Vưu Tốc siết chặt góc áo, chột dạ nhìn nạn nhân bất đắc dĩ trước mặt.
Mí mắt của Tưởng Trì Kỳ rũ xuống, lộ ra vẻ lạnh nhạt không phù hợp với tính cách thoải mái hào phóng thường ngày của anh, ngón tay cầm tờ giấy nhớ thon dài giống như được làm từ những viên ngọc bích xinh đẹp nhất.
Đám đông chen chúc hầu như hoàn toàn không ảnh hưởng được đến anh, ngược lại khiến anh càng giống như hạc đứng trong bầy gà.
Mà thứ duy nhất phá vỡ bầu không khí chính là tờ giấy nhớ viết mấy chữ “Cấm động dục lung tung” kia.
Nhưng có vẻ Tưởng Trì Kỳ cũng chẳng hề cảm thấy xấu hổ.
Vưu Tốc đứng cách anh hai mét, mắt thấy Tần Lâm và Thắng Thiên Dương đều sợ đến nỗi ngây người một lúc mà anh vẫn ung dung chìa tờ giấy đó ra.
Thời gian im lặng quá lâu khiến mấy sinh viên đang xếp hàng gần đó cũng thò qua nhìn, sau khi thấy được dòng chữ trên tờ giấy nhớ, ai nấy đều quay về túm năm tụm ba để bàn tán.
Đến khi chủ đề lan rộng thành việc mọi người muốn chung tay tìm ra cô gái tự luyến này, rốt cuộc Vưu Tốc cũng không thể nhịn được nữa.
Chuyện này vui lắm sao? Là huân chương của anh chắc? Chẳng lẽ anh định dán nó lên sau lưng rồi xoay 360 độ cho mọi người triển lãm à???
Cất đi được rồi đó!
Cô thật sự rất muốn nhào đến cướp lấy tờ giấy nhớ đó rồi nhai ngấu nhai nghiến thay cho bữa tối nay, nhưng nếu làm vậy thì lại đáng nghi quá rồi.
Vì thế người có tật giật mình như Vưu Tốc chỉ có thể kéo kéo Tần Lâm rồi nhỏ giọng nói: “Tao thấy cậu ta làm vậy có hơi mất mặt đấy, hay mày nói nhỏ với Thắng Thiên Dương, bảo cậu ta khuyên Tưởng Trì Kỳ cất…”
“Mất mặt cái gì? Người nên mất mặt là con nhỏ viết tờ giấy này nè.”
“Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, không cua được thì chửi bới người ta, ghét vãi.” Sứ giả chính nghĩa – Tần Lâm đứng ra bênh vực lẽ phải.
Đừng mắng, đừng mắng nữa mà.
Vưu Tốc như muốn khóc đến nơi.
Đãng lẽ cô không nên làm vậy để trả thù mới đúng.
Vưu Tốc đã từng nghe qua một câu triết lý, nói rằng: Tất cả những món quà do số phận ban tặng đều đã được bí mật định giá.
Lời này có thể áp dụng chính xác cho tình cảnh lúc này.
Chỉ là Vưu Tốc không ngờ rằng cái giá phải trả cho việc trêu đùa Tưởng Trì Kỳ sẽ đắt như vậy.
Mãi đến khi nhìn thấy người chị em tốt Tần Lâm của mình tiến lên, cầm lấy tờ giấy nhớ…
“Tưởng Trì Kỳ, cậu đừng buồn quá nhé, để tôi nhìn chữ viết giúp cậu, xem có thể từ nét chữ rồi tìm được con nhỏ xấu xa kia không.”
“…”
Trời ơi bạn tôi ơi, đâu nhất thiết phải tích cực giúp đỡ mọi người quá vậy???
Mặt mũi Vưu Tốc trắng bệch.
Lần nào Tần Lâm cũng “tham khảo” bài tập của cô, cô nàng đã quen mặt với nét chữ của cô tới trình độ nhìn sơ qua cũng có thể nhận ra.
Cô vừa định giả vờ bị đau bụng để lủi đi, ai ngờ Thắng Thiên Dương đứng bên cạnh lại xua tay: “Thôi thôi bỏ đi, dù sao cũng xóa bạn bè rồi, kệ nhỏ đó đi.”
