“Thuốc giải độc nhất định ở trên người hắn, mau đuổi theo!” Buông Lê Khải Liệt ra, Vu Duy Thiển lập tức đuổi theo, nhưng người đàn ông ở sau lưng bỗng nhiên giữ chặt hắn, cho đến khi in lại một dấu vết trên môi của hắn thì mới thỏa mãn buông tay.
“Không thấy hiện tại đang là lúc nào hay sao.” Vu Duy Thiển đá một cú ngay sau lưng của Lê Khải Liệt, rồi hai người mới cùng nhau đuổi theo Bode.
Có thể nhìn thấy rõ ràng mặt bên của Lê Khải Liệt dưới ánh đèn, khuôn mặt quen thuộc, nụ cười quen thuộc, Vu Duy Thiển chưa bao giờ tin tưởng cái gì là thần thánh, nhưng hiện tại lại thầm tạ ơn từ dưới đáy lòng, vốn cảm thấy khó chịu vì chuyện của Samantha nhưng sau khi gặp được Lê Khải Liệt thì những chuyện khác đã không còn quan trọng. (yêu, em đúng là thụ chuẩn, yêu chồng đến thế là cùng)
“Thật là tốt, có thể kề vai chiến đấu.” Samantha dõi mắt theo bóng dáng của một người, ánh mắt của nàng có một chút tiếc nuối, một chút tịch mịch.
Vivian nhìn nàng trong chốc lát rồi đi đến trước mặt nàng, cùng nàng nhìn bóng dáng của hai người kia, sau đó cất lên giọng nói cảnh cáo, “Kẻ nào muốn phá hoại quan hệ của bọn họ thì ta sẽ không bỏ qua.”
“Ta còn nghĩ rằng ngươi ghen với Leo, hóa ra là không phải?” Samantha cảm thấy bất ngờ.
“Chỉ cần Wirth được hạnh phúc, cho dù ngắn ngủi thì ta cũng sẽ chúc phúc hắn, bởi vì đó là lựa chọn của hắn, ngươi sống chưa đủ lâu, có lẽ ngươi không hiểu rõ, người giống như chúng ta sống ở trên đời này cảm thấy trống trải biết bao nhiêu.” Chỉ có vẻ mặt hiện tại của Vivian mới làm cho người ta nhớ đến nàng không phải là một đứa nhỏ.
Woodley từ sau lưng bước đến, “Tiểu thư, đã giải quyết gần hết, còn có vài người của gia tộc Claudy trốn ở những gian phòng khác, nhất thời chưa có cách tìm ra tất cả.”
“Trước tiên rút ra ngoài rồi sau đó chúng ta bao vây nơi này, dù sao bọn họ cũng không thể chết đói ở đây.” Samantha nghĩ rằng ý kiến này rất hay, đợi kẻ địch mệt mỏi rồi tấn công, Vivian gật đầu tán dương, “Cứ như vậy đi, Woodley.”
Bên kia Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt đuổi theo Bode, hắn trốn dưới tầng hầm, nơi đã từng giam giữ Lê Khải Liệt còn có vài gian phòng, tiếng rên rỉ đau đớn cùng tiếng thở dốc âm u và tiếng bước chân truy đuổi hòa lẫn vào nhau, giống như có cái gì đang khe khẽ thì thầm, lúc này bọn họ mới phát hiện bên dưới tầng hầm còn giam giữ những kẻ khác.
“Đừng nhìn, đó là vật thí nghiệm” Bode bỗng nhiên dừng lại, hắn lắc lắc một cái gì đó ở trong tay, mỉm cười he he với bọn họ, “Yên tâm đi, đây không phải thứ gì nguy hiểm, đây là thuốc giải thủy triều.”
Bode ném thành một đường cung, Lê Khải Liệt chụp được lọ thuốc, hắn và Vu Duy Thiển đều cảm thấy bất ngờ.
Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của bọn họ, Bode nhún vai, “Không còn cách nào khác, ai bảo ta sợ chết, bởi vì sợ chết nên mới nghe lời ông chủ mà tiêm thứ thuốc kia vào người của ngươi, bất quá để ta giải thích trước, ta đã giảm bớt liều lượng, nếu không cho dù là ngươi cũng không nhất định có thể chịu được.”
Vu Duy Thiển cùng Lê Khải Liệt không ngờ Bode lại thẳng thắn như vậy, nhưng những lời này của hắn quả thật đã giải tỏa nghi ngờ của bọn họ.Thể lực của Lê Khải Liệt cho đến nay vẫn còn rất tốt, dường như không chỉ vì thể chất bẩm sinh của hắn mà hóa ra còn do Bode đã động tay động chân vào đó.
