Thắng Thiên Dương bước ra khỏi đền Nguyệt Lão ngay sau đó, tay cũng cầm một dải ruy băng viền đỏ cầu phúc, ánh mắt ngập ngừng: “Anh Tưởng này… bảy tấm, liệu có làm bạn học Vưu bị áp lực không?”
“Cô ấy có gì mà áp lực? Những điều cần cầu tôi đều cầu rồi.”
Dải băng khá dài, vòng quanh tay anh một vòng rồi còn kéo xuống tới tận bắp chân, gió thổi qua làm phần đuôi bay phấp phới, sắc đỏ chói mắt.
Tưởng Trì Kỳ nhìn xuống, khẽ vuốt lại dải lụa, ánh mắt dừng lại trên một trong những lời cầu nguyện, giọng dần trầm đi.
“Sau này nếu cô ấy thay lòng đổi dạ, tôi sẽ bảo là thứ này chẳng linh nghiệm gì.”
Dưới bóng cây quế đỏ rực sắc ruy băng, vừa mang vẻ cổ kính vừa lãng mạn, tay Vưu Tốc cầm ruy băng viền vàng vừa viết xong tiến tới, còn chưa kịp với tay lên buộc, bỗng thấy vai bị ai đó đặt lên.
“Để anh xem em viết gì.”
Vốn chỉ là buộc cho có, không thực sự mong cầu gì nên cô cũng không có kiêng kị nào về việc “nói ra sẽ mất linh”. Vưu Tốc giơ tay ra, vui vẻ đáp: “Hy vọng người tôi yêu khỏe mạnh, vui vẻ.”
Nhìn qua, lời cầu chúc này giống hệt với phần lớn các dải ruy băng trên cây, độ trùng lặp chắc cũng phải bảy mươi phần trăm.
Tưởng Trì Kỳ nhếch môi, nhìn từ đầu xuống cuối đoạn ruy băng hơi sờn mép, đánh giá một câu “cũng được” như thể ngầm xem mình là “người em yêu” vậy.
Anh cao lớn, khẽ cúi đầu liếc nhìn cánh tay mình rồi chọn ra vài dải băng, đưa cho cô.
“Mấy cái này là cho em.”
Tần Lâm tò mò nhích lại gần, mắt dán vào dải băng, vừa nhìn vừa lẩm bẩm đọc.
“Hy vọng Vưu Tốc mạnh khỏe, không bệnh không tật.”
“Hy vọng Vưu Tốc vui vẻ mỗi ngày, cả đời suôn sẻ.”
“Hy vọng Vưu Tốc gia đình hạnh phúc, mọi điều như ý.”
“Hy vọng Vưu Tốc tiền đồ rực rỡ, học hành đỗ đạt.”
“Hy vọng Vưu Tốc may mắn mãi mãi.”
“Hy vọng Vưu Tốc ngày càng dũng cảm hơn.”
Vưu Tốc thoáng ngạc nhiên.
Cô vốn nghĩ anh sẽ viết vài lời cầu chúc đôi lứa kiểu “sớm tối bên nhau, bạc đầu giai lão” gì đó, nhưng hóa ra anh lại chỉ cầu cho cô mà thôi.
Cảm giác thấy anh quá phô trương lập tức biến thành hối hận, Vưu Tốc khẽ gãi đầu, định đưa tay khoác lấy tay anh thì lại bị anh nhẹ nhàng đẩy ra.
“Khoan đã, đừng hòng nhìn trộm.”
Trên tay anh còn lại một dải, anh quay lại tìm chỗ cây có nhiều ruy băng nhất rồi cẩn thận buộc vào đó, sau đó mới quay lại.
“Viết gì mà bí mật ghê vậy?”
Vưu Tốc vô thức định quay lại xem chỗ anh vừa buộc, nhưng ruy băng buộc quanh chân khiến cô đi lại khó khăn.
Tưởng Trì Kỳ nhanh tay thu lại mấy dải ruy băng trên người cô, giọng điệu chậm rãi: “Không biết tôn trọng quyền riêng tư à?”
Sáu dải cho cô xem, còn dải cuối cùng lại giữ bí mật…
Vưu Tốc bĩu môi, thầm ghi nhớ chỗ anh vừa buộc rồi giả vờ hờ hững, giục anh buộc dải của cô lên cây.