Xóa?
Tâm trạng Vưu Tốc đột nhiên căng thẳng, cô vội vàng liếc nhìn sắc mặt Tưởng Trì Kỳ.
Sau khi nghe Tần Lâm và Thắng Thiên Dương khuyên giải, có vẻ cơn giận của anh cũng giảm được một nửa, anh không hé răng, cam chịu cách nói của Thắng Thiên Dương.
“Lúc trước em đã bảo không nên kết bạn với kiểu người đó rồi mà.” Thắng Thiên Dương tặc lưỡi: “Cách nói chuyện của cô gái đó từ đầu đã rất tùy tiện.”
Thắng Thiên Dương nói xong mới phát hiện Vưu Tốc như đi vào cõi thần tiên, cậu ta trêu ghẹo: “Đang nghĩ gì thế?”
Nói rồi chỉ vào mặt Vưu Tốc, cười: “Xem này, vẫn là em gái dịu dàng hướng nội thế này dễ thương hơn.”
Đâu phải chỉ là an tĩnh, đúng ra là không biết nói chuyện, cậu ta chưa từng thấy qua cô gái nào ngây ngô thế này.
Mắt thấy Thắng Thiên Dương còn muốn sáp gần vào cô, Tưởng Trì Kỳ cuộn tờ đơn đăng ký lại rồi gõ lên đầu cậu ta.
“Đừng có giở trò lưu manh.”
Chuyện giở trò lưu manh này cũng rất tiêu chuẩn kép.
Đối với những cô gái khác, có lẽ phải bá vai bá cổ thì mới được gọi là lợi dụng, nhưng đổi lại là Vưu Tốc thì Tưởng Trì Kỳ cảm thấy chỉ cần ghé sát vào cô để nói chuyện cũng là mạo phạm đến cô rồi.
Tưởng Trì Kỳ lại liếc mắt nhìn Vưu Tốc một cái, cô vẫn chẳng nói gì, thậm chí còn không thèm ngước mắt lên nhìn, không biết có phải vừa rồi không được thoải mái hay thế nào.
Bị anh nhắc nhở xong, Thắng Thiên Dương cũng ngoan ngoãn hơn nhiều, cậu ta lại đổi chỗ xuống dưới để tám phét với Tần Lâm.
Sau một lúc lâu thì Vưu Tốc mới lấy lại được tinh thần, cô quay đầu nhìn mới nhận ra Thắng Thiên Dương đã đổi chỗ với mình, mà bây giờ cô đang đứng sau lưng Tưởng Trì Kỳ.
Chỉ cần ngẩng đầu là cô có thể nhìn thấy tấm lưng của Tưởng Trì Kỳ hơi cong xuống vì xem điện thoại.
Tưởng Trì Kỳ lại trở về trạng thái thả lỏng như trước đó, tờ giấy nhớ bị anh vo tròn rồi tiện tay ném vào thùng rác cạnh đó.
Trong lòng Vưu Tốc trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chậm chạp lấy điện thoại ra.
Cô gõ: [T-T]
Điện thoại của người trước mặt rung lên.
Cô thấy ngón cái của Tưởng Trì Kỳ trượt lên trên, yêu cầu xin kết bạn của cô không được trả lời mà cũng chẳng bị từ chối, mà là hoàn toàn bị ngó lơ.
“…”
Sao cô cứ có cảm giác mình đang tự lấy đá đập chân mình thế nhỉ?
Coi lên mạng để tìm niềm vui, bây giờ lại tự biến bản thân thành trò cười.
Mất đi Tưởng Trì Kỳ thì cô phải nghĩ cách khác để khắc phục chứng sợ giao tiếp của mình, tất cả vì một giờ 300 tệ!
“Giấy.”
Đầu óc Vưu Tốc rối như tơ vò, nghe thấy có tiếng thì vô thức ngẩng đầu nhìn, đột nhiên đối diện với Tưởng Trì Kỳ đang đưa đơn đăng ký cho cô, hai người cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ.
