Tần Trữ vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng ăn yên lặng trong giây lát, sau đó dần trở nên mờ ám.
Tai Sầm Hảo đỏ bừng, mặt cũng đỏ theo, cô né tránh ánh mắt của Tần Trữ, để che giấu sự lúng túng, cô vươn tay lấy cốc nước ép bên cạnh: "Ừm."
Tần Trữ hỏi lại lần nữa: "Chắc chắn đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?"
Sầm Hảo: "Chắc chắn."
Nhận được câu trả lời chắc chắn từ Sầm Hảo, Tần Trữ trầm giọng nói: "Được, anh sẽ sắp xếp sớm nhất có thể."
Ăn Oden xong, Sầm Hảo lấy cớ đi tắm rồi về phòng ngủ.
Về đến phòng, Sầm Hảo ngồi trên giường một lúc, sau đó dang hai tay ra ngửa người nằm xuống, nhìn trần nhà thở dài.
Trước đây anh ta không phải nói muốn "cưỡng ép" sao?
"Cung" đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Còn chưa chịu "bắn" nữa?
Sầm Hảo nằm trên giường nghĩ linh tinh, nghĩ một hồi, trong đầu cô bỗng hiện lên bài đăng vừa xem lúc nãy.
Đàn ông dù bề ngoài có cứng nhắc đến đâu, cuối cùng cũng không thoát khỏi váy hai dây và tất lưới.
Có những suy nghĩ không nên có.
Bởi vì chỉ cần bắt đầu nhen nhóm, chút mầm mống đó sẽ bùng lên như lửa cháy lan ra đồng cỏ khô.
Cuối cùng, Sầm Hảo túm tóc, lăn người sang một bên, cầm điện thoại lên đặt hàng trên một ứng dụng.
Một chiếc váy ngủ hai dây màu đen gợi cảm.
Giao hàng trong hai tiếng.
Đặt hàng xong, mặt Sầm Hảo đỏ bừng, vùi mặt vào ga giường.
Hai tiếng sau, hàng được giao đến, Tần Trữ là người nhận.
Người bán rất chuyên nghiệp, để bảo vệ quyền riêng tư của khách hàng, họ gói chiếc váy ngủ đến ba bốn lớp.
Tần Trữ vừa nhận được hàng, cầm trên tay xem xét, không khỏi nhướng mày nhìn shipper: "Ai gửi vậy?"
Hiển thị là giao hàng trong thành phố.
Shipper nhìn Tần Trữ với vẻ mặt khó dò, không trả lời thẳng, chỉ hỏi: "Cô Sầm là bạn gái của anh đúng không?"
Tần Trữ: "Ừ."
Shipper: "Bạn gái anh đặt, anh cứ ký nhận đi, không sai đâu."
Nghe shipper nói vậy, Tần Trữ với bảy phần nghi ngờ, ba phần tò mò ký tên vào phiếu nhận hàng.
Trước khi đi, shipper còn nhìn anh với ánh mắt đầy ẩn ý.
Tần Trữ cầm gói hàng quay người đi vào nhà, cửa phòng Sầm Hảo mở ra, cô chạy từ trên lầu xuống: "Hàng của em à?"
Tần Trữ ngẩng đầu nhìn cô, lắc lắc thứ trên tay: "Đúng rồi."
Mặt Sầm Hảo đỏ bừng, vội vàng chạy xuống, sợ Tần Trữ phát hiện ra bên trong là gì.
Thực ra vừa đặt hàng xong cô đã hối hận.
Không phải vì gì khác, mà là vì xấu hổ.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy con gái chủ động trong chuyện này là không thích hợp.
Sầm Hảo chạy đến trước mặt Tần Trữ, đưa tay ra lấy gói hàng.
Tần Trữ theo bản năng giơ tay lên cao, trầm giọng hỏi: "Chắc chắn là hàng của em chứ?"
Cũng không trách được Tần Trữ nghĩ nhiều, gói hàng này được bọc kín mít, trông rất giống những thứ mà kẻ thù từng gửi đến đe dọa anh.
Hơn nữa, hôm nay lại vừa xảy ra chuyện của Vạn Hằng.
Sầm Hảo "ừm" một tiếng, nhón chân lên lấy.
Thấy vậy, Tần Trữ không nghĩ nhiều nữa, hạ tay xuống, đưa gói hàng cho Sầm Hảo.
Nhận được hàng, Sầm Hảo thở phào nhẹ nhõm.
Thấy cô như trút được gánh nặng, Tần Trữ cười nói: "Cái gì vậy? Căng thẳng thế?"
Sầm Hảo mím môi, cất gói hàng đi: "Quần áo."
Nói xong, thấy Tần Trữ nhìn chằm chằm vào gói hàng trên tay cô với ánh mắt ngạc nhiên, Sầm Hảo vội vàng bổ sung: "Đồ ngủ."
Tần Trữ gật đầu, như hiểu ra điều gì: "Ừ."
Đồ lót của con gái quả thực là chuyện riêng tư, thảo nào cô lại căng thẳng như vậy.
Để Sầm Hảo bớt căng thẳng, Tần Trữ nói chuyện phiếm với cô vài câu, rồi lấy cớ có việc phải làm, đi lên thư phòng.
Nhìn theo Tần Trữ lên lầu, Sầm Hảo vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi chắc chắn Tần Trữ đã vào thư phòng, Sầm Hảo xách gói hàng lên lầu, vừa đi vừa không nhịn được tò mò mở gói hàng ra.
Sự thật chứng minh, con người không nên làm việc xấu.
Cũng đừng nên có cả ý nghĩ xấu.
Sầm Hảo mải mê mở gói hàng, không hề thấy cửa thư phòng đã mở ra.
Tần Trữ khoác áo vest trên tay, trông như sắp ra ngoài, nhìn thấy Sầm Hảo, anh trầm giọng nói: "Hảo Hảo, anh…"
Nghe thấy tiếng Tần Trữ, tay Sầm Hảo run lên, thứ trên tay rơi xuống đất.
Không khí im lặng trong giây lát.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt của Sầm Hảo, Tần Trữ nhặt thứ rơi dưới đất lên.
Sầm Hảo nhìn thứ trên tay Tần Trữ, hít một hơi lạnh, mím chặt môi.
Trên tay Tần Trữ là một chiếc váy ngủ hai dây, màu đen, ren, xuyên thấu, xẻ tà đến tận đùi.
Đúng là tận dụng tối đa.
Tần Trữ: "Hảo Hảo."
Sầm Hảo nuốt nước bọt, chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống đất.
Tần Trữ gọi cô nhưng không nghe thấy cô trả lời, anh siết chặt chiếc váy ngủ trên tay.
Hai người cứ thế nhìn nhau, không ai nói gì.
Vài phút sau, Sầm Hảo là người đầu tiên chịu thua: "Lúc em xem trên điện thoại nó không phải như thế này, bây giờ mấy người bán hàng thật sự là…"
Nói rồi, nhân lúc Tần Trữ không chú ý, Sầm Hảo đưa tay giật lấy chiếc váy ngủ.
Trước sự lém lỉnh của Sầm Hảo, Tần Trữ khẽ cười, khi cô giật lấy, anh càng siết chặt hơn.
Sầm Hảo ngẩng phắt đầu lên, Tần Trữ cười nói: "Trịnh Vĩ nói với anh, em không chấp nhận quan hệ tình dục trước hôn nhân, hơn nữa còn rất để tâm đến chuyện này."