Chỉ trong vòng năm phút, tất cả dải ruy băng đã được buộc lên cành cây, Tần Lâm và Thắng Thiên Dương cũng buộc xong, như thể ở đất Phật khiến cả hai cũng dịu tính hẳn, dọc đường Vưu Tốc còn không nghe thấy họ cãi nhau lần nào.
Quả là hiếm thấy…
Mọi người đi dạo quanh chùa thêm chút nữa, chỉ mất khoảng hai tiếng. Bây giờ mới gần mười một giờ sáng, Thắng Thiên Dương sau khi lễ Phật xong bỗng nổi hứng muốn ra ngoài ăn chút thịt.
Tần Lâm nghe nói gần đây có một khu nghỉ dưỡng với đầy đủ tiện nghi, lại sát bên công viên ngập nước, thời tiết mát mẻ thế này đi là đúng bài luôn.
Nghe bảo buổi tối còn có lửa trại, có thể thuê bếp nướng đồ.
“Đi không?”
Tưởng Trì Kỳ nghiêng đầu nhìn Vưu Tốc, ánh mắt trong veo.
Tần Lâm ở đối diện mừng rỡ như muốn nhảy cẫng lên, thực ra Vưu Tốc còn một vài đơn hàng chưa làm xong. Nếu đi, có vẻ sẽ phải tham gia lửa trại, và điều đó có nghĩa là…
Buổi tối có lẽ phải ở lại khu nghỉ dưỡng đó.
Vưu Tốc đưa tay chắn ánh mắt hào hứng của Tần Lâm, khẽ mím môi nói nhỏ: “Nhưng tối em cần dùng máy tính…”
“Trên xe có một chiếc iPad với bàn phím Bluetooth, có dùng được tạm không?”
Sau khi hỏi rõ loại iPad, Vưu Tốc lại làu bàu: “Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết!” Tần Lâm hưng phấn nhào tới ôm lấy cô, “Tốc Tốc, cuối cùng mày cũng chịu đi chơi rồi! Mày không biết mấy lần trước bọn tao đi chơi, nghĩ đến mày ở trong ký túc xá hoặc làm việc ở ngoài, là lòng tụi tao cứ bâng khuâng…”
Nói xong còn giả bộ thở dài một hơi.
Vưu Tốc nghe vậy bật cười, dịu dàng đáp: “Được rồi, tao đi là được chứ gì.”
Tưởng Trì Kỳ và Thắng Thiên Dương không nói gì, nhưng nhìn sắc mặt cũng có vẻ rất muốn đi, Vưu Tốc cũng không muốn vì mình mà làm tụt hứng mọi người.
Cô lại nhìn qua Tưởng Trì Kỳ, khẽ nắm lấy tay áo anh: “Vậy làm phiền anh cho mượn iPad và bàn phím nha.”
Anh khẽ cười, đặt tay lên đầu cô rồi từ từ rút tay áo khỏi tay cô.
“Vưu Tốc, đây là nơi tôn nghiêm, cấm kéo qua kéo lại.”
“…”
Đang quay lại cổng, bỗng Vưu Tốc sờ túi rồi dừng bước.
“Hình như em để quên bùa bình an cho ông nội trong đền rồi.”
Anh quay đầu lại nhìn cô, giọng trầm ấm: “Anh đi cùng em nhé?”
Cô còn chưa kịp trả lời, đã thấy anh dứt khoát xoay người, chạy đi.
“Không cần đâu, đợi em ở bãi đỗ xe là được!”
Thắng Thiên Dương chọc nhẹ vào cánh tay bạn, cười chắc nịch: “Cô ấy muốn đến chỗ cây quế để xem cậu viết gì ở cái dải cuối cùng đó.”
Anh cong môi cười, nhìn bạn mình một cái rồi lại liếc bóng dáng thanh tú đang xa dần.
“Giả vờ vụng về ghê.”
Nói rồi, anh nhẹ nhàng bước theo.
Hai lá bùa bình an vẫn yên ổn trong túi, Vưu Tốc dựa theo trí nhớ tìm lại chỗ trước đền Nguyệt Lão, đối chiếu với sáu dải ruy băng rồi cẩn thận nhìn chữ viết của Tưởng Trì Kỳ, vừa đếm cành cây để tìm dải bí ẩn nhất.