Cho cô sao?
“Còn chưa nhận đơn đăng ký thì cậu xếp hàng làm gì?”
Ơ đúng là cho cô thật.
Còn không mau nói cảm ơn người ta đi!
Không chờ Vưu Tốc cưỡng ép bản thân mở miệng thì Tưởng Trì Kỳ đã quay người lên, giống như vừa nãy chỉ là chuyện nhỏ đơn giản chẳng tốn chút sức nào.
Khiến Vưu Tốc…càng áy náy hơn.
Cô khẽ thở dài, đi mượn Tần Lâm bút để điền thông tin.
Bây giờ là năm rưỡi chiều, đã gần tới giờ ăn tối.
Thời gian hiến máu tốt nhất là sau khi ăn, có thể tránh việc lượng đường trong máu hạ thấp khiến đầu óc choáng váng, cho nên đã có mấy người lục tục rời đi, hàng người cũng dần ngắn lại.
Cũng có vài hộ sĩ vừa rút máu vừa căn dặn những điều cần chú ý, khuyên bọn họ ngày mai lại tới.
Chị hộ sĩ bước đến bên cạnh Vưu Tốc rồi hỏi theo lệ: “Gần đây em đã đến tháng chưa?”
“Chưa ạ.”
Vưu Tốc ngây ra nhưng vẫn trả lời đúng trọng tâm câu hỏi.
Nghe cô trả lời xong, chị hộ sĩ lại đi xen qua hỏi hàng bên cạnh. Vưu Tốc đang chuẩn bị quay đầu thì một chàng trai ở hàng bên đột nhiên sáp tới gần cô.
“Chào bạn học, mình có thể kết bạn wechat với cậu được không?”
Giọng của chàng trai khá lớn nên thu hút không ít sự chú ý của mọi người xung quanh, nhận thấy có nhiều ánh mắt đang dồn về phía mình, Vưu Tốc có chút chẳng biết phải làm sao.
Bình thường mà có người xin wechat của cô thì bạn bè xung quanh sẽ là người giải vây giúp Vưu Tốc.
Nghĩ vậy, Vưu Tốc nhón chân nhìn về phía trước.
Tưởng Trì Kỳ quay đầu lại đánh giá chàng trai kia, nhìn được hai giây thì tầm mắt lại chuyển đến trên mặt cô, nhàn nhã như thể đang xem phim hay.
Cô nhờ cậy nhầm người rồi.
Vưu Tốc quyết đoán né tránh ánh mắt của anh, quay lại đằng sau để tìm Tần Lâm.
Thật ra Tần Lâm đã làm chuyện này nhiều lần rồi.
Đây là một chàng trai có ngoại hình không tệ, ăn mặc cũng rất sạch sẽ nhưng Tần Lâm vẫn thấy còn kém xa tiêu chuẩn mà cô nàng đặt ra cho bạn trai tương lai của Vưu Tốc.
Cô nàng đi đến rồi nói liền một mạch: “Có bạn trai cao 1m87, siêu cấp đẹp trai, giàu nứt đố đổ vách, yêu nhau cực kỳ nồng nàn.”
Thắng Thiên Dương ở bên cạnh cũng phải há mồm kinh ngạc.
Sao nghe lời miêu tả này mà cậu ta cứ cảm thấy quen quen…
Nhưng thật ra Tưởng Trì Kỳ lại không có phản ứng gì.
Chàng trai muốn kia nghe vậy thì xấu hổ, cười trừ một tiếng rồi nhanh chóng lủi mất.
Rốt cuộc Vưu Tốc cũng có thể thở nhẹ nhõm một hơi.
Nguy hiểm được giải trừ rồi.
Tần Lâm ôm lấy Vưu Tốc, vẻ mặt bất đắc dĩ giải thích với hai người kia: “Giả thôi giả thôi, không phải thật đâu.”
“Làm tôi giật mình, còn tưởng cậu ấy có bạn trai thật đấy.” Thắng Thiên Dương ra vẻ vỗ vỗ ngực.
“Tốc Tốc có bạn trai hay không cũng chẳng liên quan đến cậu.” Tần Lâm chặt đứt suy nghĩ của cậu ta.
