Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 995: Bánh và nồi




Bùi Nghiêu nói xong, nhìn Châu Dị với vẻ khiêu khích.
Châu Dị nheo mắt, âm trầm nói: "Lão Bùi."
Bùi Nghiêu nghe Châu Dị gọi "lão Bùi" mà nổi da gà, rùng mình một cái, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề: "Lão Trần đâu? Sao vẫn chưa đến?"
Bùi Nghiêu vừa dứt lời, sắc mặt Nhậm Huyên đứng bên cạnh liền thay đổi.

Lúc này không chỉ có Châu Dị, mà còn có Khương Nghênh và Khúc Tích nữa.
Châu Dị: "Lão Bùi!"
Khương Nghênh và Khúc Tích: "Bùi Nghiêu!"
Bùi Nghiêu: "..."
Không khí trở nên vô cùng ngượng ngùng.
Bùi Nghiêu đứng im tại chỗ, một lúc sau, dưới ánh mắt cảnh cáo của mọi người, anh ta đi vào bếp, thò đầu vào nói: "Dì Trương, bữa sáng xong chưa? Cháu đói rồi."
Dì Trương đã nghe thấy tiếng động ở phòng khách từ lâu, lúc này dì mỉm cười: "Xong rồi cháu."
Bùi Nghiêu hỏi: "Sáng nay ăn gì ạ?"
 
Dì Trương nói: "Bánh hành, bánh to lắm, có thể bịt miệng cháu đấy."
Bùi Nghiêu chống tay lên khung cửa, thở dài: "Cháu không thấy cái bánh to nào cả, cháu chỉ thấy một cái nồi to đùng."
Dì Trương nhỏ giọng đáp: "Cái nồi này cháu đội không oan đâu."
Hôm nay mọi người đã bàn bạc sẽ đến trang trại ở ngoại ô, dặn đi dặn lại là không được để lộ, sợ Nhậm Huyên biết được sẽ đổi ý không đi.
Mọi người cứ nghĩ đợi đến khi ra trang trại, nơi hoang vắng, không xe cộ qua lại, thì dù Nhậm Huyên có muốn đổi ý cũng chẳng đi được nữa.
Ai ngờ, Bùi Nghiêu lại “vạch trần” tất cả chỉ bằng một câu nói.
Lúc này, trong phòng khách.
Bị Khúc Tích kéo ngồi xuống sofa, Nhậm Huyên cứ như ngồi trên đống lửa.
Dù Khúc Tích liên tục pha trò, Nhậm Huyên cũng cười đáp lại, nhưng nụ cười ấy lại chẳng chạm tới đáy mắt.
Khúc Tích kể xong vài câu chuyện cười, liền nghiêng người, ra hiệu cho Khương Nghênh, nói bằng khẩu hình: " Bà nói gì đi."
Khương Nghênh đang cầm cốc nước trái cây, uống một ngụm rồi đặt xuống, nói: "Nhậm Huyên, hôm nay là sinh nhật của tôi, mấy chị em hẹn nhau đến trang trại ở ngoại ô chơi."
Nói xong, Khương Nghênh ngừng một chút, rồi nói tiếp: "Trần Triết cũng đi."
Có những chuyện không thể giấu được.
Cũng không cần phải giấu.
Nếu có tình ý sẽ thành, còn nếu không thì dù có tạo bao nhiêu cơ hội, cuối cùng cũng sẽ đường ai nấy đi.
Khương Nghênh nói thẳng thắn, Nhậm Huyên siết chặt tay: "Chúc mừng sinh nhật chị."
Chuyện đã đến nước này, Khương Nghênh liền nói rõ: "Hôm nay bọn tôi làm vậy là không đúng, biết rõ dạo này cô đang cố tình tránh mặt Trần Triết mà vẫn giấu cô, tôi xin lỗi."
Thấy Khương Nghênh xin lỗi mình, Nhậm Huyên ngạc nhiên vài giây, vội vàng nói: "Giám đốc Khương, tôi biết mọi người có ý tốt."
Khương Nghênh mỉm cười: "Đừng gọi là giám đốc Khương nữa, cứ gọi tên như Bùi Nghiêu là được rồi."
Nhậm Huyên hé miệng, cuối cùng đáp: "Ừ."
Chuyện giấu giếm Nhậm Huyên đến đây là kết thúc.
Lúc ăn sáng, Khương Nghênh vẫn thấy khó chịu với mùi dầu mỡ, ăn được hai miếng liền đi nằm trên sofa.
Châu Dị bảo dì Trương làm riêng cho Khương Nghênh một ít đồ ăn thanh đạm, rồi ngồi xổm bên cạnh sofa đút cho cô ăn.
Khương Nghênh nói: "Anh cứ để đó, em nghỉ ngơi một lát, rồi tự ăn."
Châu Dị thổi thìa cháo, đưa đến bên miệng Khương Nghênh: "Lát nữa sẽ nguội mất."
Khương Nghênh bất đắc dĩ há miệng, nuốt xuống rồi hỏi: "Anh không đói à?"
Châu Dị mỉm cười: "Một mình anh quan trọng hay vợ con anh quan trọng? Anh phân biệt được nặng nhẹ."
Châu Dị đang chăm sóc Khương Nghênh bên cạnh sofa, Bùi Nghiêu vừa ăn bánh hành vừa lắc đầu: "Châu Dị đúng là không cho anh em chúng ta đường sống mà, ép anh em chúng ta thành kẻ si tình, suốt ngày để ý tiểu tiết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.