Tần Trữ không phải là người thích vòng vo.
Kể cả trong chuyện tình cảm.
Đối mặt với lời nói thẳng thắn của Tần Trữ, Sầm Hảo không thể trốn tránh.
Nhìn vẻ mặt của cô, cộng thêm những chuyện đã xảy ra, Tần Trữ chắc chắn về suy đoán của mình, anh đưa bộ đồ ngủ đến trước mặt cô.
Sầm Hảo mím môi, nhìn bộ đồ ngủ, như nhìn thấy củ khoai nóng phỏng tay.
Tần Trữ cười khẽ: "A Dị tìm anh có việc."
Sầm Hảo hít một hơi thật sâu, vẫn không nhận lấy: "Ừm."
Nhìn thấy vẻ lúng túng của Sầm Hảo, Tần Trữ rụt tay lại, tiến lên nửa bước, ôm cô vào lòng, khẽ cười: "Xấu hổ à?"
Sầm Hảo: "..."
Tần Trữ: "Anh rất thích."
Bốn chữ đơn giản của Tần Trữ khiến Sầm Hảo ngượng ngùng đến mức muốn độn thổ.
Đúng lúc Sầm Hảo đang phân vân không biết nên giả vờ ngất xỉu hay giả vờ thoải mái thì điện thoại trong túi Tần Trữ đổ chuông.
Tần Trữ buông cô ra, lấy điện thoại ra nghe máy.
"Alo, A Dị."
Sầm Hảo không nghe rõ Châu Dị nói gì ở đầu dây bên kia.
Cô chỉ nghe thấy Tần Trữ nói: "Ừ, được, khoảng một tiếng nữa tôi đến."
Cúp máy, Tần Trữ cúi đầu nhìn Sầm Hảo.
Chưa để anh lên tiếng, Sầm Hảo đã giật lấy bộ đồ ngủ từ tay anh, nói: "Đi sớm về sớm."
Nói xong, không đợi Tần Trữ trả lời, cô xoay người chạy về phòng mình.
Nhìn theo bóng lưng Sầm Hảo, Tần Trữ xoa xoa ngón tay, mỉm cười rồi xuống lầu.
Khi Tần Trữ đến Thủy Thiên Hoa Phủ, Châu Dị đang đứng cho cá ăn bên hồ cá trong sân.
Tư thế lười biếng, trông rất thư thái.
Nhìn thấy Tần Trữ, Châu Dị chỉ liếc nhìn một cái, rồi lại tiếp tục cho cá ăn.
Tần Trữ bước tới, trầm giọng hỏi: "Ông biết hết rồi à?"
Châu Dị từ từ rắc hết chỗ thức ăn cho cá còn lại, vỗ tay, xoay người lại: "Ông nghĩ ông không nói thì sẽ không có ai nói cho tôi biết sao?"
Tần Trữ: "Vạn Tiêu?"
Châu Dị cười, không giấu giếm: "Hắn ta gọi điện thoại đến tận chỗ tôi."
Tần Trữ cười lạnh: "Gọi cho ông để bảo vệ Vạn Hằng?"
Châu Dị: "Ừ."
Tần Trữ trêu chọc: "Ông nói gì?"
Châu Dị quay sang nhìn Tần Trữ, chế giễu: "Tôi có thể nói gì chứ? Tôi bảo hắn ta cút."
Châu Dị nói xong, bước vào trong nhà, chuyển chủ đề: "Lão Bùi sắp đính hôn rồi, lão ta nói với ông chưa?"
Tần Trữ sải bước theo sau: "Nói rồi, vênh váo lắm."
Châu Dị trêu chọc: "Tôi cứ tưởng ông sẽ làm trước lão ta."
Tần Trữ “tung hỏa mù”: "Biết đâu đấy?"
Châu Dị nghe vậy, dừng bước: "Thật hay giả?"
Tần Trữ cười nửa đùa nửa thật: "Tôi không phải đã nói biết đâu đấy sao?"
Châu Dị cười khẩy: "Nếu ông làm vậy, ông tin không, tối nay lão Bùi sẽ xử ông."
Tần Trữ đút hai tay vào túi quần, nhướng mày: "Tôi sợ lão ta chắc?"
Nói xong chuyện Bùi Nghiêu đính hôn, hai người lại nói về Vạn Tiêu.
Tần Trữ ngồi trên sofa, Châu Dị rửa tay pha trà cho anh, đẩy chén trà về phía anh, nói: "Chuyện của Lục Vũ là do Vạn Tiêu sắp đặt đúng không?"
Tần Trữ cầm chén trà lên, nhấp một ngụm: "Hiện tại vẫn chưa có bằng chứng chứng minh là do Vạn Tiêu làm."
Châu Dị cúi đầu rót trà cho mình: "Vạn Hằng không có đầu óc đó."
Tần Trữ: "Nước cờ này của Vạn Tiêu đi rất hay, một mũi tên trúng hai đích."
Châu Dị bưng chén trà lên, thổi nhẹ, rồi uống một ngụm: "Đâu chỉ là một mũi tên trúng hai đích."
Xử đẹp Vạn Hằng, lật đổ ông cụ Vạn, tiện thể “châm ngòi ly gián” mối quan hệ giữa Lục Vũ và Châu Dị, Khương Nghênh.
Mũi tên này, có thể nói là lợi đủ đường.
Châu Dị vừa dứt lời, Tần Trữ liền hiểu ra: "Đúng vậy."
Hai người đang nói chuyện thì Cát Châu túm cổ áo Lục Vũ, lôi cậu ta vào nhà.
Vừa vào phòng khách, Cát Châu liền đẩy mạnh Lục Vũ, rồi đá vào chân cậu ta.
Lục Vũ bị đau, mất thăng bằng, ngã quỵ xuống đất.
Nhìn thấy hành động của Cát Châu, Châu Dị liếc mắt một cái, giả vờ như không thấy, anh cầm ấm trà lên rót thêm trà cho Tần Trữ, nói tiếp: "Nếu Vạn gia rơi vào tay Vạn Tiêu, e rằng sau này sẽ không yên ổn."
Tần Trữ dựa lưng vào ghế sofa: "Vạn gia còn ai nữa?"
Châu Dị ngẩng đầu lên: "Ông muốn làm gì?"
Tần Trữ cười đáp: "Ông muốn làm gì, tôi cũng muốn làm cái đó."
Hai người hiểu ý nhau, không cần nói thêm gì nữa.
Châu Dị rót đầy chén trà, đặt ấm trà xuống: "Mối thù giữa hai nhà và Vạn gia cũng đã mấy chục năm rồi, tục ngữ nói thù nên hóa giải, không nên kết thêm, nhiều bạn nhiều đường."
Tần Trữ suy nghĩ một lúc, nhìn Châu Dị: "Ông có người nào nhắm đến rồi sao?"
Châu Dị: "Có."
Tần Trữ tò mò: "Ai vậy? Sao tôi không biết ông còn có quan hệ với người nhà họ Vạn?"
Châu Dị không trả lời, anh nhìn Lục Vũ đang quỳ dưới đất: "Tôi không quen ai nhà họ Vạn, nhưng có người quen."