Cô nàng còn định nói thêm một câu, cùng lắm là có liên quan đến bạn của cậu thôi…
Nhưng nhìn thoáng qua thì thấy dáng vẻ Tưởng Trì Kỳ không có ý muốn đùa, cô nàng cũng chẳng dại gì mà làm trò khiến Vưu Tốc mất mặt.
Chị hộ sĩ kia quay về hỏi lại một vòng, bởi vì kỳ sinh lý không chuẩn nên Tần Lâm không định mạo hiểm để hiến máu, cô nàng rất thức thời mà rút lui.
“Ê Tốc Tốc, mày cứ đứng đây nhé, tao đi mua ít bánh mì rồi quay lại tìm mày.”
“Ừ.”
Vưu Tốc đồng ý xong mới nhớ hôm trước Tần Lâm nói hôm nay là sinh nhật ông nội của cô nàng, nên buổi tối cô nàng phải về nhà.
Cô vội vàng giữ lấy Tần Lâm đang chuẩn bị đi: “Thôi Lâm Lâm, mày không cần quay lại đây với tao đâu. Một mình tao ở đây cũng được.”
“Mày chắc chứ?” Tần Lâm khẽ liếc nhìn hai người đứng ở sau.
Tưởng Trì Kỳ còn được, chứ cô nàng mà đi rồi thể nào Thắng Thiên Dương cũng tìm cớ hỏi đông hỏi tây, mong cậu ta câm miệng còn khó hơn cả lên trời.
Điện thoại lại có tin nhắn mới gửi tới, là ông nội thúc giục, hỏi cô nàng bao giờ mới về đến nhà.
Tần Lâm hạ quyết tâm, kéo tay Thắng Thiên Dương: “Này đồng hương, tôi mời cậu ăn bữa cơm được không?”
“Được chứ, được chứ.” Thắng Thiên Dương nghe vậy thì háo hức, đi còn nhanh hơn cả Tần Lâm.
Đi được một đoạn, Tần Lâm nửa uy hiếp nửa dụ dỗ Thắng Thiên Dương: “Muốn ăn thì kêu bạn cậu chăm sóc cho em gái của tôi tốt một chút.”
Hiển nhiên là Thắng Thiên Dương cũng nhận ra ý đồ của Tần Lâm: “Cậu cảm thấy hai người bọn họ…”
“Cứ biết vậy đi, có gì tôi chịu trách nhiệm.”
–
Sau khi Tưởng Trì Kỳ nhận được tin nhắn từ Thắng Thiên Dương, anh quay đầu liếc Vưu Tốc một cái.
Cô đang đứng ngay sau anh mà, còn bảo anh chăm sóc thế nào đây?
Cho ngồi lên đùi anh à?
Đã đến lượt anh nộp đơn đăng ký.
Tưởng Trì Kỳ nộp đơn xong, chẳng mấy chốc đã cầm lấy một ít bông y tế để lau đi vết máu trên ngón tay cái.
Anh đang định đi nơi khác để chờ kết quả, lại nhớ tới sứ mệnh mình vừa được giao nên dừng lại, cuối cùng vẫn đứng sang một bên.
Còn vài mục chưa điền xong, Vưu Tốc ghé vào bàn đăng ký vội vàng viết nốt, động tác của cô rất chuẩn, ngón tay trắng nõn như phát sáng, vì khom lưng nên tóc mái rũ xuống trước mặt, ánh mắt cũng cực kỳ chuyên chú.
Nộp đơn xong, cô không hề do dự mà xoè tay cho người ta lấy máu.
Xong xuôi cô cầm miếng bông, trong lúc xoay người lại vô tình chạm vào bút ký tên trên bàn khiến nó rơi xuống.
Lúc khom lưng xuống nhặt bút, bỗng nhiên Vưu Tốc lại để ý đến tay của Tưởng Trì Kỳ.
Cô ngồi xổm, lén ngẩng đầu lên nhìn, chẳng biết cố ý hay vô tình mà lòng bàn tay Tưởng Trì Kỳ đã che đi góc bàn hơi nhọn.
