Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 983: Chiếm hữu mạnh mẽ




Có những tình cảm rõ ràng như ban ngày, nhưng lại không dám nói ra.

Trần Triết nói xong, Nhậm Huyên nín thở.

Hai người nhìn nhau, Nhậm Huyên mấp máy môi, định giải thích, nhưng cuối cùng chỉ cắn môi im lặng.

Trần Triết nâng cằm Nhậm Huyên lên: "Không giải thích?"


Nhậm Huyên cố tỏ ra bình tĩnh: "Buông tay."

Trần Triết có thể ngồi vào vị trí trợ lý Tổng giám đốc, chắc chắn không chỉ dựa vào may mắn hay mối quan hệ với Châu Dị. Lúc này, anh ta biết rõ Nhậm Huyên đang thực sự bình tĩnh hay chỉ đang giả vờ.

Trần Triết cười như không cười:"Hay là anh nên nói, em không định cãi lý thêm vài câu nữa à?"

Nhậm Huyên cảm thấy xấu hổ vì bị vạch trần, cô hít sâu một hơi: "Trần Triết, buông tay ra!"

Trần Triết nhìn xuống đôi môi đỏ mọng của Nhậm Huyên: "Nếu anh nói không thì sao?"

Nhậm Huyên nghe vậy, vừa định nói gì đó thì Trần Triết đột nhiên cúi xuống hôn cô.

So với sự kiềm chế trước đó, lần này Trần Triết rất bá đạo và mạnh mẽ.

Nhậm Huyên đỏ mặt giãy giụa, Trần Triết nheo mắt lại, giữ chặt hai tay cô ra sau lưng: "Nếu anh thực sự muốn làm gì đó, em nghĩ em có thể thoát được sao?"

Eo nhỏ của Nhậm Huyên bị Trần Triết ấn vào sofa, cô hơi ngẩng đầu lên: "Anh..."

Trần Triết vừa mới hôn cô, tâm trạng rất tốt, anh khẽ cười: "Anh làm sao?"

Nhìn ra tâm tư của Trần Triết, Nhậm Huyên đột nhiên cười lạnh: "Không giả vờ nữa à?"

Trần Triết hiểu ý Nhậm Huyên, buông tay cô ra, chống hai tay lên sofa, ôm cô vào lòng: "Giả vờ có tác dụng gì sao?"

Nhậm Huyên cứng họng.

Trần Triết cười khẽ: "Rõ ràng là vô dụng."

Nói xong, Trần Triết đưa tay ra đỡ lấy chân bị thương của Nhậm Huyên, cười nói: "Trước đây anh nghĩ em thích kiểu lịch thiệp, nên anh giả vờ lịch thiệp, sau đó lại nghĩ em thích anh như lúc nhỏ, nên anh lại giả vờ trẻ con, cuối cùng anh phát hiện ra, tất cả đều vô dụng."

Trần Triết vừa nói vừa kiểm tra mắt cá chân bị thương của Nhậm Huyên.

Nhậm Huyên thấy anh chăm chú nhìn, mặt đỏ bừng, bất chấp cơn đau, cố gắng rút chân về.

Trần Triết ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút cảnh cáo: "Đừng động đậy."

Nhậm Huyên mím môi thành một đường thẳng, nhìn Trần Triết: "Tại sao tôi phải nghe lời anh?"

Trần Triết nhếch môi, giọng điệu khó đoán: "Anh sẽ cấm sóng em."

Nhậm Huyên nghe vậy, sững người một lúc, rồi nghiến răng nói: "Anh là đồ khốn nạn!"

Trần Triết cười khẩy: "Ừ."

Bên trong phòng tình cảm dạt dào, bên ngoài ba người đang trò chuyện.

Từ lúc Khương Nghênh ra ngoài, vẻ mặt tức giận của Châu Dị đã biến mất hoàn toàn.

Khương Nghênh khách sáo nói chuyện với lão Tống vài câu, lão Tống thấp thỏm lo âu, cố gắng giữ thái độ như trước.

Nửa tiếng sau, cửa phòng mở ra, Trần Triết bước ra: "Vào đi."

Trần Triết nói xong, hất hàm về phía Châu Dị.

Châu Dị nhướng mày, đợi Khương Nghênh và lão Tống đi vào rồi mới bước đến trước mặt Trần Triết, nhỏ giọng hỏi: "Cưỡng ép người ta à?"

Trần Triết không trả lời trực tiếp, chỉ nói: "Khi nào thì anh đến nhận chức ở trụ sở chính của Châu thị?"

Châu Dị cười đầy ẩn ý: "Đây là đang đuổi tôi đi à?"

Trần Triết thản nhiên nói: "Tôi đang nhắm đến vị trí Tổng giám đốc Châu thị Media của anh."

Trần Triết nói thẳng thừng, Châu Dị bật cười, vỗ vai anh ta: "Được, cho cậu đấy, Trần tổng."

Trần Triết: "Cảm ơn."

Châu Dị cười nói: "Trước đây bảo cậu nhận chức, cậu cứ không chịu, quả nhiên, anh em còn không bằng phụ nữ."

Trần Triết cười nói: "Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.