Cành cây khu vực này có vẻ cao hơn chút.
Có lẽ mọi người đều nghĩ buộc cao một chút thì lời cầu nguyện dễ được trời nghe thấy hơn, nên ruy băng ở đây dày đặc, phủ kín hai lớp.
Vưu Tốc đút điện thoại vào túi, cúi người, kiên nhẫn tìm kiếm từng dải. Tìm đến mức hoa cả mắt, vừa định rời ra xem có tìm nhầm chỗ không thì bỗng nghe tiếng nói nhẹ nhàng sau lưng.
“Thí chủ.”
Đó là một hòa thượng, mặc áo dài vải mềm sạch sẽ.
Không ngờ lại bị một hòa thượng gọi lại.
Vưu Tốc vội chắp tay cúi chào: “Xin lỗi, ở đây không được lục lọi lung tung đúng không? Tôi không biết, nên…”
“Thí chủ hiểu lầm rồi.” Tiểu hòa thượng có đôi mắt tròn, khuôn mặt vuông, tai to, nhìn khá giống một bức tượng Phật.
Vưu Tốc bất giác hơi căng thẳng, ánh mắt vô thức nhìn về phía sau. Cách ba mét, Tưởng Trì Kỳ đang tựa vào bức tường màu vàng nhạt, cười nửa miệng, không có vẻ gì muốn qua giúp cô.
“…”
Vưu Tốc bĩu môi trừng anh một cái.
“Thí chủ, cô với tôi có duyên. Tôi nói một câu, cô nên nhớ kỹ.”
Vẻ mặt hòa thượng vừa dịu dàng vừa nghiêm túc, giọng điệu có vẻ quan trọng, khiến Vưu Tốc phải rút mắt khỏi cuộc chiến với Tưởng Trì Kỳ, nghiêm túc lắng nghe.
“Phiền lòng là do tự mình, quên đi có khi lại là điều tốt.”
Hòa thượng nở nụ cười ôn hòa, nói xong thì không đợi cô trả lời mà đi thẳng.
Nghĩa là gì nhỉ?
Vưu Tốc đứng đờ ra tại chỗ, chuông tĩnh tâm ngân vang, đầu cô còn chưa tỉnh hẳn thì đã bị một bàn tay vỗ nhẹ.
“Nói dối rằng quay lại lấy bùa bình an, hử?”
Vưu Tốc giữ lấy cổ tay anh, có chút bối rối hỏi, “Anh có nghe thấy tiểu hòa thượng nói gì không?”
Thấy vẻ hoảng hốt của cô, nét lười biếng trong mắt Tưởng Trì Kỳ thu lại, hạ giọng nhẹ nhàng, “Nói gì cơ?”
“…Quên đi có khi lại là điều tốt.”
Cô nhớ lại câu nói vừa rồi, ánh mắt lấp lửng nhìn Tưởng Trì Kỳ, lòng hơi hoang mang, “Ý nghĩa là gì chứ?”
Anh nhìn cô một hồi rồi cười, “Đừng lo.”
“Ý là vì em toàn quên hôn bạn trai, nên người ta thấy bất bình hộ anh thôi.”
Sự hoang mang bị một câu nói của anh cuốn bay đi sạch.
Vưu Tốc đỏ mặt, kiễng chân lên bịt miệng anh, “Không được nói mấy câu này trong chùa chứ!”
“Được, không nói.”
Anh kéo dài giọng, trầm trầm mà dỗ dành cô, rồi nắm lấy tay cô.
Nhìn thoáng về phía hòa thượng đã đi xa, ánh mắt Tưởng Trì Kỳ chợt sâu lắng, nhưng giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như không, trêu chọc cô, “Tối nay khách sạn ở chung phòng không?”
Cô lập tức giật mình, xấu hổ muốn rụt tay lại, nhưng không sao giãy ra được, cuối cùng bị kéo đi một quãng đường dài trong tình trạng nửa dắt nửa kéo.
Bóng hai người dần dần khuất xa.
Sau lưng họ, cành cây quế theo gió rung rinh, tiếng chuông và lá hòa cùng âm thanh trong trẻo. Một dải lụa đỏ giữa những sợi dây cầu nguyện bay lượn trong gió, trên nền đỏ là dòng chữ mạnh mẽ, nét bút quen thuộc —
“Cầu cho cô ấy mãi mãi yêu tôi.”