Những đường gân xanh rõ ràng quấn quanh uốn lượn trên cánh tay, vào lúc cô đứng lên thì anh cũng nhanh chóng rút tay lại.
Trong lòng Vưu Tốc tê rần, có loại cảm giác không sao diễn tả được.
“Qua bên kia chờ đi.”
Tưởng Trì Kỳ nói xong thì sải bước đi trước để dẫn đường.
Miếng bông bị ném vào thùng rác, trong đó còn có cả tờ giấy nhớ màu xanh lam, Vưu Tốc nhìn bóng dáng cách đó không xa rồi nhấc chân đi theo.
Nói là khu vực chờ nhưng thực chất chỉ là một khu đất trống có dựng lều cùng mấy cái ghế.
Điện thoại sắp hết pin mà lời mời kết bạn kia hẳn đã bị Tưởng Trì Kỳ ném ra sau đầu.
Anh vẫn luôn nghịch điện thoại nhưng lại chẳng hề để ý đến lời mời kết bạn của cô.
Vưu Tốc ôm đầu, dưới bóng cây râm mát thì cũng dần suy nghĩ thông suốt.
Vốn dĩ Tưởng Trì Kỳ đã rất nổi tiếng, sân thể dục trong thời gian tập quân sự còn bị các cô gái vây kín, buổi tối hôm đó được anh đồng ý kết bạn chẳng qua vì may mắn mà thôi, bây giờ đường ai nấy đi cũng tốt…
Nhưng tại sao cô vẫn cảm thấy…cmn chẳng cam lòng gì cả.
Bây giờ chân cô chỉ cần dịch về phía trước một chút là có thể đụng vào giày thể thao của Tưởng Trì Kỳ.
Chỉ còn 7 % pin, Vưu Tốc mở wechat, bắt đầu không biết xấu hổ mà la liếm.
[M với N đánh nhau một trận, cậu có biết cuối cùng ai là người xin lỗi không?]
[M là người xin lỗi, bởi vì M sorry T^T]
( M sorry đọc nhanh có phát âm tương tự như I’m sorry á =)))
Đối phương từ chối kết bạn với bạn.
Lý do từ chối: [Bị điên à?]
Vưu Tốc vẫn còn đang nghĩ xem mình có thể dùng lý do nào khác để xin kết bạn, đột nhiên Tưởng Trì Kỳ đứng lên.
Cô cuống quít ấn tắt màn hình, làm bộ vừa nãy không nghịch điện thoại mà nhìn trái nhìn phải.
Dáng vẻ giấu đầu lòi đuôi này vừa nhìn đã thấy bất thường.
“Cậu đang làm gì thế?”
Giọng nói của Tưởng Trì Kỳ rơi từ trên cao xuống, giống như âm thanh của những khối băng va chạm vào nhau trong mùa hè nóng nực, mang theo cảm giác mát lạnh đặc trưng.
Vưu Tốc lập tức căng thẳng, sống lưng thẳng tắp như bị đông cứng.
“…”
Lại không nói lời nào, nếu không phải đã nghe qua cô nói chuyện với người khác rồi thì Tưởng Trì Kỳ còn cho rằng mình đang ở cạnh với người câm.
Mũi chân của anh đụng nhẹ vào chân ghế cô đang ngồi: “Sắp đến lượt chúng ta rồi đấy, đi thôi.”
Vưu Tốc vội vàng đứng lên đi theo anh.
Ban nãy cô còn rất tò mò, không hiểu sao Tưởng Trì Kỳ lại chờ mình, nhưng vừa rồi Tần Lâm có ám chỉ với cô một chút, vậy nên Vưu Tốc chắc chắn đứa bạn tốt của mình lại giở trò quỷ rồi.
Nhưng có người bên cạnh dẫn đi vẫn tốt hơn là một mình.
Huống chi Tưởng Trì Kỳ cũng chẳng có ý muốn nói chuyện với cô mà chỉ chuyên tâm dẫn đường, nhìn qua có vẻ rất đáng tin cậy.
