Sau bữa trưa ngà ngà say, Bùi Nghiêu và bố Khúc Tích đã xưng huynh gọi đệ với nhau.
Bùi Nghiêu gọi bố Khúc là "bố".
Bố Khúc gọi anh ta là "em trai".
Mẹ Khúc và Khúc Tích ngồi trên sofa ở phòng khách, vừa xem tivi vừa nhìn hai người.
Khúc Tích bĩu môi: "Mẹ, bố lúc nào uống say cũng thế này à?"
Mẹ Khúc Tích vẻ mặt chán ghét: "Có khi còn không bằng lúc này."
Khúc Tích nhỏ giọng nói: "Chắc tửu lượng của con được thừa hưởng từ bố."
Mẹ Khúc nói: "Dù sao cũng không phải thừa hưởng từ mẹ."
Hai mẹ con vừa dứt lời, từ phòng ăn liền vang lên tiếng "bốp".
Hai mẹ con nhìn nhau, rồi đồng loạt nhìn về phía phòng ăn.
Trong phòng ăn, bố Khúc đứng trước mặt Bùi Nghiêu, một tay đặt lên vai anh ta, một tay dụi mắt.
Thoạt nhìn thì không thấy gì, nhưng nhìn kỹ mới thấy, bố Khúc đang lau nước mắt.
Bùi Nghiêu thấy vậy, định đứng dậy: "Bố."
Bùi Nghiêu vừa nhổm dậy đã bị bố Khúc Tích ấn vai ngồi xuống: "Cậu không cần đứng dậy, cứ ngồi nghe tôi nói là được."
Bùi Nghiêu: "Con đứng dậy nghe bố nói chứ, nào có đạo lý bậc trưởng bối đứng, còn con cháu lại ngồi."
Bố Khúc say xỉn, xua tay: "Không sao, nhà chúng ta không câu nệ mấy chuyện đó."
Nói xong, bố Khúc hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Bùi Nghiêu, tôi nói trước với cậu, tôi chỉ có một đứa con gái rượu này thôi, cậu tuyệt đối không được làm con bé chịu ấm ức."
Bùi Nghiêu đáp: "Bố cứ yên tâm."
Bố Khúc siết chặt tay đang đặt trên vai Bùi Nghiêu: "Nếu sau này cậu hết yêu con bé, hoặc là cậu yêu người khác, đừng đánh con bé, cũng đừng dùng chiến tranh lạnh để làm con bé khó xử, chỉ cần tôi còn sống, cậu cứ gọi cho tôi, tôi sẽ đến đón con bé về."
Bùi Nghiêu: "Bố, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu."
Bố Khúc xua tay: "Một đời rất dài, không ai có thể đảm bảo năm năm, mười năm, hai mươi năm sau vẫn yêu một người như ngày nào, chúng ta cứ nói trước cho rõ ràng."
Bùi Nghiêu quay sang nhìn Khúc Tích.
Khúc Tích ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt ngạc nhiên, không ngờ bố mình lại nói những lời này với Bùi Nghiêu.
Bố Khúc không nhìn Khúc Tích, cúi đầu, nói tiếp: "Nói thật, so với việc gả con bé cho cậu, tôi càng muốn con bé tìm một người đàn ông bình thường, như vậy ít nhất về gia thế, tôi còn có thể áp chế được đối phương, khiến đối phương không dám làm càn, nhưng bây giờ..."
Bùi Nghiêu đáp: "Bố yên tâm, con tuyệt đối không dám làm càn."
Bố Khúc cười cay đắng, vỗ vai Bùi Nghiêu: "Không nói nữa, sau này hai đứa ở bên nhau, sống cho thật tốt."
Nói xong, bố Khúc thu tay lại, chống nạnh, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Một lúc sau, ông khàn giọng nói: "Say rồi, không uống nữa, tôi về phòng nghỉ ngơi đây."
Nói xong, bố Khúc bước lên lầu.
Thấy bố Khúc rời đi, Bùi Nghiêu đứng dậy tiễn ông.
Bố Khúc mỉm cười với anh ta, không cho anh ta đi theo: "Cậu cứ ngồi đó đi."
Nói xong, bố Khúc đi lên lầu.
Có lẽ vì tuổi tác, hoặc cũng có thể vì say rượu, lúc lên cầu thang, bố Khúc Tích chống tay vào tay vịn, lưng trông có vẻ hơi còng.
Khúc Tích nghẹn ngào: "Bố."
Mẹ Khúc Tích: "Con ngồi với Bùi Nghiêu đi, mẹ lên xem bố con thế nào."
Nói rồi, mẹ Khúc Tích đứng dậy đi theo bố Khúc Tích.
Mẹ Khúc đỡ lấy tay bố Khúc, vừa dìu ông lên lầu vừa nhỏ giọng trách móc: "Chuyện kết hôn của hai đứa đã chắc như đinh đóng cột rồi, ông còn nói mấy lời đó làm gì."
Bố Khúc khàn giọng đáp: "Tôi thấy khó chịu."
Mẹ Khúc nghe vậy, mắt đỏ hoe: "Khó chịu gì chứ, cũng có phải gả con bé đi xa đâu, sau khi kết hôn, con bé muốn về nhà lúc nào cũng được."
Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến phòng ngủ.
Mẹ Khúc đỡ bố Khúc ngồi xuống giường, rồi đi vào nhà vệ sinh lấy khăn ướt lau mặt cho ông.
Khi quay lại, bà thấy bố Khúc đã ngồi từ trên giường xuống đất.
Bố Khúc duỗi thẳng một chân, co một chân, mắt rưng rưng.
Bố Khúc Tích duỗi thẳng một chân, co một chân, nước mắt lưng tròng.
Mẹ Khúc Tích tiến lên, ngồi xổm xuống dùng khăn lau mặt cho ông: "Càng già càng mít ướt, động tí là khóc."
Đợi mẹ Khúc lau mặt xong, bố Khúc đưa tay lên, nói: "Tôi vẫn còn nhớ lúc Tích Tích mới sinh ra, con bé chỉ nhỏ xíu thế này..."
Mẹ Khúc nước mắt lưng tròng: "Ông nói mấy lời này làm gì?"
Bố Khúc: "Tôi nuôi con bé từ nhỏ xíu như vậy, tôi luôn coi con bé là một đứa trẻ, vậy mà hôm nay lại có người đến nói với tôi, muốn cưới con bé..."
Mẹ Khúc nước mắt tuôn rơi.
Bố Khúc đưa tay nắm lấy tay mẹ Khúc: "Con gái lấy chồng rồi, sau này chỉ còn lại hai ông bà già chúng ta."
Mẹ Khúc lấy khăn mặt trong tay ném vào ông, vừa khóc vừa nói: "Ông nói mấy lời này làm gì, Tích Tích đã nói rồi, dù lấy chồng, sau này thứ bảy, chủ nhật con bé vẫn sẽ về nhà..."
Dưới lầu, Bùi Nghiêu ngồi xổm trước mặt Khúc Tích, liên tục hứa hẹn sẽ đối xử tốt với cô.
Khúc Tích nước mắt không ngừng rơi, cô hít mũi, nói: "Khoảng thời gian này, em khóc còn nhiều hơn cả những năm tháng trước đây cộng lại."
Bùi Nghiêu đứng dậy, ôm cô vào lòng: "Đều là những giọt nước mắt hạnh phúc."
Khúc Tích nói: "Em chưa bao giờ nghĩ một người vô tư như bố, lại nói ra những lời này."
Bùi Nghiêu cũng thấy xúc động: "Sau này chúng ta sẽ thường xuyên về nhà thăm bố mẹ."