối tương tư của cô bạn, Tần Lâm cũng thấy bực bội thay.

Cô nàng dứt khoát kéo ghế đến, ngồi đối diện với giường Vưu Tốc.

“Nói đi, mày bị làm sao thế?”

Giọng điệu chẳng còn chút bông đùa nào như mọi khi.

Tần Lâm biết bạn mình đang có tâm sự từ lâu rồi, cuộc nói chuyện này tránh không được nữa.

Tối nay, trong kịch viện có buổi biểu diễn, những người khác ở phòng 305 đều đi xem kịch miễn phí hết rồi. Giờ trong phòng chỉ còn lại hai người.

Cái nĩa trong tay Vưu Tốc cứ đâm nhẹ vào miếng trái cây tươi ngon, mấy lần định mở miệng nhưng không nói ra nổi.

Tần Lâm là người bạn tốt nhất của cô.

Từ khi mới nhập học, Tần Lâm đã mang sự nhiệt tình như cơn lốc xoáy đến bên cạnh cô. Lúc cô vừa thay đổi môi trường còn đang hoang mang, chính Tần Lâm đã cho cô sự thấu hiểu và giúp đỡ lớn nhất, sau này lại luôn che chở cô khắp nơi.

Không phải vì cô không tin Tần Lâm, mà bản tính cô không thích thổ lộ tâm sự với người khác, huống hồ đây lại là mối tình đầu chớm nở của cô gái mới lớn.

…Vậy mà phải đến năm hai cô mới biết rung động.

“Này, lại đi đâu mất rồi? Đang nghĩ gì thế?”

Tần Lâm gõ tay vào thành giường kéo cô về thực tại.

Vưu Tốc quay lại với hiện tại.

Hai cô gái ngồi đối diện, không khí im lặng trôi qua giữa hai người.

Vưu Tốc từ từ ngẩng đầu, khẽ cắn môi, lí nhí nói: “Gần đây tao cứ bận tâm về Tưởng Trì Kỳ…”

“Người ta đối tốt với mày như vậy mà mày còn bận tâm??”

“Tao chưa nói hết… Tao bận tâm về những chuyện liên quan đến Tưởng Trì Kỳ.”

Cũng coi như thừa nhận rồi.

Vưu Tốc biết nói đến đây thì Tần Lâm đã có thể tự mình mường tượng ra phần còn lại.

Nhìn nụ cười mờ ám đang thấp thoáng trên khuôn mặt bạn, Vưu Tốc chỉ muốn giấu đầu vào bát hoa quả dầm.

“Nói rõ ra xem nào.”

Giọng điệu hào hứng.

“Tao…” Vưu Tốc lại bắt đầu gãi ngón tay.

“Thôi thôi, mày cũng chẳng nói được gì đâu. Tao hỏi thẳng mày, mày có tình cảm với Tưởng Trì Kỳ rồi đúng không? Có chút hảo cảm gì với cậu ấy không?”

“Có một chút…”

Giọng cô yếu ớt.

“Vậy thì lo lắng cái gì nữa? Rõ ràng Tưởng Trì Kỳ đối với mày không giống như với những người khác mà.”

Còn chưa kịp để Tần Lâm khích lệ Vưu Tốc mạnh dạn tiến tới, cô bạn đang nửa ngồi trên giường bỗng gục xuống, cơ thể mảnh khảnh như sắp gãy làm đôi, trông mỏng manh như một tờ giấy.

“Thật ra… cậu ấy đối xử với người khác cũng tốt lắm.”

Loanh quanh thế nào vẫn không tránh được mối bận tâm này.

Những câu nói qua mạng của Tưởng Trì Kỳ…

Điều này khiến lòng Vưu Tốc cứ mãi bất an, luôn nghĩ ngợi lung tung.

Cô giống như người khát nước đi gõ cửa xin nước, nhưng lại không biết liệu người mở cửa cho cô có phải cũng mở cửa cho tất cả mọi người hay không.

Cô sợ rằng mình chỉ là một con số trong dãy phân số, chỉ là một phần nhỏ của anh mà thôi. Chứ không phải người duy nhất được anh xem trọng.