“Thuốc này có tác dụng phụ hay không, hắn sẽ như thế nào?” Vu Duy Thiển chỉ quan tâm đến vấn đề này.
“Chờ thuốc mất tác dụng thì sẽ ổn, nếu dựa theo tính toán ban đầu thì có lẽ cả đời của ngươi cũng sẽ không thể chuyển về bình thường, tuy rằng không gây trở ngại đối với ngươi, bất quá ngươi không bao giờ còn có thể xuất hiện ở trước mặt mọi người, cho nên hãy cám ơn ta.” Bode mở tay ra, nâng cằm về phía Lê Khải Liệt, vui vẻ trả lời như vậy.
Lê Khải Liệt phát hiện trên tay của hắn còn có một cái gì đó, “Nó là cái gì?”
Hắn tiến lên vài bước, Bode cẩn thận lui về phía sau, vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi, vừa chậm rãi lại vừa nghiêm túc, “Các ngươi đi đi, nơi này sẽ nổ tung, tất cả mọi người sẽ chết.”
Trên tay của hắn chính là thiết bị kích nổ, ngón tay cọ vào mặt kiếng trong suốt của bộ điều khiển kích nổ, chỉ cần mở nó ra là có thể bấm vào cái nút màu đỏ kia.
Bode muốn làm như vậy? Hai người đứng ở trước mặt hắn, đều cảm thấy khó có thể tin tưởng đối với sự chuyển biến đột ngột này.
Vu Duy Thiển quan sát thiết bị điều khiển ở trong tay Bode, đó không phải là để dọa người, quả thật đã chuẩn bị từ rất lâu, “Ngươi là gia nhân của Claudy, cho dù hôm nay Claudy gặp phải đả kích lớn như vậy nhưng có hoàng thất Anh Quốc âm thầm bảo hộ thì chỉ cần một quãng thời gian là có thể khôi phục thực lực, muốn chọn cách cùng chết như thế này thì cũng không đến phiên ngươi.”
Bode chỉ là một bác sĩ tư mà thôi, bất quá đối với gia tộc Claudy mà nói thì bác sĩ này biết khá nhiều chuyện cơ mật của gia tộc Claudy, nhưng hắn chỉ là người nghe lệnh, là một quân cờ của Kent Claudy mà thôi.
Bode cười khổ, trang phục sặc sỡ làm cho nụ cười của hắn càm thêm bất đắc dĩ, “Có cần phải nói trắng ra như vậy hay không, Wirth, ngươi vẫn là một ông cụ, còn tưởng rằng khi ngươi ở bên cạnh Leo thì sẽ làm cho ngươi dịu dàng thêm một chút, chẳng phải có câu tình yêu sẽ làm cho người ta thay đổi hay sao?”
“Hắn thay đổi hay không cũng không đến phiên ngươi nhìn thấy.” Dựa vào Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt hừ cười một tiếng hèn mọn, “Bode, ngươi không giống như là loại người như thế, nếu nói ngươi đang sám hối vì chuyện trước kia mà mình đã làm ra thì ta nói cho ngươi biết, ta không tin.”
Cũng giống như Vu Duy Thiển, phản ứng của Lê Khải Liệt rất lạnh nhạt, đôi mắt màu vàng óng đang thiêu đốt, đồng tử dài mảnh màu tro lục lấp lánh trong bóng tối, giống như đang phán đoán dụng ý chân chính của Bode.
“Ai bảo ta sám hối, ta có lý do của ta…”
“Ngươi muốn làm cái gì? Bode, bỏ xuống thứ trong tay của ngươi!” Bởi vì tức giận mà giọng điệu run rẩy, bước chân tập tễnh tiếp cận, Kent Claudy xuống tầng hầm để xác định an toàn của những vật thí nghiệm, không ngờ oan gia ngõ hẹp, lại gặp phải Lê Khải Liệt ngay lúc này.
Vốn định lập tức rời đi nhưng hắn lại nhìn thấy thứ mà Bode đang cầm, sắc mặt đỏ bừng lại chuyện sang tái mét.
“Ông chủ.” Bode cung kính khom người xuống, vừa cười vừa giơ cao vật ở trong tay, “Thứ này ta đã chuẩn bị từ lâu, hôm nay là cơ hội thích hợp để nhìn thấy cảnh tượng mấy căn phòng này sẽ bị thuốc nổ hủy diệt như thế nào? Hoan nghênh đến thăm quan.”
