Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 989: Em thử với anh xem




Một câu nói của Trần Triết khiến hai người phụ nữ trong bếp đồng thời im lặng.

Mẹ Trần nghe thấy tiếng động, tức giận quay đầu lại, còn Nhậm Huyên thì quay lưng về phía Trần Triết, siết chặt tay.

Trần Triết nói xong, kéo cổ áo, bước vào trong, nhìn bóng lưng Nhậm Huyên, rồi nhìn mẹ mình: "Mẹ."

Mẹ Trần trừng mắt nhìn Trần Triết không nói gì, một lúc sau, bà đưa tay ra véo tai anh.


Trần Triết cúi đầu không nói, cho đến khi mẹ Trần thấy xót con trai mà buông tay: "Con..."

Mẹ Trần muốn nói rất nhiều, nhưng vì có Nhậm Huyên ở đây, cuối cùng bà chỉ dùng tay chọc mạnh vào ngực Trần Triết.

Đối mặt với cơn giận của mẹ, Trần Triết vẫn im lặng.

Đợi mẹ Trần trút giận xong, anh mới trầm giọng nói: "Mẹ, con đưa cô ấy ra ngoài."

Nghe Trần Triết nói vậy, mẹ Trần tức đến mức mặt mày tái mét.

Nhưng chưa kịp để bà lên tiếng, Trần Triết đã nắm tay Nhậm Huyên, kéo cô ra khỏi bếp.

Mẹ Trần nhìn bóng lưng hai người, tức giận đến mức ngực phập phồng, người giúp việc bước vào bếp, đến bên cạnh bà, nhỏ giọng an ủi: "Thôi nào, Tiểu Triết khó khăn lắm mới về nhà một lần, bà đừng giận nữa."

Mẹ Trần tức giận nói: "Thà nó đừng về còn hơn."

Người giúp việc cười hỏi: "Nó không về, bà không nhớ nó à?"

Mẹ Trần: "Nhớ còn hơn là tức chết."

Bên kia, Trần Triết đưa Nhậm Huyên ra khỏi bếp, rồi đưa cô đến thẳng phòng ngủ của mình.

Hai người vừa vào phòng, Nhậm Huyên liền hất tay anh ra.

Trần Triết khẽ cười, ép cô vào tường, một tay chống lên cửa, cúi người xuống: "Biết rõ hôm nay là 'bữa tiệc Hồng Môn', vậy mà em vẫn đến? Ngốc thật đấy."

Nhậm Huyên ngẩng đầu lên: "Không cần anh quản."

Trần Triết nói: "Nếu anh không quản em, hôm nay em đã bị gài bẫy rồi."

Nhậm Huyên biết Trần Triết đang ám chỉ điều gì, cô mím môi thành một đường thẳng: "Em thấy dì nói đúng, em biết rõ Ngụy Thừa là người thế nào, em có thể thử tìm hiểu anh ấy, em cũng không còn trẻ nữa, biết đâu..."

Nhậm Huyên đang nói thì Trần Triết đột nhiên cúi đầu xuống.

Nhậm Huyên vội vàng im bặt, hai ba giây sau, cô theo bản năng quay mặt đi.

Trần Triết cười như không cười: "Nói tiếp đi, sao không nói nữa?"

Nhậm Huyên hít một hơi: "Em nói hết rồi."

Trần Triết cười khẩy: "Nói hết rồi sao? Rõ ràng mới nói được một nửa, biết đâu cái gì?"

Nhậm Huyên: "..."

Thấy Nhậm Huyên không nói gì, Trần Triết nhếch môi, nói nốt câu còn dang dở của cô: "Biết đâu hai người thực sự hợp nhau, rồi ở bên nhau, phải không?"

Trần Triết vừa nói vừa ghé sát tai Nhậm Huyên.

Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng phả vào tai, Nhậm Huyên nổi da gà.

Trần Triết thấy Nhậm Huyên căng thẳng, liền bật cười: "Sợ thì đừng nói linh tinh."

Nhậm Huyên siết chặt tay: "Thả em ra, em không muốn cãi nhau với anh trước mặt dì."

Nhậm Huyên nói xong, Trần Triết không trả lời ngay, anh đưa tay vuốt tóc mai cho cô, nói: "Nghe nói hôm nay em đi thử vai nữ phụ?"

Về chuyện công việc, Nhậm Huyên chưa bao giờ để cảm xúc chi phối, cô kìm nén cảm xúc trong lòng, mím môi đáp: "Vâng."

Trần Triết nói: "Anh có xem kịch bản đó rồi, nhân vật nữ phụ đúng là rất nổi bật."

Nhậm Huyên quay đầu lại, nhíu mày nhìn anh: "Anh muốn nói gì?"

Thấy Nhậm Huyên quay đầu lại, Trần Triết áp môi mình lên môi cô, khẽ hôn, mỉm cười nói: "Anh không hiểu chuyện trong giới giải trí, em muốn đóng vai gì thì cứ đóng, anh sẽ không can thiệp."

Nụ hôn của Trần Triết rất nhẹ nhàng, như mèo cào vào trái tim, khiến người ta ngứa ngáy.

Nhậm Huyên theo bản năng muốn né tránh, Trần Triết đưa tay ôm lấy eo cô, giữ chặt cô: "Anh cũng không còn trẻ nữa, em thử với anh xem sao."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.