“Đối xử với người khác cũng tốt.” Tần Lâm nghe mà thấy khó tin, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi tiếp, “Người khác nào?”

“Là trên mạng…”

“Không thể nào, cậu ấy đẹp trai thế cơ mà, làm gì phải lên mạng tán tỉnh?”

Vưu Tốc cũng không dám tiết lộ chuyện mình từng có lúc mất lý trí trên mạng, chỉ cụp mắt, giọng trầm hẳn xuống: “Thôi bỏ đi…”

Nhìn bộ dạng muốn mặc kệ của bạn mình, Tần Lâm vội túm lấy cổ tay cô: “Bỏ là bỏ thế nào, mày có bằng chứng chứng minh cậu ấy tán tỉnh lung tung không?”

“Nếu không thì để tao hỏi Thắng Thiên Dương…”

“Cậu ta với Tưởng Trì Kỳ là bạn tốt, dù có thật sự thế đi nữa cũng không nói cho mày đâu.”

“Vậy thì cứ hỏi thẳng cậu ấy.”

Tần Lâm nhìn thẳng vào mắt Vưu Tốc, ánh mắt đầy kiên định: “Mày bảo cậu ấy cho mày xem ảnh chụp màn hình tin nhắn Wechat là xong.”

“Nếu như cậu ấy…”

Suy bụng ta ra bụng người.

Nếu cô là Tưởng Trì Kỳ, mà bản thân lại đang có mấy đoạn tin nhắn lung tung trên mạng, bỗng nhiên gặp một cô gái ngoài đời học cùng đòi xem ảnh chụp màn hình tin nhắn của mình.

Cô chắc chắn sẽ giấu hết mấy cái tên như “Cá nhỏ 1”, “Cá nhỏ 2″… đi trước.

Vậy thì còn gì đáng tin nữa, chỉ càng thêm ngờ vực mà thôi.

Tần Lâm dường như cũng hiểu ý cô, xoa xoa cằm, rồi bất chợt nói: “Quang minh chính đại không được, thì chơi kiểu tiểu nhân.”

“Lại đây.”

Hai chữ “tiểu nhân” nghe sao mà có sức hút kỳ lạ.

Vưu Tốc mắt sáng như sao, vội rướn người đến gần.

“Mai là thứ bảy, Thắng Thiên Dương sẽ tranh thủ cuối tuần tổ chức sinh nhật sớm, cậu ta đã đặt trước căn homestay rồi. Lúc tụ tập, tao sẽ tìm thời điểm thích hợp đánh lạc hướng cậu ta khi Tưởng Trì Kỳ đang nghịch điện thoại.”

“Còn mày, canh đúng thời cơ mà lại gần điện thoại của cậu ấy, bước một là nhìn lén, bước hai là loại bỏ hết băn khoăn.”

“Trộm điện thoại á?”

“Không phải trộm, chỉ là nhìn lén, dí mặt vào mà nhìn thôi.” Tần Lâm nháy mắt đầy thành thật, “Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì phiền mày…”

“Chị em dũng cảm bay, xảy ra chuyện thì tự chịu. Tao biết mà…” Giọng Vưu Tốc yếu ớt như người bệnh.

“Mày đồng ý rồi?”

Tần Lâm khâm phục khả năng chịu đựng của bạn mình.

“Cũng chẳng có cách nào tốt hơn…”

Vưu Tốc cúi đầu, chậm rãi đáp.

Nếu thật sự phát hiện ra Tưởng Trì Kỳ đang trò chuyện với nhiều người trên mạng, cô sẽ lập tức dừng lại, cắt đứt liên lạc ngay!

Online lẫn offline đều dứt khoát một nhát!

“Tao cứ nghĩ mày sẽ do dự lâu hơn chứ, dù gì nhìn trộm điện thoại người khác cũng chẳng phải hành động gì hay ho.”

“Tao đâu còn gì để giữ đạo đức nữa…”

“Mày nói gì cơ?”

“Không có gì.” Vưu Tốc lại mệt mỏi nằm xuống.

Ký túc xá nam.

Cái bảng đen dán trên cửa phòng ký túc cứ kêu lộc cộc liên hồi.