“Bode! Ta chưa từng bạc đãi ngươi, ngươi đang làm cái gì? Lời giải cho bí ẩn đang ở ngay trước mặt, ngươi điên rồi hay sao?” Kent Claudy vung hai tay, cây gậy của hắn đã sớm bị đánh rơi trong lúc bỏ chạy, mái tóc đã được chải chuốt chỉnh tề lại trở nên rối tung, hiện tại hắn mới giống kẻ điên.
“Ta không bị điên, chính là vì ta không bị điên nên ta mới làm như vậy. Ông chủ, chẳng lẽ ngài không phải muốn ta nhớ kỹ cha ta hay sao?” Bode vẫn trả lời cẩn thận lễ phép như trước, giống như đang bẩm báo tình hình, “Ta nhớ kỹ cha của ta là Rick, hắn trung thành tận tụy làm từng chút việc theo lệnh của ngươi, cho đến khi hắn phạm vào một sai lầm mà phải tự sát…..Thậm chí trước khi chết hắn cũng không quên yêu cầu ta, muốn ta phải trung thành với Claudy, với ngài.”
“Bất quá ta thanh tỉnh hơn hắn rất nhiều, gia tộc điên cuồng này làm cho hắn lâm vào điên cuồng, ta cũng không muốn bị nhốt cả đời ở nơi này giống như hắn! Cả đời tạo ra đám quái vật, cho đến khi chính mình cũng bị mất trí!” Sự nghiêm túc dưới đáy mắt của Bode thật sự dọa Kent Claudy, ngay cả Josen chạy trối chết đến nơi này cũng bị hoảng sợ.
“Đây là địa ngục trần gian! Hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay của ngài, ông chủ, ngài chính là chúa tể ở nơi này! Nhưng mà….hôm nay là ngoại lệ.” Bode chỉnh lại áo khoác màu đỏ tươi trên người, giống như chuẩn bị đi dự tiệc, cước bộ nhảy nhót hướng sâu vào trong tầng hầm.
“Ngươi đứng lại cho ta!” Kent Claudy lớn tiếng quát to, mất hết uy nghiêm, hắn giữ chặt Josen, “Mau! Mau ngăn cản hắn! Chỉ cần ngươi ngăn cản hắn thì ngươi chính là người thừa kế của ta!”
Josen từng bị trúng đạn, vết thương chưa lành hẳn, hắn đã phải rất chật vật mới có thể trốn thoát khỏi sự tấn công bên ngoài mà chạy vào nơi này, hiện tại nghe thấy một câu như thế thì liền miễn cưỡng lấy lại tinh thần, bất chấp cả Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển ở bên cạnh, hắn giúp đỡ Kent Claudy đuổi theo Bode.
Bạn đang
âThế nà o? Còn chÆ°a Äi?â Vu Duy Thiá»n nhìn Lê Khải Liá»t, phát hiá»n hắn Äang nhìn xung quanh, bên trong truyá»n ra những tiếng Äá»ng là m cho ngÆ°á»i ta không thá» Äoán Äược rá»t cục là cái gì.
âBode nói ta có thá» sẽ giữ nguyên bá» dáng nà y cả Äá»i, nếu là nhÆ° váºy thì ngÆ°Æ¡i sẽ là m sao, Duy?â Nghe Äược tiếng tranh chấp của Bode và Josen, còn có cả Kent Claudy, tiếng Äánh nhau thấp thoáng truyá»n Äến, Lê Khải Liá»t bá»ng nhiên lá» ra bá» dạng hứng thú mà há»i hắn nhÆ° váºy.