Đó là điều duy nhất anh cầu cho bản thân.
Ngắn gọn, rõ ràng,
Chắc chắn trời cao sẽ thấu hiểu.
…
Sau khi lên hương và rửa tay sạch sẽ, Tần Lâm và Thắng Thiên Dương rốt cuộc cũng an tâm mà ăn vặt. Từ xa, họ thấy Tưởng Trì Kỳ và Vưu Tốc đang sóng đôi bước đến, Thắng Thiên Dương bèn xung phong ngồi vào ghế lái, nhường hàng ghế sau cho đôi uyên ương.
Cậu ta mới lấy bằng lái, nhưng sau kỳ thi đại học đã nhiều lần bị bố bắt làm tài xế, nên tay lái khá vững. Cổ tự nằm trong khu du lịch, cách khu nghỉ dưỡng chỉ tầm hai mươi phút lái xe.
Vưu Tốc ngồi trên xe ngắm cảnh ngoài cửa sổ, một lúc sau, thấy Tưởng Trì Kỳ lặng lẽ đeo lên cổ tay cô một chuỗi tràng hạt bồ đề trắng.
Anh không nói gì, đeo xong cũng chẳng nhìn cô, cứ như thể người vừa đeo không phải là anh.
Trái tim Vưu Tốc xốn xang, bèn học theo anh, lấy từ túi áo một chiếc bùa bình an đưa vào tay anh, đầu vẫn hướng ra cửa sổ.
Tưởng Trì Kỳ cong môi cười, cúi mắt nhìn xuống, trên chiếc túi thêu nhỏ chỉ có bốn chữ ngắn gọn.
“Không bệnh không tai.”
—
Khu nghỉ dưỡng cuối tuần đông khách, những phòng đẹp đều đã kín chỗ, có người thậm chí còn thuê lều bên hồ. Tưởng Trì Kỳ tựa khuỷu tay vào quầy tiếp tân, nghiêng đầu hỏi ý kiến mọi người, “Ở đây hay tìm quanh khu vực khác?”
Thời gian cũng không còn sớm, Vưu Tốc vẫn nhớ còn công việc phải làm, đành liều một phen mà đưa ra quyết định ở lại.
Mỗi người đưa căn cước cho quầy, đặt hai phòng đôi.
Tần Lâm và Vưu Tốc một phòng, Tưởng Trì Kỳ và Thắng Thiên Dương một phòng.
Nhân viên lễ tân nhắc nếu muốn thuê bếp nướng thì nhanh chóng đăng ký, nghe thế hai tín đồ mê ăn Tần Lâm và Thắng Thiên Dương liền vội vàng chạy đi.
Trước khi đi còn để lại một tấm thẻ phòng.
307, 308.
Chắc là phòng đối diện, Vưu Tốc nhường Tưởng Trì Kỳ chọn trước rồi mới lấy tấm thẻ còn lại.
Máy tính bảng và bàn phím nhỏ đã bỏ sẵn vào balo, cô lặng lẽ đi đến hành lang, vừa đi mấy bước đã thấy phòng.
Hai phòng chỉ khác vị trí, phòng Vưu Tốc có view hồ, phòng Tưởng Trì Kỳ có thể nhìn ra núi, cũng xem như mỗi phòng một vẻ.
Chuỗi hạt bồ đề trắng trên tay lách cách vang, vừa tra thẻ vào phòng, cô chưa kịp đóng cửa thì một chiếc giày đã chặn lại, để ra một khe hở vừa một người.
Vưu Tốc nghi hoặc ngẩng đầu.
Ngón tay anh bấu vào khung cửa, ngón tay lạnh trắng, chiếc bùa bình an cột dây đỏ đong đưa giữa không trung.
Ánh mắt Tưởng Trì Kỳ nhàn nhạt, ánh nhìn đặt trên mặt cô, giọng điệu hơi buông thả.
“Nhân lúc họ chưa về.”
“Hôn cái nào?”
–
Tác giả có lời muốn nói:
Tưởng Trì Kỳ và bộ ba của anh: Nắm tay một cái, hôn một cái, làm một cái (chưa hoàn thành)