Chiếc phi tiêu đen bay vun vút trên không trung, lần thứ ba suýt chút nữa đâm trúng vào vành tai quý giá của Thắng Thiên Dương, khiến cậu ta không nhịn được nữa.

“Này thiếu gia của tôi ơi, nếu có chuyện gì bực bội thì nói ra đi, đừng nhắm vào cái tai của tôi mà trút giận thế chứ.”

“Xin lỗi nhé.”

Tưởng Trì Kỳ đá đôi dép lê, trông dáng vẻ chẳng để tâm gì cả, chân dài đá xuống đất lười biếng tạo đà, khiến cả chiếc ghế anh ngồi trượt ra giữa phòng.

Thế này thì khoảng cách bắn sẽ không trúng cậu ta được.

Lại một tiếng “phập” vang lên,

Lần này chưa kịp cắm vào bảng đen thì phi tiêu đã bị Thắng Thiên Dương đỡ giữa chừng.

Cậu bạn nhăn nhó làm bộ đau đớn, còn thổi thổi tay.

“Đừng giả vờ nữa, chưa đâm trúng mà.”

Anh nhìn rất kỹ.

Thắng Thiên Dương đành thôi diễn, khoanh tay ra vẻ điềm đạm đứng trước mặt anh: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Không có gì cả.”

“Cậu nói thế thì chẳng có ý nghĩa gì rồi. Hai chúng ta còn chuyện gì không nói với nhau được chứ.” Thắng Thiên Dương ngồi xuống giường đối diện, chống người nhè nhẹ lắc đầu cảm thán, “Cậu không nói nhưng tôi biết mà.”

“Hả?”

“Là chuyện của Vưu Tốc đúng không?”

Ngoài cô ra, còn ai đáng để anh bạn thân của cậu ta bận tâm đến vậy.

Nam sinh nói chuyện thẳng thắn hơn nhiều, Tưởng Trì Kỳ dứt khoát ném phi tiêu cuối cùng vào hồng tâm, nhếch môi không có chút biểu cảm.

“Cảm giác như cô ấy đang tán gẫu với người khác trên mạng.”

“Cậu đang nói đến cái mồi nhử mà Tần Lâm hay tung ra ấy hả? Người yêu trên mạng cao 1m87 ấy?”

“Đó là bịa ra thôi, Tần Lâm đã nói với tôi rồi.”

Thắng Thiên Dương phẩy tay, chẳng mấy bận tâm.

“Không chừng là còn có người khác.”

Tưởng Trì Kỳ thản nhiên đút tay vào túi áo khoác, dáng người cao lớn tựa vào ghế, trong mắt thấp thoáng chút trầm buồn hiếm thấy.

“Không bằng chứng mà vu oan, cậu nói cứ như là cô ấy vậy. Bạn học Vưu không phải kiểu người như thế, cô ấy đơn giản lắm.”

“…”

Tưởng Trì Kỳ chậc một tiếng, vẻ mặt u ám không vui. Những ngón tay dài chạm vào hộp thuốc lá trên bàn, còn chưa kịp rút ra thì đã bị thằng bạn thân với nụ cười xảo quyệt giữ tay lại.

“Anh em, nếu cậu thật sự lo lắng thì cứ nhìn thử đi.”

Thắng Thiên Dương ám chỉ điều gì đó.

“Nhìn trộm điện thoại người ta hả?” Tưởng Trì Kỳ liếc mắt, “Không tôn trọng quyền riêng tư à? Đúng là đồ súc sinh.”

“Chỉ liếc qua thôi, có gì to tát đâu. Mai tình cờ là sinh nhật tôi, có nhiều cơ hội mà.”

Thắng Thiên Dương nhìn anh với ánh mắt đầy quyết tâm, vỗ vai Tưởng Trì Kỳ khích lệ.

“Làm việc lớn thì đừng câu nệ tiểu tiết. Hiểu rõ đối thủ thì mới trăm trận trăm thắng.”

Ngón tay của cậu ta gõ nhè nhẹ lên vai anh, ám chỉ thêm một lần nữa. Tưởng Trì Kỳ cuối cùng cũng không hất tay bạn ra.

