Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 988: Gán ghép bừa bãi




Khi lão Tống xách túi lớn túi nhỏ, gõ cửa kính xe, Nhậm Huyên mới hoàn hồn.

Nhậm Huyên đeo kính râm, hạ cửa kính xe xuống một chút: "Sao vậy anh?"

Lão Tống giơ những thứ trong tay lên cho Nhậm Huyên xem: "Xem đủ chưa? Không đủ thì tôi mua thêm."

Nhậm Huyên nhìn lướt qua những món đồ trên tay lão Tống: "Đủ rồi, cảm ơn anh Tống."


Lão Tống: "Được, vậy tôi để vào cốp xe."

Lão Tống nói xong, đi về phía cốp xe.

Nhậm Huyên kéo cửa kính lên, tháo kính râm xuống, cầm trong tay.

Nhậm Huyên đến nhà họ Trần đúng 7 giờ tối.

Nhậm Huyên được người giúp việc dẫn vào nhà, mẹ Trần thò đầu ra từ trong bếp, cười với cô: "Huyên Huyên đến rồi à."

Nhậm Huyên bảo trợ lý đưa đồ cho người giúp việc, mỉm cười đáp lại: "Chào dì."

Mẹ Trần nhìn thấy đồ trên tay trợ lý, giả vờ giận dỗi: "Nhà dì thiếu gì đâu, mua nhiều đồ như vậy làm gì."

Nhậm Huyên: "Cháu chỉ mua chút quà thôi mà."

Mẹ Trần: "Sau này không được như vậy nữa, đến đây cứ coi như về nhà mình."

Nhậm Huyên mỉm cười: "Vâng ạ."

Về nhà mình, cô còn mua nhiều hơn.

Trong cái gia đình trọng nam khinh nữ đó, tình thân hoàn toàn được duy trì bằng tiền bạc.

Nhậm Huyên đáp lời mẹ Trần xong, liền ra hiệu cho trợ lý.

Trợ lý hiểu ý, đặt đồ xuống rồi rời khỏi nhà họ Trần.

Nhìn trợ lý đi khuất, Nhậm Huyên cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên, rồi đi vào bếp.

Mẹ Trần thấy cô vào, cũng không khách sáo, cười nói: "Tối nay cho con nếm thử tay nghề của dì, món thịt viên nhỏ chiên, dì mới học đấy."

Nhậm Huyên mỉm cười: "Ngửi thấy thơm lắm ạ."

Mẹ Trần: "Thật sao? Con có gu đấy."

Nhậm Huyên: "Cháu có thể giúp dì làm gì không?"

Mẹ Trần quay đầu chỉ vào chỗ rau cần rửa: "Giúp dì rửa rau nhé."

Nhậm Huyên "Vâng" một tiếng, bước vào trong.

Mối quan hệ giữa Nhậm Huyên và mẹ Trần Triết trước giờ vẫn rất tốt, nên không có chuyện không biết nói gì.

Hai người ban đầu nói chuyện công việc của Nhậm Huyên, sau đó lại tán gẫu về mấy người hàng xóm cũ trong khu tập thể. Cuối cùng, mẹ Trần Triết khéo léo dẫn chuyện: "Huyên Huyên, con còn nhớ Ngụy Thừa không?"

Nhậm Huyên đang quay lưng về phía mẹ Trần, nghe vậy, tay đang rửa rau khựng lại: "Nhớ ạ."

Mẹ Trần: "Nghe nói Ngụy Thừa ly hôn nửa năm trước rồi."

Nhậm Huyên mím môi, trong lòng đã đoán được điều gì đó: "Vâng."

Mẹ Trần Triết không nhìn thấy Nhậm Huyên khựng người lại, bà tiếp tục nói: "Phải nói rằng, cậu Ngụy Thừa này từ nhỏ đã rất giỏi giang, nghe nói bây giờ còn là quản lý cấp cao của một công ty niêm yết."

Nhậm Huyên: "Vâng."

Nghe thấy câu trả lời của Nhậm Huyên, mẹ Trần Triết hít sâu một hơi, lấy hết can đảm, nói nhanh hơn: "Tuy Ngụy Thừa đã ly hôn, nhưng cậu ấy không có con với vợ cũ. Hôm qua dì còn gặp chú Ngụy của con, dì có hỏi thăm một chút, chú ấy nói từ nhỏ đã rất thích con..."

Ý của mẹ Trần là gì, đến người ngu cũng hiểu.

Nhậm Huyên cúi đầu nhìn dòng nước chảy ra từ vòi, tay bấu chặt vào rau: "Anh Ngụy Thừa đúng là người tốt."

Nghe Nhậm Huyên nói vậy, mẹ Trần thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ quay đầu lại: "Con cũng thấy vậy sao?"

Nhậm Huyên cười khổ, không quay người lại: "Vâng."

Mẹ Trần nói: "Hay là thế này, mấy hôm nữa dì sẽ sắp xếp cho con gặp Ngụy Thừa, hai đứa ngồi nói chuyện với nhau, hai đứa bằng tuổi, lại đều đã ly hôn, chắc chắn sẽ có nhiều chủ đề chung, dì thấy..."

Mẹ Trần đang thao thao bất tuyệt thì cửa bếp vang lên tiếng cười lạnh của Trần Triết: "Mẹ, mẹ đang vội vàng đẩy con dâu tương lai của mẹ đi sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.