…
Chỗ ngồi trên xe hiến máu đã gần đầy, chị y tá đi đến kiểm tra tình trạng thể chất gần đây của bọn họ rồi mỉm cười hỏi hai người: “Các bạn muốn hiến bao nhiêu cc?”
Tưởng Trì Kỳ đáp: “400.”
“Em cũng…”
“Cậu hiến 200.” Tưởng Trì Kỳ liếc cổ tay mảnh khảnh của cô.
Hiển nhiên là Vưu Tốc không phục nhưng cô lại chẳng dám phản bác.
Có lẽ muốn hiến bao nhiêu thì phải tự mình nói mới được tính, y tá vẫn đang đợi cô trả lời.
Vưu Tốc hé môi vừa muốn nói chuyện, Tưởng Trì Kỳ đã cúi đầu, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Cân nặng của cậu chỉ đủ hiến từng đó thôi, đừng có thể hiện làm gì.”
…Thôi được rồi.
Vưu Tốc sờ sờ vành tai ngứa ngáy của mình rồi nhỏ giọng báo 200cc.
Hiện tại trên xe hiến máu chỉ còn một chỗ trống nên Tưởng Trì Kỳ hiến trước.
Vưu Tốc tưởng mình là người không sợ đau cho đến khi nhìn thấy kim tiêm mà y tá cầm lên, nhìn nó chẳng khác nào một chiếc tua vít nhỏ cả.
Thứ này cứ thế mà cắm thẳng vào tay sao???
Có vẻ như sắc mặt của cô quá mức phong phú, ngay cả y tá cũng cảm thấy buồn cười: “Lát nữa đừng có sợ quá mà chạy đấy nhé.”
Lực chú ý của Tưởng Trì Kỳ bị phân tán, anh vừa đưa mắt về phía cô, cánh tay đau nhói trong giây lát, tới khi định thần lại thì y tá đã dán băng dính để cố định vị trí.
“Nếu thấy chảy chậm quá thì em có thể bóp quả bóng này.”
Nói xong y tá đưa cho anh một quả bóng đàn hồi.
Máu đỏ thẫm không ngừng chảy vào ống, cánh tay Vưu Tốc như nhũn ra, lại thấy Tưởng Trì Kỳ cầm bóng đàn hồi thành thạo bóp hai cái, tốc độ của máu càng nhanh hơn.
“Tới lượt bạn rồi đấy.” Y tá bảo cô ngồi xuống.
“A….”
Vưu Tốc không giấu được sự phản kháng trên mặt nhưng vẫn nghe lời ngồi vào chiếc ghế vừa bỏ trống, tình cờ lại ngồi đối diện với Tưởng Trì Kỳ.
Lúc máu chảy thật ra không quá khó chịu, chỉ cảm thấy như có thứ gì đó đang chảy ra.
Tưởng Trì Kỳ ngước mắt nhìn Vưu Tốc, vẻ mặt cô quá mức bi thảm, lúc y tá nói “Nắm tay lại.” cô còn tỏ ra như thể mình sắp sửa anh dũng hy sinh vậy.
Khác với dáng vẻ khi ở trước mặt mọi người, lúc này nhìn cô sống động hơn rất nhiều.
Hàng mi cụp xuống run rẩy, bóng tối dày đặc phủ lên mí mắt cùng với ánh mặt trời không mấy gay gắt, nhìn cô cực kỳ xinh đẹp.
Vưu Tốc phải cực lực đấu tranh lắm thì y tá mới từ bỏ ý định để cô bóp quả bóng.
Cô thở phào nhẹ nhõm, thấy túi máu của Tưởng Trì Kỳ đã được một nửa, rồi lại nhìn chiếc túi trong suốt của mình mới chỉ có một ít máu.
Tâm trạng khá phức tạp.
Thật ra trước đây cô đã từng nghĩ tới việc hiến máu.
Trước kia ông nội cần máu để phẫu thuật, nghe bạn bè xung quanh nói nếu có giấy chứng nhận hiến máu thì sẽ được ưu tiên truyền máu.