Dù sao Thắng Thiên Dương cũng là cậu ấm con nhà giàu chính hiệu, tổ chức sinh nhật cũng phải hoành tráng. Ban ngày cậu ta còn thuê cả đội chuyên nghiệp để trang trí căn homestay sao cho thật ấm cúng.

Buổi tối lúc bảy giờ, ánh đèn trang trí trong căn nhà càng thêm lung linh dưới màn đêm u tối. Những thùng rượu và đồ uống xếp chồng ở góc, bánh ngọt và đồ ăn vặt phủ đầy bàn tiệc.

Những quả bóng bay viết chữ “Happy Birthday” được gắn khắp tường bằng keo không để lại dấu vết, đĩa nhạc đen quay đều đều.

Giữa khung cảnh náo nhiệt đó, hai người đang chuẩn bị kế hoạch tinh quái.

Ánh mắt Vưu Tốc liên tục lảng tránh, bị Tần Lâm kéo ra dặn dò thêm lần nữa.

“Đã đến rồi thì phải hoàn thành nhiệm vụ, không do dự nữa! Chần chừ chỉ có thất bại thôi, hiểu không?”

Cô nàng thật lòng muốn thấy hai người họ đến với nhau!

Ngón tay cô gái xoắn vào nhau, tựa vào Tần Lâm, ủ rũ gật đầu.

“Ơ… tao vừa nghĩ đến chuyện này. Mày còn đang nói chuyện với ai đó trên mạng mà lại dám để ý người khác à?” Tần Lâm đột nhiên phát hiện điểm quan trọng.

Vưu Tốc nghẹn lời, không biết phải phản bác ra sao.

Nhìn vẻ mặt không thể tự chứng minh của Vưu Tốc, Tần Lâm nhíu mày, không muốn trách móc thẳng mặt vì dù sao họ cũng là bạn bè.

Tần Lâm lắc đầu, cuối cùng chỉ uyển chuyển khuyên một câu: “Chị em tốt à, cẩn thận bị trời phạt đấy.”

Vưu Tốc: “….”

Bài hát chúc mừng sinh nhật rộn ràng vang lên, bữa tối kết thúc, bánh ngọt được chia đều.

Homestay mà Thắng Thiên Dương thuê có một phòng xem phim riêng, hầu hết mọi người sau khi ăn xong đều rủ nhau vào đó giải trí, hiện tại chỉ còn mỗi Tưởng Trì Kỳ và Vưu Tốc ở lại phòng khách.

Một người ngồi trên sofa đơn, người kia ngồi trên sofa dài, cách nhau một khoảng rất xa.

Mỹ nữ Tần Lâm đang trốn ở góc hành lang, còn Thắng Thiên Dương thì cúi người lén lút nấp ở ban công.

Vưu Tốc ngồi trên sofa dài lo lắng nhìn về phía hành lang, thấy được ánh mắt kiên định từ phía Tần Lâm, cô mới dần dần ổn định lại tâm trí, mở điện thoại lên và gửi cho Tưởng Trì Kỳ một tin nhắn, sau đó giả vờ duỗi lưng rồi kín đáo quan sát anh từ xa.

Thấy Tưởng Trì Kỳ đã mở WeChat lên, cô lập tức chạy ra hành lang ra dấu tay theo đúng kế hoạch.

Hành động bắt đầu.

“Á!” Tần Lâm đột ngột xông ra cướp lấy điện thoại của Tưởng Trì Kỳ ném lên sofa, sau đó kéo anh hoảng hốt chạy ra ban công, “Ban công hình như có rắn!”

??

Vưu Tốc sững người, không biết phản ứng thế nào.

Mẹ kiếp, không nên tin lời con nhỏ này!

Rõ ràng là Tần Lâm bảo sẽ tìm một lý do thật hợp lý để dụ Tưởng Trì Kỳ ra.

… Cái diễn xuất thô thiển này, nếu Tưởng Trì Kỳ mà bị kéo đi thì đầu anh chắc có vấn đề.

Thời gian gấp rút, cô không có thời gian mà nghĩ ngợi thêm.

Vưu Tốc hít sâu, chầm chậm bò xuống thảm, mượn sự che chắn của chiếc bàn trà để từ từ trườn về phía sofa đơn…

Cửa kính ban công trong suốt, trực tiếp đi qua thì quá rủi ro.