âChà Ãt ngÆ°Æ¡i còn có thá» nhân dá»p Halloween mà ra ngoà i gặp ngÆ°á»i ta, muá»n ta bán vé Äá» cho má»i ngÆ°á»i thÄm quan hay không?â Vuá»t mái tóc gợn sóng Äã dà i ra của Lê Khải Liá»t, Vu Duy Thiá»n thản nhiên cÆ°á»i nhạo, âNếu trÆ°á»c tiên phải là m chuyá»n gì Äó thì nên Äi nhá» rÄng cho ta, chứ nhÆ° váºy thì tháºt sá»± rất bất tiá»n.â
Ãm lấy Lê Khải Liá»t, hắn ká» và o môi của Äá»i phÆ°Æ¡ng, liếm lên chiếc rÄng nanh của Lê Khải Liá»t, âDám cắn ta Äau thì sau nà y ta sẽ không cho ngÆ°Æ¡i hôn ta nữa.â
âChẳng phải ngÆ°Æ¡i cÅ©ng thế hay sao, khi ná»i nóng Äánh ngÆ°á»i có bao giá» há»i ta có Äau hay không? Tuy rằng ta biết sau Äó ngÆ°Æ¡i rất Äau lòngâ¦.Aââ Bá» dùng sức nắm lấy sau gáy, Lê Khải Liá»t ngẩng Äầu thá» nhẹ, Vu Duy Thiá»n cắn mạnh bên tai của hắn má»t cái, âCòn dám nói, lần nà o cÅ©ng cỠý chá»c giáºn ta, ngÆ°Æ¡i bá» ghiá»n ngược Äãi có phải hay không?â
âỪh, ta Äúng là bá» ghiá»n ngÆ°Æ¡i ngược Äãi, ai bảo khi ngÆ°Æ¡i tức giáºn là lúc rất Äá»ng lòng ngÆ°á»i, nhá»n không Äược mà muá»n nhìn ngÆ°Æ¡i ná»i nóng Äến mức Äiên cuá»ng, vì Äá» nhìn thấy bá» mặt quả quyết nhÆ° váºy của ngÆ°Æ¡i, Äem ngÆ°Æ¡i nhÆ° thế mà ôm và o trong lòng, cho dù sau Äó có bá» ngÆ°Æ¡i Äánh chết thì ta cÅ©ng sẽ rất vui vẻ.â Ká» sát bên tai Vu Duy Thiá»n, Lê Khải Liá»t trả lá»i má»t cách gian tà , hÆ¡i thá» cỠý phả lên mặt của Äá»i phÆ°Æ¡ng, khiến ngÆ°á»i ta muá»n Äánh hắn má»t tráºn cho Äã.
âThuá»c giải Äá»c còn á» trong tay ngÆ°Æ¡i, không mau Äi ÄÆ°a cho Lydia Äi, ngÆ°Æ¡i là m anh hai cái kiá»u gì váºy.â Äẩy Lê Khải Liá»t ra, hắn vẫn chÆ°a quên tình hình hiá»n tại rất cấp bách, trÆ°á»c tiên phải tìm Lydia, âVá»i lại di thá» của cha ngÆ°Æ¡i nữaâ¦. â
Lê Khải Liá»t trầm mặc trong chá»c lát, âCó lẽ hắn thÃch hợp mai táng cùng nÆ¡i nà y thì hÆ¡n.â
âNgÆ°Æ¡i quả tháºt nghÄ© nhÆ° váºy hay sao? TrÆ°á»c khi hắn chết Äã gá»i tên ngÆ°Æ¡i.â Vu Duy Thiá»n Äã nhìn thấy khẩu hình của Naryn lúc ấy, là má»t ngÆ°á»i cha, Naryn không há» quên con của mình, hắn Äã gá»iâ¦.Leo má»t lần cuá»i cùng.
âTa không biết, Duy, ta không biếtâ¦..â Lê Khải Liá»t nói Äến Äây thì bá»ng nhiên thân thá» cứng Äá», sau Äó quay Äầu lại, Äá»ng tác của hắn cháºm rãi nhÆ° váºy khiến Vu Duy Thiá»n cảm thấy không thÃch hợp.
âSao váºy?â Hắn Äẩy Äẩy Lê Khải Liá»t, bà n tay Äụng Äến má»t mảnh Æ°á»t át.
Má» tay ra, Äây là máu.
Vu Duy Thiá»n trừng to mắt không dám tin, má»i má»t khắc trÆ°á»c vẫn còn hoà n hảo, váºy mà lúc nà y á» ngay sau lÆ°ng của Lê Khải Liá»t, khuôn mặt lạnh lẽo tái nhợt của Josen lại xuất hiá»n trÆ°á»c mặt hắn, âNếu không thá» sá»ng Äược thì không bằng cùng chết chung, Äây là váºn má»nh của Claudy.â
Con dao gÄm Äược dùng sức Äá» rút ra, máu tÆ°Æ¡i Äầm Äìa bắn tung tóe, không biết Josen Äã lén lút tiếp cáºn Äến bên cạnh bá»n há» từ khi nà o, váºy mà hắn không há» chú ý, hÆ¡i thá» lạnh lẽo từ Äầu ngón tay truyá»n Äến lá»ng ngá»±c, trong chá»c lát lan rá»ng ra toà n thân, hắn Äỡ Äược Lê Khải Liá»t từ từ ngã xuá»ng.
DÆ°á»ng nhÆ° á» nÆ¡i xa xôi Äang truyá»n Äến tiếng Äá»ng gì Äó, hắn Äã mất Äi khả nÄng suy nghÄ©, mÆ¡ há» nhá» Äến Äó là thuá»c ná», là Bode Äã ấn thiết bá» kÃch ná».