Chiều hôm đó tan học, cô đã đi một quãng đường dài để đến quảng trường có xe hiến máu, phải mất nửa giờ mới tới nơi, lúc đó y tá nói cô là trẻ vị thành niên nên không thể hiến máu, nhưng cuối cùng vẫn tặng cho cô một món quà lưu niệm hiến máu.
Sau này ba cô đi hiến máu, hiến xong rồi lại vội vàng đi làm.
Vưu Tốc cúi đầu suy nghĩ một hồi, click mở wechat rồi tim tấm ảnh chụp lại danh thiếp của cậu học sinh âm nhạc kia, một tay nhập số điện thoại của cậu chàng vào thanh tìm kiếm rồi ấn kết bạn.
Cô phải kiếm thật nhiều tiền hơn nữa.
Dù thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không muốn bỏ cuộc khi còn chưa cố gắng.
Cô hít sâu một hơi, nhìn màn hình nhảy ra nhắc nhở phần trăm pin quá thấp, sau đó trơ mắt nhìn điện thoại cứ thế sập nguồn.
Vưu Tốc chán nản ngửa đầu, cô nghe thấy tiếng áo được kéo lên cùng với giọng nói của chị y tá: “Thả lỏng tay ra.” Sau đó Tưởng Trì Kỳ đứng lên, trên cánh tay anh được quấn một băng vải màu trắng.
“Cái này không thấm nước, trong bốn tiếng không được tháo ra, tốt nhất sáng mai dậy rồi hẵng tháo.”
“Thời gian này nghỉ ngơi cho tốt, nhớ rõ đừng thức đêm, uống nhiều nước vào nhé.”
Chị y tá nói xong lại nhìn về phía Vưu Tốc như thể dặn chung một lượt, Vưu Tốc lập tức gật đầu.
Tưởng Trì Kỳ hiến máu xong cũng không đi ra ngoài ngay mà tìm một góc cạnh chỗ ngồi của Vưu Tốc rồi đứng đợi, anh tựa người vào thân xe, không khỏi thu hút sự chú ý của những người bên trong.
Nhưng bản thân anh lại như không nhận ra, duỗi tay tuỳ ý lấy một chai nước khoáng trong phần thưởng khi hiến máu, mở nắp rồi đưa đến bên miệng Vưu Tốc.
Vưu Tốc: “…?”
“Thấy tôi chăm sóc cậu thế nào?” Tưởng Trì Kỳ thản nhiên hỏi.
Sắp thành bảo mẫu tới nơi rồi.
Anh còn chưa từng hầu hạ ai kỹ càng cẩn thận vậy đâu.
Vưu Tốc không dám nhìn anh, cái chai còn ở bên miệng, cô chỉ có thể tiến lên rồi nhấp một ngụm.
Cảm giác áp bách quá mạnh mẽ khiến cô suýt chút nữa thì sặc nước, nuốt nước xuống là vội vàng nói: “Cảm ơn cậu.”
Dưới ánh hoàng hôn, vệt nước bên môi cô càng thêm trong suốt, Tưởng Trì Kỳ dời ánh mắt đi nơi khác.
Quá trình lấy máu rất nhanh, còn chưa đến ba phút đã rút xong 200cc máu của Vưu Tốc, y tá rút kim ra cho cô, băng bó, xong xuôi đưa cho cô chiếc túi có in hoạ tiết hoạt hình.
“Cảm ơn các bạn nhé.”
“Chuyện tụi em nên làm ạ.” Vưu Tốc cười đáp.
Tưởng Trì Kỳ đút tay vào túi, đang chuẩn bị xuống xe thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói rất nhẹ nhàng.
“Tưởng Trì Kỳ…”
Anh vô thức dừng lại.
Vưu Tốc chưa từng gọi tên anh, trên thực tế cũng ít khi nói chuyện với anh.
Tưởng Trì Kỳ có hơi buồn bực, anh quay đầu, một cơ thể đột nhiên nhào vào ngực anh.
Cứ thế làm anh choáng váng ngây ngẩn.
Vưu Tốc bắt lấy tay áo anh theo bản năng: “Gọi giúp tôi…”
Y tá.
Còn chưa nói xong thì Vưu Tốc đã ngất xỉu.