Thắng Thiên Dương nấp ở xa, nhìn thấy chiếc sofa dài đã trống trơn, màn hình điện thoại của Vưu Tốc cũng sáng lên trên ghế, mắt cậu ta lập tức sáng lên, đang định gõ cửa ban công ra hiệu cho anh em thì đột nhiên bị ai đó xô tới.

Cửa bị đóng sập lại ngay sau đó.

“Ha ha ha, tôi nhìn một cái là biết ngay cậu là người gan dạ nhất trong cái nhà này, vừa nãy tôi thật sự nhìn thấy rắn ở đây, còn phải nhờ cậu giúp tôi—”

Lúc bốn mắt nhìn nhau, Tần Lâm không tự chủ mà nuốt một ngụm nước bọt.

Một người thì cũng là kéo, hai người thì cũng là kéo…

Cô nàng có thể làm được!

“Ha ha, Thắng Thiên Dương, cậu cũng ở đây hả, để tôi nói cho cậu nghe—”

“Anh Tưởng, cậu vào đây làm gì?”

Thắng Thiên Dương thò đầu vào, trừng mắt nhìn Tưởng Trì Kỳ, đảo mắt ra hiệu, “Không mau ra ngoài đi!”

Cậu ta đẩy mạnh một cái, Tưởng Trì Kỳ lại bị đẩy ra ngoài.

“??”

“Không được—”

Rèm ban công lập tức bị kéo xuống, cửa ban công cũng “cạch” một tiếng khóa lại.

Thắng Thiên Dương lập tức túm lấy Tần Lâm, “Tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện nhé Tần Lâm, ngày xưa có một… Đệt, sao cậu lại cắn tôi?!”

Bị kéo vào ban công một cách vô lý rồi lại bị đẩy ra ngoài một cách vô lý, Tưởng Trì Kỳ nhìn phòng khách trống trơn, khẽ thở dài.

Ý trời sao?

Nhìn thử cũng được…

Coi như cho bản thân một lời giải đáp.

Anh vòng qua bàn trà đi thẳng đến sofa dài, cúi xuống liền thấy màn hình điện thoại của Vưu Tốc vẫn chưa khóa, lại phát hiện thêm một điều khác.

Ví dụ như, cô nàng đơn thuần nào đó đang cầm điện thoại của anh.

Có đi có lại, không còn chút áp lực tâm lý nào.

Tưởng Trì Kỳ khẽ nhếch môi, đi đến trước sofa nhặt lấy điện thoại của cô.

Điện thoại dừng lại trên giao diện WeChat.

Vuốt nhẹ sang trái là đến danh sách tin nhắn.

Ngón tay của anh khẽ cử động, ánh mắt tự nhiên liếc xuống.

Tưởng Trì Kỳ, mẹ, Lâm Lâm…

Còn Vưu Tốc cũng vừa trở về giao diện WeChat thành công.

Ngay khoảnh khắc Tưởng Trì Kỳ bị Tần Lâm kéo đi, tay anh đã thoát khỏi WeChat, Vưu Tốc phải tìm lại một hồi mới thấy.

Nicotine đau buồn, Thắng Thiên Dương, nhóm Tài chính…

Còn lại chỉ là một vài tin nhắn vặt vãnh từ các tài khoản công chúng.

Không có cái nào khác.

Anh không lừa cô, thật sự chỉ nhắn tin với mỗi mình cô…

Trong lòng Vưu Tốc dâng lên từng gợn sóng nhỏ, còn chưa kịp khơi lên cơn sóng lớn thì màn hình điện thoại đen sì trước mặt đột ngột nhảy ra một tin nhắn.

Từ “Nicotine đau buồn” gửi đến.

[Ngẩng đầu lên.]

“!”

Hai chữ rõ ràng trong khung trò chuyện phóng đại lên vô hạn.

Máu như chạy ngược dòng, ngón tay run rẩy, Vưu Tốc không dám ngẩng đầu, chỉ len lén liếc xuống mặt đất.

Cô nhận ra đôi giày của anh.

“Đừng nói gì cả…”

Tim cô đập loạn nhịp không cách nào kiềm chế.

Với tính cách của Vưu Tốc, đến mức này mà còn chưa đào lỗ chui đi mất đã là một tiến bộ vượt bậc. Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị bắt quả tang trong một tình huống đầy kịch tính như vậy.

… Câu trước [Ngẩng đầu lên] là do cô cố ý gửi cho Tưởng Trì Kỳ để gây sự chú ý: [Tôi yêu cậu lắm đó.]

“Được.”

Tiếng đáp lại trên đỉnh đầu có chút chậm rãi.

Vưu Tốc ngượng ngùng cầm lấy điện thoại, “Tôi… tôi về trước đây.”

Cô muốn bỏ chạy.

Đã mười giờ tối.

Trên đường chỉ còn vài người qua lại thưa thớt, Vưu Tốc bước đi nhanh và gấp gáp.

Cô biết Tưởng Trì Kỳ đang đi phía sau mình, duy trì một khoảng cách không xa không gần, rất chu đáo không muốn làm cô hoảng loạn.

Dế kêu rả rích trong đám cỏ, vài cặp tình nhân đang đứng dưới kí túc xá thân mật trò chuyện, Vưu Tốc định làm ngơ bước nhanh về phía tòa nhà thì phía sau chợt vang lên tiếng gọi trầm thấp.

“Vưu Tốc.”

Bước chân cô khựng lại ngay lập tức.

“Chúng ta còn chưa đổi lại điện thoại.”

Giọng điệu của anh rất đỗi tự nhiên, như đang nhắc đến chuyện gì bình thường lắm.

Nhờ đó, Vưu Tốc mới gom đủ dũng khí để xoay người lại, nhận lại điện thoại từ tay anh, rồi nhẹ nhàng trả lại chiếc điện thoại cho anh.

Đầu ngón tay cô cố tình tránh không chạm vào tay anh, cực kỳ thận trọng.

“Xin lỗi vì đã lén xem điện thoại của cậu…” Cô nói lắp bắp, “Ờm… cậu đã nhìn thấy chưa…”

Làm sao mà không thấy chứ, anh còn dùng tài khoản của cô để nhắn tin mà.

Cô không hẳn là hỏi, mà giống như đang cầu xin anh đừng vạch trần sự thật.

Lúc chưa biết Tưởng Trì Kỳ chỉ nhắn tin với mỗi mình mình, Vưu Tốc còn có chút dũng khí. Nhưng đến khi đối mặt rồi, mới hiểu ra mọi chuyện khó nhằn đến mức nào.

Trước đây sao cô lại có thể dại dột đến thế, thật muốn khóc quá đi mà…

Anh khẽ cười, hỏi ngược lại: “Thế cậu đã xem chưa?”

“Cậu nói trước đi.” Giọng cô lí nhí như bị ép xuống tận cùng.

“Cậu muốn tôi nói gì đây?”

“Nói là cậu chưa xem…”

“Chưa xem.”

Vưu Tốc khẽ thở phào, bàn tay đang siết chặt cũng dần thả lỏng, “Tôi cũng chưa xem.”

Hai người thỏa thuận ngầm, chắc sẽ không ai vạch trần sự thật đâu.

Cả hai im lặng hồi lâu.

Mũi giày của Vưu Tốc khẽ cọ vào nền đất, cô do dự nói: “Vậy… tôi về ký túc xá trước đây.”

Bước chân mỗi người đều tiến về một hướng khác nhau.

Vừa mới bước lên bậc thang, Vưu Tốc đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, người con trai đó lại quay lại.

Anh đứng dưới bậc thang ký túc xá, dáng người cao lớn vững chãi, hắt bóng dưới ánh trăng.

“Được rồi,”

Anh mỉm cười nói, “Chúng ta đều biết cả rồi mà.”

Giọng điệu thản nhiên, dễ dàng đâm thủng lớp vỏ mỏng manh mà cô đang cố níu giữ.

“Không chơi trò trốn tìm nữa nhé.”

“Cô bạn Nicotine đau buồn của tôi, hôm nay sao không nói chúc ngủ ngon với anh trai thế?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.